Lâm Nguyệt: “Xuân quy cố nhân niệm vô miên”.
Người kia gật đầu: Lâm thống lĩnh, Tấn thống lĩnh đã quay lại, tổ chức sẽ nhanh chóng trùng khởi, tất cả tin tức quan trọng tại Phù Tang hãy truyền đi theo kế hoạch như cũ”.
Lâm Nguyệt gật đầu, không nói thêm câu nào, chỉ đáp đúng một chữ.
“Được”.
Người kia đứng dậy rời đi, nước mắt Lâm Nguyệt chợt rơi xuống, bản thân trà trộn ở Phù Tang gần mười năm, sau đó nhờ kỹ năng trà nghệ tinh thâm, được triệu vào Mạc Phủ, nhiều năm qua thu thập không ít tin tức, nhưng không cách nào truyền đi, chính nàng ta đã tâm tàn ý nguội.
Giờ đây tổ chức trùng khởi, bản thân trong phút chốc cảm giác như nhận thức được giá trị sống, con người sợ nhất là nỗ lực không được công nhận…
Thành Hải Long, Hoa Hạ.
Ninh Hùng và Lưu Trạch Tề đang ngồi bàn bạc, sắc mặc u ám.
“Ý của Ninh huynh là người thanh niên kia là Quản Cùng?”
“Rất có khả năng, uổng cho ông một đời anh minh, đến khâm sai đại nhân cũng dám đánh, làm sao ta thu dọn chuyện này nổi đây”.
Lưu Trạch Tề đổ mồ hôi.
“Toi rồi toi rồi, vậy phải làm sao?”
“Làm sao? Tên Quản Cùng đó mềm cứng không ăn, hiện giờ chỉ có thể tạm thời bịt miệng”.
“Ninh huynh, những thi thể kia đã xử lý sạch sẽ chưa?”
“Yên tâm, trừ nhân chứng thì chẳng còn chút chứng cứ nào, tạm thời không thể định tội chúng ta, cùng lắm thì rời khỏi thành Hải Long, một đi không trở lại là xong”.
“Đúng…đúng, chúng ta chạy thôi, nhân lúc hắn ta chưa có chứng cứ, chúng ta mau rời khỏi Hải Long, ta biết đường ngầm ra khỏi thành”.
Ninh Hùng thở dài, nói: “Chỉ đành vậy, con mẹ nó, lão tử vất vả kinh doanh bao năm, đúng là đáng tiếc”.
Hai bọn chúng bắt đầu thu dọn hành lý trong đêm, đem theo thật nhiều ngân lượng chuẩn bị bỏ chạy.
Quản Cùng vừa thay thuốc xong, đang nằm trên giường chửi bới.
“Mẹ kiếp, ngủ cũng không ngủ nổi, đợi khi ta xử tội tên Lưu Trạch Tề, nhất định sẽ khiến mông ông ta nở hoa”.
“Báo…”
Bên ngoài có tiếng hô.
“Sao thế?”
“Quản đại nhân, Ninh Hùng và Lưu Trạch Tề đang thu dọn hành lý, chuẩn bị rời khỏi thành Hải Long”.
“Muốn chạy, nào dễ như vậy, gọi đội thị vệ, đuổi theo…”
Khi Ninh Hùng và Lưu Trạch Tề đang đánh xe chuẩn bị ra khỏi thành từ cổng bí mật, đột nhiên bị một toán binh sĩ toàn thân khôi giáp đen tuyền lấp lánh chặn đường.
“Hai vị muốn đi đâu đây?”
Quản Cùng bước ra.
Ninh Hùng gượng cười: “Quản đại nhân, ý gì đây?”
Lưu Trạch Tề nhìn Quản Cùng, chính là thanh niên bị ông ta đánh hai mươi đại bản, tức thì nhũn cả người, quỳ phịch xuống.
“Quản đại nhân, hạ quan có mắt không thấy Thái Sơn, Quản đại nhân tha mạng”.
Ninh Hùng khinh thường liếc Lưu Trạch Tề: “Lưu đại nhân, ông sợ cái gì? Quản đại nhân hôm đó không hề nói ra thân phận, hơn nữa công khai phỉ báng mệnh quan triều đình trên công đường, chỉ phạt hai mươi đại bản đã là nhẹ tay rồi”.
Lưu Trạch Tề ngượng ngùng nhìn Ninh Hùng, Ninh Hùng đánh mắt với ông ta.
Lưu Trạch Tề hắng giọng nói: “Đúng…đúng, Quản đại nhân ngài không nói ra thân phận, hạ quan lúc đó tưởng chỉ đơn giản dạy dỗ thường dân, hiểu lầm cả”.
“Hiểu lầm, vậy hai ngươi hiểu lầm nhiều thứ thật đấy, người đâu, bắt chúng lại cho ta”.
“Gượm đã”.