Tất cả mọi người đều kinh ngạc, ai có thể suy nghĩ đến việc một trăm năm sau chứ.
“Nhưng tất cả những lời này chỉ là giả thiết, không nhất định sẽ xảy ra, như ngươi vừa nói, Hoa Hạ cũng có thể vĩnh viễn hùng mạnh, vậy Ba Nhĩ Đồ vĩnh viễn không dám tiến công”.
Người che mặt chắp tay, nói: “Đúng, ngài nói có lý, chính bởi vì không nắm chắc, nên chúng ta mới cần loại trừ khả năng xấu cho hậu thế, hiện giờ quốc lực cường mạnh không đánh, không lẽ trông chờ vào tương lai vô định ư?”
Người kia bị hỏi cứng họng, không biết phải đáp sao.
“Ta biết rất nhiều người cảm thấy Hoa Hạ là một nước lớn, làm sao lại chấp nhặt với những tiểu quốc xa xôi yếu đuối, nhưng quan hệ giữa các quốc gia không phải huynh đệ bằng hữu, huynh đệ đánh nhau xong có thể làm hòa, hai quốc gia thì vĩnh viễn không, cho dù một bên nhận thua, cũng là vì không còn lựa chọn nào khác”.
“Cái gọi là bao dung sẽ không bao giờ được đền đáp, muốn đánh bại sói thì phải đánh chết nó, bằng không chỉ cần hồi phục nó sẽ cắn trả, vì vậy chỉ có chiến tranh mới có thể kết thúc chiến tranh. Cho dù là vì hiện tại hay con cháu hậu thế, chúng ta đều phải đánh Ba Nhĩ Đồ, hơn nữa còn phải đánh thật ác liệt, đánh đến mức chúng không thể trở mình”.
Giọng của người che mặt ngày càng cao, vọng khắp quảng trường, khiến tất cả những người có mặt đều kiềm không được sục sôi…
“Nói hay lắm…”
“Đúng, nói hay lắm…đánh”.
“Ta ủng hộ, báo thù cho bách tính Di Châu…”
Con người chính là vậy, bàng quan với những chuyện không liên quan đến mình, khi cảm thấy sự việc ảnh hưởng tới lợi ích bản thân, thì tích cực hơn bất kỳ ai, con cháu hậu thế, bốn chữ này đã khích lệ mạnh mẽ nội tâm họ…
Khi tất cả đều yên lặng, Phương Thư Thần mới đứng dậy.
“Các vị, vạn vật thế gian tương sinh tương khắc, chuyện gì cũng có mặt trái mặt phải, chỉ do cách nhìn của mọi người mà thôi, lão hủ không hiểu chính trị và quân sự, nhưng ta biết một điều, thứ mà lòng dân cùng hướng đến chắc chắn sẽ đúng”.
“Đương kim hoàng thượng thánh minh, đến hôm nay, lão hủ vẫn luôn ghi nhớ mỗi hành động mỗi lời nói của ngài ấy, hoàng thượng nhìn xa hơn chúng ta, đúng như lời người che mặt đã nói, việc làm ngày hôm nay không đơn giản chỉ để sống sót, mà còn là vì lợi ích hậu thế”.
“Mặc dù ta chỉ là cây gỗ mục, nhưng vẫn một lòng ủng hộ hoàng thượng, xuất binh không phải vì chúng ta hiếu chiến, mà là không thể không đánh, xâm phạm danh dự Hoa Hạ ta, xa đâu cũng giết, chỉ có quyết tâm như vậy, mới vĩnh viễn giữ gìn được giang sơn Hoa Hạ…”
“Xâm phạm danh dự Hoa Hạ ta, xa đâu cũng giết…”
Tất cả đều hô lên…
Người che mặt từ từ bước xuống đài, Đa Đoạt lập tức đứng dậy đi theo, nhiều người cũng hiếu kỳ nhìn về phía họ.
Người kia từ tốn gỡ mặt nạ, nói với Phương Thư Thần: “Thiên Minh bái kiến Phương viện trưởng”.
Người che mặt chính là Lãnh Thiên Minh.
Mọi người đừng nói hắn lấy danh hoàng thượng ra uy hiếp nha, hắn che mặt để phân biện mà, đương nhiên, mấy kẻ chống đối hắn đều đã ghi nhớ.
Tất nhiên câu trên chỉ là nói đùa, trên thực tế, không ai dám phản kháng hoàng quyền, càng huống hồ bách tính và quân đội đều nhất mực nghe theo hoàng đế, vậy nên mấy người đứng ra phản đối ngày hôm nay, cơ bản đều là do Lãnh Thiên Minh sắp xếp.