“Haiz… một cơ hội tốt như vậy mà, vốn có thể mượn tay sáu nước để diệt trừ Phù Tang, đồng thời làm suy yếu thực lực của sáu nước. Nào ngờ bọn họ lại kiên quyết rút lui…”
“Được rồi, mau đi báo cho người Tịch đi, đây chính là cơ hội cuối cùng để bọn họ báo thù đấy”.
Chẳng mấy chốc, tin tức đã được chuyển đến cho Đức Xuyên Nhất Nam, rất nhiều tướng sĩ Phù Tang vui mừng reo hò.
“Tướng quân, rốt cuộc liên quân sáu nước cũng chịu rút lui. Chúng ta thủ được rồi, chúng ta đã đánh bại liên quân mạnh nhất trên thế giới”.
“Đây đều là công lao của tướng quân Đức Xuyên, nhờ có một vị tướng vĩ đại như ngài, Phù Tang chúng ta mới có thể bách chiến bách thắng.
“Đúng… tướng quân Đức Xuyên vạn tuế”.
Nhưng sắc mặt Đức Xuyên Nhất Nam lại trắng bệch.
“Được rồi, các ngươi thật sự cho rằng liên quân sáu nước rút lui là vì sợ chúng ta ư? Nếu ta đoán không sai, có lẽ bọn họ kiêng kỵ nước Hoa Hạ nên mới làm vậy. Tất cả đều do đám người Hoa Hạ xấu xa kia bày ra, hại gần 500 vạn người Phù Tang tử thương, thù này không đội trời chung”.
“Tướng quân, vậy chúng ta có muốn liên minh với người Hoa Hạ, cùng truy kích liên quân sáu nước hay không?”
“Truy… người Hoa Hạ đáng chết, đám người tây dương bội bạc kia cũng đáng chết, truyền lệnh cho đại quân dốc toàn lực bao vây, nhất định phải khiến bọn họ trả một cái giá đắt”.
Sau đó, Đức Xuyên Nhất Nam một mình bước lên đài cao, ngước nhìn trời xanh bao la, rồi nhắm mắt lại…
Thật ra hắn ta hiểu rất rõ tình huống của Phù Tang hiện tại… Trận chiến này đã khiến Phù Tang bị tổn thất nặng nghề, sau này muốn tiến đánh Trung Nguyên e rằng chỉ còn là giấc mộng…
Tục ngữ có câu nói rất hay: Binh bại như núi đổ.
Khi lệnh rút quân được bạn ra, những binh sĩ đã sớm mất đi ý chí chiến đấu giờ chỉ có một ý niệm duy nhất, đó chính là mau rời khỏi Phù Tang, trở về với cuộc sống của mình.
Vốn dĩ liên quân vẫn luôn rời rạc, khó thống nhất, cho nên chẳng mấy chốc đã xuất hiện tình trạng mỗi cánh quân tự chủ chương rút quân về nước mình.
Xuất phát đầu tiên là năm vạn quân dự bị của Bồ Đào Nha, bọn họ không nghe theo mệnh lệnh thống nhất của liên quân, mà dẫn đầu tiến đến bờ biển. Dù sao vị trí của bọn họ cách nơi đóng quân của người Tịch khá xa, nên không có quá nhiều băn khoăn…
“Cuối cùng cũng có thể về nhà, thật sự chịu đủ rồi…”
“Ngoại trừ đàn bà thì cái quốc gia lạc hậu này chả có thứ gì tốt đẹp… ha ha…”
“Bỉ Đắc… có khi nào ả Phù Tang lần trước sẽ sinh con cho ngươi không… ha ha…”
“Chúng ta nên cảm tạ thượng đế đã cho chúng ta cơ hội sống sót”.
Năm vạn quân Bồ Đào Nha hướng thẳng ra biển, dọc đường đi cả bọn cười cười nói nói, nhưng không hề hay biết lưỡi hái của tử thần đã sớm kề dưới cổ họ…
“Ầm… ầm… ầm…”
Đột nhiên, khinh khí cầu của Hoa Hạ phát pháo khai chiến, bọn họ muốn thông qua cách này để báo cho người Tịch vị trí của liên quân, đồng thời cũng phụ trách bắn phá pháo binh địch.