Tướng quân Phù Tang không đáp, chỉ quay lại nhìn những người khác, bỗng chốc, tất cả đám người Phù Tang miệng rỏ máu, từng người ngã vật xuống.
Lãnh Thiên Minh mỉm cười: “Lại là chiêu này, mấy tên Phù Tang các ngươi động chút lại nhắm đến tự sát, trước đây ta xem trên TV đến chán rồi, thủ hạ ngươi đã chết hết, sao ngươi còn chưa chết vậy?”
Tên Phù Tang nghi hoặc nhìn Lãnh Thiên Minh, căm hận chửi: “Ta nói cho ngươi biết, sẽ có một ngày, Phù Tang hủy diệt Hoa Hạ, thần Thiên Chiếu phù hộ chúng ta”.
“Được rồi, thần Thiên Chiếu có phù hộ Phù Tang không ta không biết, nhưng chắc chắn không phù hộ nổi ngươi đâu, ta cũng không ngại nói cho ngươi, rất nhanh thôi, ta sẽ dẫn đại quân tiến công Phù Tang”.
“Ta sẽ giết toàn bộ đám Phù Tang các ngươi, dù già hay trẻ, tất cả nữ nhân sẽ bị bán đi làm kỹ nữ, ta sẽ biến đảo Phù Tang thành địa ngục, khiến đất nước Phù Tang diệt vong, cả nước khuất phục, bao gồm người nhà của ngươi, không tha một ai”.
“Ngươi…ngươi không làm nổi đâu…Phù Tang sẽ không thể bị ngươi chiếm lĩnh”.
“Ha ha…ngươi đừng hiểu lầm, ta đâu có nói sẽ chiếm lĩnh Phù Tang, ta chỉ giết sạch nam nhân, giữ lại nữ nhân, biến đất nước các ngươi trở thành kỹ viện lớn nhất trên thế giới, ai da…mới nghĩ đã kích thích…”
Tay tướng quân Phù Tang đó chỉ cảm thấy toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
"Ngươi... ngươi rốt cuộc là người hay ma, ngươi rốt cuộc là ai?"
"Ngươi chỉ cần biết ta là người mà Phù Tang các ngươi không đụng vào được là được, được rồi, ta không phí lời với ngươi nữa, còn câu hỏi nào thì ngươi xuống hỏi Diêm Vương đi..."
Nói xong Lãnh Thiên Minh quay đầu rời đi, kỳ thực từ lúc hắn rời khỏi thành Thiên Khải, Tấn Giang đã nói với hắn Thiên Võng ở Phù Tang gửi tin tới, Đức Xuyên Nhất Nam vẫn luôn âm mưu ám sát hắn, hơn nữa đã có rất đông sát thủ mai phục lẻn vào trong nước.
Cho nên lần này tiễn đại quân xuất chinh, từ đầu đến cuối đều có mấy chục khinh khí cầu trên cao do thám, rất nhanh đã phát hiện ra người Phù Tang vẫn luôn theo đuôi, để giăng lưới một mẻ bắt hết bọn chúng nên đã diễn vở tuồng này cùng với chúng.
Đương nhiên, người Phù Tang nằm mơ cũng không ngờ được nhất cử nhất động của bản thân lại bị Lãnh Thiên Minh nắm trong lòng bàn tay từ lâu, đây chính là số mệnh...
Đến khi Lãnh Thiên Minh quay lại cửa cốc, mấy trăm binh lính Phù Tang bị bắt vẫn đang đứng ở đó cười ha hả, chúc mừng cho sự chiến thắng của chúng.
"Bái kiến hoàng thượng..."
Đột nhiên cấm quân ở cửa cốc quỳ xuống bái lạy một thanh niên đang đi tới, mà đằng sau lưng hắn còn có ba con bạch hổ khổng lồ đang nhìn chằm chằm như hổ đói.
Nhất thời tất cả thích khách Phù Tang đều hoang mang.
"Hoàng thượng? Tên cẩu hoàng đế đó không phải vừa bị nổ chết rồi sao? Sao lại xuất hiện ở đây?"
Lãnh Thiên Minh nhìn mấy trăm người đó, cười nói: "Tiếp theo có phải các ngươi muốn uống thuốc độc tự sát? Vậy thì nhanh chút đi, ta còn phải lên đường..."
Những thích khách đó vẻ mặt mông lung, tình tiết này không đúng a, bình thường bắt được thích khách không phải đều sẽ thẩm vấn trước sao?
Ví dụ như các ngươi là do ai ra lệnh? Các ngươi có đồng đảng không? Các ngươi có muốn sống sót không? Đến lúc này rồi mới uống thuốc độc tự vẫn để chứng minh lòng dũng cảm của bản thân, tên cẩu hoàng đế này sao không hỏi gì nhỉ?
Đám thích khách Phù Tang vẻ mặt hoang mang nhất thời chết cũng không được mà không chết cũng không xong, rơi vào sự bối rối kỳ quặc...