Một vị đại phu kinh ngạc thốt lên.
“Im mồm…”
Lần này là Lãnh Thiên Minh và Lý Hoa Đà đồng thanh, thế là không ai dám ho he gì nữa, chỉ đành tròn mắt quan sát.
Một dòng máu đen rỉ ra từ bụng Quản Cùng, Lý Hoa Đà nhanh tay ấn vào phần bụng, khiến cho dòng máu chảy mạnh hơn, sau đó mới khâu lại.
“Sao rồi?”
Lãnh Thiên Minh hỏi.
“Ta đã đẩy máu độc trong người Quản đại nhân ra, đường hô hấp đã được lưu thông, tạm thời sẽ không chết, còn phần nội thương bắt buộc phải phẫu thuật mới trị liệu được, nhưng điều kiện ở đây quá kém, rất dễ nhiễm trùng, ta cần các người sắp xếp một địa điểm theo yêu cầu của ta, mới có thể tiến hành phẫu thuật”.
“Không vấn đề, ông nói đi”.
Chẳng bao lâu, một phòng phẫu thuật đơn giản đầy ắp giấy thấm dầu và rượu trắng khử trùng đã được chuẩn bị sẵn sàng, Lý Hoa Đà cột tóc gọn gàng, che mặt bằng khăn trắng, vẻ mặt nghiêm túc.
Lãnh Thiên Minh thầm nhủ, ông già này được đó, làm việc khá chuyên nghiệp, phải biết rằng thời đại này hoàn toàn không có khái niệm gì về vi khuẩn, nhưng ông ta lại biết phòng tránh nhiễm khuẩn.
“Tiếp theo ta sẽ mổ bụng trị liệu cho Quản đại nhân, kéo dài bao lâu chưa nói chắc được, các người tuyệt đối đừng làm phiền ta”.
Tất cả mọi người kinh ngạc trợn mắt, mổ bụng, không phải giết người ư? Điên rồi hả? Hoàng thượng thế mà tin ông ta, không lẽ chuyện hoàng thượng yêu quý Quản đại nhân chỉ là giả, sớm đã muốn xử lý ngài ấy?
Đủ loại giả thiết nảy lên trong đầu những người kia.
Cách lớp giấy thấm dầu, có thể loáng thoáng nhìn được động tác của Lý Hoa Đà, ông ta đang cầm một con dao bén ánh lửa, trực tiếp đâm xuống phần bụng Quản Cùng, rạch một đường…
(Giản lược…toàn cảnh mổ xẻ máu me, không tiện miêu tả kỹ, các bạn nhỏ nhớ tránh xa…)
Đến khi Lý Hoa Đà và Tiểu Ma Tử bước ra khỏi phòng, Lãnh Thiên Minh đã say giấc, hắn vốn định canh ở đây, trông coi ái thần như con, nhưng mí mắt không cho phép, không ngừng đòi bãi công, thế là chỉ có thể tặc lưỡi “quá tàn nhẫn, không nhìn nổi nữa”, sau đó bỏ về phòng đánh một giấc, thật là vô sỉ hết mức, đã vậy còn mơ giấc mộng xuân, có mấy nữ nhân xinh đẹp…
Hôm sau, khi Lãnh Thiên Minh thức dậy, mặt trời đã lên cao, hắn hồi tưởng lại giấc mơ tươi đẹp ban nãy, bật cười he he khoái chí, sau đó mới nhớ ra Quản Cùng sống chết chưa rõ, vội vội vàng vàng chạy đi tìm.
Lý Hoa Đà đã trở về trạng thái cổ quái ban đầu, một điểm khác biệt là, quần áo ông ta lúc này dính đầy máu khô, trông rất dọa người.
“Lý thần y, sao rồi?”
Thấy Lãnh Thiên Minh, Lý Hoa Đà mới quỳ xuống, nói: “Thảo dân bái kiến hoàng thượng, những gì nên làm ta đã làm hết, có thể vượt qua không chỉ đành xem bản thân ngài ấy, nên bổ sung cho Quản đại nhân vài con gà hầm sâm, ngài ấy mất máu quá nhiều, cần tĩnh dưỡng một thời gian”.
Tân Cửu bên cạnh cả mặt thắc mắc, tên Lý điên này cầm dao “làm” Quản Cùng cả một đêm, y phục dính đầy máu, Quản Cùng chưa chết, là do ngài ấy mạng lớn hay do Lý điên thật sự là thần y.
Đúng lúc này, một người ở trong phòng bệnh chạy ra, hét lớn: “Hoàng thượng…Quản đại nhân tỉnh rồi”.