Các tiếng nghị luận bàn tán truyền khắp cả quân doanh Ba Nhĩ Đồ.
Phía bắc Ba Nhĩ Đồ, vương thành rộng lớn Ba Nhĩ Đồ, lúc này trong ngoài khắp vương thành lòng người hoảng sợ, rất nhiều gia tộc giàu có đã bắt đầu sắp xếp bỏ chạy.
"Mau nhìn... đó... đó là cái gì?"
"Thượng đế ơi... đó không phải là... vũ khí của người trung nguyên đó chứ..."
"Không thể nào, không phải bọn họ đang giao chiến ở phương nam sao? Sao có thể xuất hiện ở vương thành được".
"Thượng đế ơi... mau chạy đi..."
Lần này bọn họ không nhìn nhầm, những thứ này chính là khinh khí cầu của Hoa Hạ đến từ hạm đội số ba vừa mới được thành lập, mục đích chuyến này của họ chỉ có một, trực tiếp phá hủy vương thành của kẻ địch, khiến trung tâm chỉ huy của kẻ địch hoàn toàn tê liệt...
400 chiếc khinh khí cầu bay đến bầu trời hoàng cung Bã Nhĩ Đồ trước, bắt đầu ném bom oanh tạc hoàng cung hoa lệ này…
"Oanh... oanh... oanh..."
Khắp hoàng cung Ba Nhĩ Đồ căn bản không hề có bất cứ phòng ngự nào, rất nhiều thủ vệ hoàng vung chỉ có thể đứng ngây ra nhìn lên trời.
Thứ hạm đội số ba mang theo chính là bom cháy vừa được chế tạo, rất nhanh cả vương thành Ba Nhĩ Đồ đã chìm trong biển lửa, sau đó khinh khí cầu bắt đầu bay về khắp các nơi trong thành, toàn bộ những cơ quan quan trọng như lương khố, quan phủ, xưởng công binh, kho vũ khí đều bị tấn công trí mạng.
"A... cứu mạng..."
"Mau dập lửa..."
"Cứu mạng với... con ta vẫn còn ở trong đó..."
Oanh tạc đúng một buổi tối, vương thành của Ba Nhĩ Đồ hoàn toàn chìm trong biển lửa, cơ cấu quyền lợi của vương triều Ba Nhĩ Đồ hoàn toàn tan rã, những dân chúng may mắn còn sống sót cũng bắt đầu chen lấn bỏ chạy khỏi vương thành...
Trong đêm tối, một đám người ngựa hộ tống mấy chiếc xe ngựa chạy về phía bờ biển, Cổ Đức đệ nhị kéo mành che của xe ngựa ra, nhìn về phía vương thành khói lửa xông thẳng lên trời phía sau, không kiềm chế được mà ứa nước mắt...
Nếu như có kiếp sau, ta tuyệt đối sẽ không chọc vào đám người trung nguyên này nữa...
Hạm đội số ba lần đầu tiên xuất chinh dưới tình huống không có bất cứ sự chống cự nào đã thực hiện ném bom điên cuồng xuống tất cả các cơ quan và thành trì trọng yếu của Ba Nhĩ Đồ, cảm giác đó quả thực là không thể sảng khoái hơn, ta ném bom ngươi đó, có bản lĩnh thì nhảy lên cắn ta đi...
Bên ngoài thành A Nhĩ Đơn.
Sau khi trải qua vài ngày giao chiến, đại quân Ba Nhĩ Đồ đã thử các cách khác nhau, phân tách tấn công, mộc bản, khiên chắn thậm chí đến tấm sắt khổng lồ nhưng thứ nghênh đón bọn họ từ đầu đến cuối vẫn là lửa đạn vô tình.
Có vài lần mắt thấy sắp xông đến phía trước đội súng kíp rồi nhưng đột nhiên lại bị súng máy sáu nòng bạo phát nháy mắt đánh tan, quân đội Ba Nhĩ Đồ thương vong hơn nửa đã hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu...
Trong đại trướng trung quân Ba Nhĩ Đồ, mấy tướng quân đang tranh cãi om sòm ở đó.
"Trận đánh này căn bản không thể đánh, vũ khí của người trung nguyên đó quá lợi hại..."
"Đúng vậy, chúng ta rút đi..."
"Rút? Chúng ta còn có thể rút đi đâu nữa, hạm đội đã bị tiêu diệt, chúng ta căn bản không có nơi nào để chạy..."
"Hay là... chúng ta... chúng ta đầu hàng đi..."
Nếu là trước đây, căn bản không ai dám nói đến hai từ đầu hàng này, cho dù có người dám nói thì cũng sẽ lập tức bị lôi đi đánh cho đến chết, nhưng hiện tại trong đại trướng lại không có một ai lên tiếng.
Bỉ Đặc Hưu Tư vẫn luôn im lặng cuối cùng đã đứng lên, vẻ mặt ngưng trọng.