Lãnh Hàn nhìn sang Mã Hoạ Đằng, không nói gì một lúc lâu. Trước khi tới đây, hoàng thượng đã nói với hắn ta, mấy nhà phát minh thường là những kẻ vô cùng cố chấp, không thích tiền bạc, mỹ nữ, chỉ có hứng thú với những sáng chế tiên tiến, sau đó người còn đưa cho hắn ta một số những tờ giấy vẽ và ý tưởng rất kỳ quặc. Giờ xem ra, hắn ta đã hiểu được ý đồ của hoàng thượng là gì rồi.
“Lãnh… Lãnh công tử, sao… sao ngài cứ nhìn chằm chằm ta vậy?”
“Tiểu Mã, ngươi biết nói tiếng Đại Bất Liệt Điên đúng không?”
“Đúng vậy… sao thế?”
Lãnh Hàn cười: “Ta có cách này, có thể tiếp cận được Nữu Khắc Man, có điều ta không biết tiếng Đại Bất Liệt Điên, do đó màn kịch này cần ngươi biểu diễn”.
“Hả? Ta… ta không biết diễn kịch!”
“Không sao, ta dạy ngươi. Phải biết là nhiều năm qua, ta theo hầu hoàng thượng mà chẳng học được thứ gì, chỉ có kỹ năng diễn xuất là vô địch”.
Bến cảng đảo Di Châu, một chiếc thuyền hải tặc đang neo đậu, rất nhiều sĩ binh Ba Nhĩ Đồ bị trói rồi đưa lên thuyền, bên ngoài bến cảng còn có hải quân triều đình đang tuần tra.
Cổ Bách Vạn nhìn cảnh tượng trước mắt bỗng cảm thấy bất lực. Ai mà ngờ được mình đang hợp tác làm ăn với đám hải tặc ngay giữa ban ngày ban mặt cơ chứ, hài hước hơn là đại quân của triều đình còn đứng bên cạnh trông coi.
“Cổ đại nhân, ngài đỉnh thật đấy, dám huy động đại quân triều đình để làm ăn với chúng ta, may mà trước đây chúng ta không đụng chạm gì tới ngài, ngài đúng là kẻ tài cao gan lớn”.
Cổ Bách Vạn không thể cười nổi.
“Xin hỏi, ngươi còn muốn bao nhiêu nô lệ nữa?”
Tên hải tặc kia hồn nhiên nói: “Cổ đại nhân, ngài không nhận ra được khả năng của ta sao? Không phải ta chém gió với ngài, thương nhân trên biển của tất cả các nước đều từng hợp tác qua với ta, chúng ta còn từng buôn bán với một khu mỏ lớn nhất của phương tây nữa. Chỉ cần đám nô lệ thân thể khoẻ mạnh, có bao nhiêu, chúng ta lấy bấy nhiêu”.
“Vậy… hai mươi vạn tên cũng được?”
“Hả?”
Tên hải tặc lập tức ngớ người. Hai mươi vạn? Con mẹ nó… mấy tên buôn người cũng không ai làm ăn như ông hết. Đây là ông muốn bán cả tám đời tổ tông nhà người ta luôn à?
“Cổ đại nhân… cái này… hơi nhiều, có điều tiểu nhân có thể giúp ngài liên hệ những người khác, thời gian có thể hơi chậm trễ đôi chút nhưng chắc không thành vấn đề”.
Cổ Bách Vạn lập tức thở phào một hơi, cười nói: “Tốt quá, vẫn là nên để người chuyên nghiệp làm chuyện có chuyên môn thì hơn, vậy Cổ mỗ xin đa tạ”.
Tên hải tặc kia chắp tay: “Vậy tiểu nhân xin cáo từ!”
“Đợi chút…”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!