“Trưởng quan à, có thể dạy ta thứ gì khác không? Hữu ích hơn…”
Một binh sĩ cười hì hì hỏi.
“...? Cái khác?”
“Đúng vậy, ví dụ như ‘cô xinh quá, đi với ta, cởi quần áo, cười một cái cho ta xem..."
"Ha ha ha… đúng, đúng đó, học cái này, cười một cái cho ta xem”.
“Cười một cái cho ta xem là:
"Cấp ngũ mễ, tư mại áo”.
Tất cả mọi người cũng theo đó cười đùa hò hét…
Đảo Lạp Mĩ Kim, một hòn đảo hình con chim gần vương triều Ba Nhĩ Đồ, hạm đội đầu tiên đã đến nơi, đồng thời bắt đầu tiến hành xây dựng nơi đóng quân.
Đây là lần đầu tiên trung nguyên phát động tiến công đối với các quốc gia nước ngoài, bởi vậy toàn bộ triều đình từ trên xuống dưới đều hết sức coi trọng, chỉ sợ xuất hiện sai sót dù chỉ là nhỏ nhất.
Phải biết rằng theo kế hoạch chiến tranh của Hoa Hạ, ngoài đợt đầu tiên phải đưa vào hai hạm đội là 80.000 hải quân cùng 200.000 Hắc Kỳ quân, tiếp đó còn phải duy trì liên tục đưa vào một lượng lớn binh sĩ, tiến hành càn quét và chiếm đóng, tuân theo ước đoán thì tổng quân số của toàn bộ cuộc chiến sẽ lên tới một triệu người.
Hoa Hạ, thành Thiên Khải, Trung Thư Viện.
Vô số người ra vào, đủ các loại thư tín không ngừng đưa đến lại gửi đi, nơi đây đã trở thành cơ quan quyền lực và nòng cốt nhất của toàn bộ trung nguyên, thậm chí là của cả miền đông.
Hiện tại ba nhân vật chủ chốt chủ trì Trung Thư Viện chính là Tề Dung, Lưu Bất Đắc và Tân Cửu, nếu nói trong số những người này, người có tư cách và sự trải nghiệp thấp nhất chính là Tân Cửu.
Tiền thân Tân Cửu chẳng qua chỉ là một tri phủ nhỏ bé của thành Kim An, nhưng vì ôm lấy cây to là thất hoàng tử, một đường làm quan thuận lợi, cho đến ngày nay đã vững vàng ngồi lên chiếc ghế thừa tướng, hô mưa gọi gió…
Nhưng dù vậy, không ai dám coi thường Tân Cửu, người này ngày thường trầm lặng ít nói nhưng lại là kẻ thân tín nhất bên cạnh hoàng thượng, thậm chí còn kiểm soát toàn bộ tài sản riêng của hoàng thượng, đặc biệt là lượng lớn vàng tại mỏ vàng Chiêu Viễn.
Cho đến ngày nay, mỏ vàng Chiêu Viễn vẫn đang được khai thác, rốt cuộc đã có bao nhiêu vàng được tinh luyện chỉ có hai người là hoàng thượng và Tân Cửu nắm rõ, hơn nữa hoàng thượng đã bán ra… không, nên nói là buôn bán vũ khí đạn dược, số lượng lớn vàng bạc mà dân chúng có được cũng được đưa vào nội khố, từng món từng món thu gom lại chính là một con số trên trời…
“Lưu đại nhân, Tân đại nhân, các ngài hãy nhìn xem, đây là yêu cầu vật tư mới nhất của hải quân được trình lên, sự tiêu hao của cuộc chiến ngoài biển là con số khổng lồ, cũng không biết cuộc chiến này sẽ kéo dài trong bao lâu, kết quả sẽ như thế nào đây”, Tề Dung nói.
Tân Cửu lại cười đáp: “Lưu tướng yên tâm, nếu hoàng thượng đã dám đánh một trận này, vậy chắc chắn đã có chuẩn bị kỹ càng, tướng sĩ sắp chinh chiến ra nước ngoài cùng phương điện vật tư có cầu ắt có cung”.
“Ừm, cái này ta biết, chỉ là trận chiến này xa xôi, cũng không biết có bao nhiêu trai tráng không thể trở về, ta có một đề xuất, chiến dịch lần này là lần đầu tiên trong lịch sử, trên dưới triều đình thảo luận xôn xao, nếu hoàng thượng có thể ra mặt đưa tiễn các tướng sĩ, vậy nhất định sẽ cổ vũ tinh thần họ rất nhiều".