Thành Trường An cách thành Thiên Khải không xa, chỉ mất khoảng vài ngày đi đường. Sau khi rời khỏi vương phủ của Hiên Vũ Diệu, Lãnh Thiên Minh tập hợp cấm quân, chuẩn bị quay về. Vậy nhưng có nằm mơ hắn cũng không ngờ rằng, nguy cơ lớn nhất của Hoa Hạ từ khi thành lập đến nay sắp xảy ra rồi.
Thung lũng sông Tây Thất, trên đường về thành Trường An, phong cảnh thung lũng sông tuyệt đẹp, một bên là nước sông chảy siết, rừng cây rậm rạp, còn một bên là sườn núi dốc đứng. Lúc này, ngay tại đây, có rất nhiều người đang mai phục.
“Tướng quân, chúng ta ra tay với Hoàng thượng thật sao? Nghe nói sức chiến đấu của cấm quân bên cạnh Hoàng thượng rất đáng sợ, chúng ta có thể thành công không?”
Trương Thông đứng cạnh vách núi, vẻ mặt căng thẳng.
“Mặc dù sức mạnh của đám Hắc Kỳ quân rất đáng sợ, nhưng đó chỉ là đội hỏa tiễn của bọn chúng mà thôi, đám cấm quân đi theo Hoàng thượng lần này không được trang bị thêm súng đạn, không cần sợ hãi. Chỉ cần Hoàng thượng chết, những người ở trên chỉ có thể hành động theo kế hoạch ban đầu, vậy chúng ta mới có tác dụng”.
“Quả thực, đương kim Hoàng thượng là một minh quân, nhưng sao chúng ta có thể hai tay dâng đất nước Đại Lương cho đối phương được. Chúng ta là tướng sĩ Đại Lương, nên chiến đấu vì đất nước của mình”.
“Bây giờ, những người ở trên sợ rồi, muốn lùi bước nên chắc chắn bọn họ sẽ bỏ rơi chúng ta. Vài người chúng ta chết cũng chẳng sao, nhưng những huynh đệ đi theo chúng ta thì sao? Lẽ nào để họ chết chung?”
“Tướng quân nói đúng, chúng ta gia nhập Trường An hội là để khôi phục Đại Lương, vậy nhưng lại trở thành công cụ cho bọn họ. Tiếc là chúng ta dâng cả mạng mình cho họ nhưng họ lại đối xử tàn nhẫn với chúng ta!”
“Lệnh cho mọi người chuẩn bị đi, Hoàng thượng đang trên đường tới rồi, để chúng ta tiễn Hoàng thượng đoạn đường cuối. Đợi mọi chuyện kết thúc, Trương Thông này sẽ dùng mạng của mình để đền tội!”
Bây giờ đất nước Hoa Hạ đang yên ấm, thái bình, hơn nữa ở đây rất gần với thành Thiên Khải, Lãnh Thiên Minh lại còn dẫn theo mấy ngàn cấm quân hộ tống. Có nằm mơ đi nữa, hắn cũng không ngờ rằng sẽ có một vụ ám sát quy mô lớn đang chờ mình.
Lãnh Thiên Minh ngồi trong chiếc xe ngựa cỡ lớn, nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày qua, lẽ nào là do hắn nghĩ nhiều rồi, tên Hiên Vũ Diệu kia vốn không có vấn đề gì?
Có lẽ thực sự chỉ có Phúc An Sơn câu kết với Trương Thông buôn lậu muối. Sau khi xong việc, vì để bảo vệ bản thân nên Trương Thông mới giết chết cả nhà Phúc An Sơn diệt khẩu.
Lãnh Thiên Minh nhìn ra bên ngoài, bầu trời đã dần ngả tối, nghĩ thầm: Không nghĩ mấy thứ này nữa, trước mắt vẫn còn chuyện quan trọng hơn. Nếu thiết giáp chiến xa được nghiên cứu thành công, vậy sức chiến đấu của lục quân sẽ có sự thay đổi rất lớn. Đến khi ấy, thiết giáp chiến xa càn quét thế giới, ta chính là vua của Trái Đất rồi… ha ha…
“Đoàng… đoàng... đoàng…”
Đột nhiên, những tiếng nổ lớn vang lên, sau đó là âm thanh đất đá sạt lở truyền tới. Cơ thể Lãnh Thiên Minh rung lên. Chuyện gì vậy? Động đất sao, không phải chứ? Sao động đất lại còn kèm theo tiếng nổ…
Ngay lúc Lãnh Thiên Minh còn đang chưa hiểu chuyện gì xảy ra, vô số tiếng hô “giết” vang lên ở bốn xung quanh.
“Hộ giá… có thích khách… hộ giá…”
Sau đó, thống lĩnh Lý Tứ của cấm quân hét lớn, lao về phía chiếc xe ngựa của Lãnh Thiên Minh.
“Hoàng thượng, có thích khách mai phục ở chung quanh, người không thể ở trong xe được nữa, buộc phải xuống xe ngay”.
Đầu óc Lãnh Thiên Minh trống rỗng, theo quán tính mà chạy ra khỏi xe.
“Bảo vệ Hoàng thượng… cách xa vách núi, cẩn thận đá rơi xuống”.