“Đơn giản thôi, giống như trẻ con đánh nhau, nếu ngươi phá cửa nhà ta, ta sẽ đập nồi nhà ngươi”.
Đúng thế, muốn khiến chúng đánh nhau, vậy phải đập nồi nhà chúng.
“Nhưng lỡ bọn chúng chạy về nhà kiểm tra thì sao?”
“Nhiều nồi như vậy kiểm được hết chắc? Huống hồ, đã đánh đến nước này, không phá nát cửa đối thủ, sao có thể cam tâm?”
“Có lí”.
Chúng thần trong đại điện đầu óc xoay mòng, cố gắng tiếp thu nội dung cuộc trò chuyện của hai người, cũng không biết là hoàng thượng bị nhiễm Quản đại nhân, hay là Quản đại nhân bị lây hoàng thượng, nếu ném bọn họ ra ngoài đường, chắc sẽ bị người ta bảo thần kinh…
Người đầu tiên phản ứng lại là Tân Cửu: “Thần cho rằng cách này rất hay, mà người Phù Tang chắc chắn cũng chấp nhận, có điều chúng ta phải chớp thời cơ, moi một khoản mới được”.
Lãnh Thiên Minh: “Đúng thế, nhưng moi gì giờ? Đám Phù Tang căn bản không có thứ chúng ta cần”.
Tân Cửu nghĩ một lúc rồi nói: “Toàn bộ lãnh thổ Cao Ly, chiến hạm còn lại của Phù Tang, tiền bạc…nữ nhân”.
“Hả?”
Lãnh Thiên Minh kinh ngạc nhìn Tân Cửu, mặc dù nữ nhân Phù Tang thú vị, nhưng không dễ khống chế, không cẩn thận lại rước gián điệp về đây, chẳng phải lấy đá đập chân mình?
Quản Cùng bên cạnh bất chợt lên tiếng.
“Tân đại nhân nói đúng, chỉ cần trẻ tuổi xinh đẹp, để phòng gián điệp, hãy đưa tất cả đến Câu lạc bộ Vạn Quốc, coi chừng nghiêm ngặt, kiểm tra từng người một, chuyện này, thần tình nguyện đích thân giám sát”.
Lãnh Thiên Minh nhìn hắn ta, tiểu tử này rốt cuộc là ngốc thật hay giả ngốc?
Khi thư truyền đến Cao Ly, Đa Đoạt nghiền ngẫm cả nửa ngày trời, Lý Thành, Kì Hoành đều nhịn không nổi hỏi: “Tướng quân, ý hoàng thượng là?”
Đa Đoạt cười đáp: “Đúng là càng chơi càng lớn, hoàng thượng bảo chúng ta đi đập nồi nhà người Tây Dương, sau đó thông báo cho Phù Tang, chấp nhận đàm phán”.
Bổn Trác Danh rất nhanh đã đưa người tới, bởi vì Hoa Hạ đã yêu cầu phải đích thân đến nghị hòa.
Phiên dịch Phù Tang vào thẳng vấn đề: “Đa tướng quân, xin chào, ta là tướng lĩnh tối cao trú quân Phù Tang ở Cao Ly, Bổn Trác Danh, lần này đến đây, hy vọng đôi bên có thể ngừng chiến, nếu quý quốc muốn Cao Ly, chúng ta lập tức giao nộp vô điều kiện”.
Đa Đoạt: “Ý của ngươi là, muốn ta thả các ngươi về nước?”
“Đúng vậy”.
“Ai chà, Bổn đại tướng quân à, ngươi chưa từng xem xét vấn đề?”
Bổn Trác Danh không hiểu: “Cái gì?”
“Cứ cho là ta thả các ngươi về nước, các ngươi có về nổi không? Hiện giờ vùng biển Phù Tang tập trung gần bảy ngàn chiến hạm người phương tây, đừng nói là mấy trăm chiếc tàu rách của ngươi, kể cả hạm đội Hoa Hạ cũng chưa chắc tiến vào nổi, giờ quay về, chẳng phải nạp mạng?”