Mẹ nó, thế này vẫn còn nhỏ sao? Lần đầu tiên Lãnh Thiên Minh cuối cùng cũng cảm nhận được đãi ngộ của vương triều quý tộc thời phong kiến, có điều con số hai trăm năm mươi này là do ai định ra vậy?
Nhưng không sao cả, bắt đầu từ hôm nay, lão tử chính là chủ nhân của thành Kim An này, cũng coi như là cường hào một phương rồi, sảng khoái...
Mọi người đi vào vương phủ, sau khi qua cổng chính thì lại đi qua ba cửa ngoài nữa mới vào tới nội viện, trong đại đường còn có mấy chục hạ nhân đang đứng sẵn, tiệc rượu sớm đã được bố trí xong xuôi.
Lãnh Thiên Minh dặn dò người đi sắp xếp chỗ ở, dọn dẹp phòng ốc, sau đó liền gọi Tiểu Lan và Trình Khai Sơn cùng tới dùng bữa.
"Thất hoàng tử, nô tỳ không thể cùng ngồi với ngài được, vậy sẽ phá hỏng quy tắc", Tiểu Lan lo lắng nói.
"Bảo nàng ngồi thì nàng cứ ngồi đi, ở đâu ra lắm quy tắc như vậy, nàng không nghe lời ta nói không phải cũng là phá hỏng quy tắc sao?"
Tiểu Lan rất khó xử nhưng vẫn ngồi xuống, lão Trình lại chẳng bận tâm, thoải mái tùy tiện ngồi xuống, cả đường đi tình cảm giữa hắn ta và Lãnh Thiên Minh đã ngày càng thân thiết hơn, sớm đã không còn phân biệt lớn bé nữa.
Tân Cửu và Trình Phương Thạc mặc dù không hiểu nhưng cũng không dám hỏi, thế là mọi người đều ngồi xuống cùng nhau như vậy.
Lãnh Thiên Minh cười nói: "Ta giới thiệu với hai vị một chút, vị này là Trình Khai Sơn, thống lĩnh thân vệ của ta, trước đây là một thiên hộ của Tuyết Lang quân Kim Tự doanh, vị này là nha hoàn Tiểu Lan của ta, cũng là ân nhân của ta, cho nên hy vọng hai vị không để bụng".
Trình Phương Thạc luôn im lặng cuối cùng cũng lên tiếng.
"Chúng thần sớm đã biết chuyện của Trình thiên hộ và Thất hoàng tử rồi, việc Thất hoàng tử liều chết can gián đại vương, cầu xin cho tướng sĩ của Tuyết Lang quân đã lan truyền đến chỗ chúng thần, chỉ là không biết Thất hoàng tử đối xử với hạ nhân cũng gần gũi giản dị như vậy, mạt tướng bội phục".
Lãnh Thiên Minh cười đáp lại: "Tướng quân quá lời rồi. Tiếp đây chúng ta nói chuyện chính sự đi, hiện giờ ta muốn biết tình hình chi tiết của các khu trực thuộc xung quanh thành Kim An, làm phiền nhị vị đại nhân báo cáo một chút".
Tân Cửu chắp tay nói: "Thành Kim An là một thành nhỏ thuộc vùng biên thùy, dân số trong thành khoảng hai mươi vạn, cộng thêm khu trực thuộc và tộc Hắc Thạch trên núi Tuyết Long xung quanh, tổng cộng là ba mươi lăm vạn".
Lãnh Thiên Minh gật đầu rồi nhìn về phía Trình Phương Thạc.
Trình Phương Thạc cũng chắp tay nói: "Hiện tại toàn bộ khu vực trực thuộc thành Kim An ta tổng cộng có một vạn năm trăm ngàn thủ quân, trong thành tám ngàn, ngoài thành hai ngàn, còn năm ngàn... đang đóng quân gần bộ lạc Hắc Thạch trên núi Tuyết Long".
Lãnh Thiên Minh vẻ mặt ngờ vực hỏi: "Tại sao phải đóng quân gần bộ lạc Hắc Thạch?"
Trình Phương Thạc lập tức không nói nữa, ngẩng đầu nhìn về phía Trình Khai Sơn, Trình Khai Sơn cũng tỏ ra bối rối.
"Không sao, sau này mọi người đều là người mình cả rồi, Trình tướng quân cứ nói đi đừng ngại".
Trình Phương Thạc cắn răng nói: "Quân đội đóng quân gần bộ lạc Hắc Thạch là truyền thống xưa nay của Bắc Lương, cũng là vì... vì để... đề phòng bộ tộc Hắc Thạch chạy trốn hoặc làm phản".
Trình Phương Thạc nói rồi lại liếc nhìn Trình Khai Sơn một cái, ông ta biết rõ thân phận của Trình Khai Sơn.
Lãnh Thiên Minh sững người, việc này... việc này... việc này khó xử rồi. Sau một lúc lâu Lãnh Thiên Minh mới lên tiếng: "Ta không quan tâm trước kia thế nào, hiện giờ nơi này là địa bàn của ta, sau này do ta nói là được, cho nên bất luận sau này ta làm gì, nhị vị đều phải bắt buộc toàn lực phối hợp, các ngươi hiểu chưa?"
"Ty chức đã hiểu..."
Sau khi ăn xong, Lãnh Thiên Minh cơ bản đã hiểu qua về tình hình hiện tại của thành Kim An, cuối cùng cũng hiểu được nỗi khổ tâm từ trước tới nay của lão Trình, triều đình xưa nay đều chưa từng tin tưởng tộc Hắc Thạch.
Bọn họ đối với triều đình mà nói từ đầu đến cuối đều chỉ