Lớn nhất phải kể đến hội thương nhân ven biển của Cổ Bách Vạn và hội thương nhân Tấn Minh thành lập tại nguyên địa phận Bắc Lương, với vô số mỏ than và sắt ở phía bắc, sau khi được sử dụng rộng rãi, họ đã trở thành hội thương nhân lớn thứ hai Hoa Hạ, chỉ đứng sau hội thương nhân ven biển.
Điểm ghê gớm của hội thương nhân Tấn Minh chính là hội trưởng của họ. Đó là ai? Công chúa Lãnh Hàm, muội muội đương kim hoàng thượng, cũng chính là người dọn đến phiến điện nơi Lãnh Thiên Minh từng ở, ngay sau khi hắn rời tới thành Kim An.
Công chúa Lãnh Hàm không theo Lãnh Thiên Minh đến thành Thiên Khải, mà chọn ở lại vương đô Bắc Lương, canh giữ tông miếu.
Nhờ truyền thống cởi mở của Bắc Lương, nữ tử từ bé có thể lộ mặt tự do đi lại bên ngoài, công chúa Lãnh Hàm mười bốn tuổi đã bắt đầu tiếp xúc thương trường, được Lãnh Liệt Vương vô cùng yêu quý.
Sau khi Lãnh Thiên Minh chuyển tới Đông Hải, nàng tiếp quản núi Tuyết Long thay phụ vương cho đến khi Lãnh Liệt Vương qua đời…
Tổng bộ thương hội Tấn Minh tại đô thành Bắc Lương ngày xưa
“Công chúa, triều đình chính thức công bố, cho phép tư nhân khai thác quặng mỏ, tinh luyện sắt thép, nhưng nhất định phải nộp một khoản thuế khổng lồ”.
“Đây là lẽ đương nhiên, giao cho tư nhân khai thác quặng sắt lớn như vậy, nộp một khoản thuế khổng lồ cũng là điều hợp lý, mau chóng thông báo cho các thành viên thương hội, cần phải dốc hết sức lực ứng phó, giám sát việc xây dựng xưởng tinh luyện kim loại, đây chính là cơ hội duy nhất để thương hội Tấn Minh chúng ta vượt qua thương hội Duyên Hải”.
“Nhưng mà… rất nhiều người bên dưới đều băn khoăn lo lắng, mặc dù bây giờ triều đình đang thu mua rất nhiều sắt thép, nhưng dù sao cũng sẽ có một ngày xây xong đường sắt này, chúng ta xây nhiều xưởng tinh luyện kim loại như vậy, sản lượng sắt thép ắt sẽ vượt quá nhu cầu tiêu dùng”.
Lãnh Hàm cười nói: “Cứ bảo bọn họ yên tâm xây dựng là được! Chẳng lẽ các ngươi cho rằng triều đình chỉ xây dựng bốn tuyến đường sắt này thôi sao? Nếu ta đoán không nhầm, đây mới chỉ là bắt đầu, chắc chắn về sau đường sắt sẽ trở thành tuyến đường giao thông quan trọng trải dài trên khắp đất nước, thậm chí trong mỗi một thành trì của Hoa Hạ đều được xây dựng, ngươi nói xem sẽ cần dùng bao nhiêu sắt thép?”
“Ôi chao… nếu đúng là như vậy, ngành sản xuất sắt thép này chính là một cái mỏ vàng khổng lồ rồi”.
“Không sai, vì vậy chúng ta nhất định phải đi trước người khác, như vậy mới có thể kiếm được số tiền mà người khác không kiếm được”.
“Vâng, công chúa, bây giờ tiểu nhân thông báo cho phân hội lập tức sắp xếp”.
Thành Thiên Khải, Hoa Hạ.
Lãnh Thiên Minh nhìn những bản vẽ xếp đầy trên bàn, không nhịn được tê dại da đầu.
“Các vị, mức độ khó khăn trong việc xây dựng đường sắt này vượt xa tưởng tượng của trẫm, nhưng quyết tâm xây dựng đường sắt của trẫm tuyệt đối sẽ không dao động. Nhưng dù sao thì năng lực của triều đình cũng có hạn, vì vậy trẫm dự định chia đường sắt thành nhiều đoạn, dùng hình thức đấu thầu ký kết với các thương hội, mượn nhờ sức lực trong dân gian để hoàn thành việc xây dựng đường sắt”.
Tân Cửu nói: “Thần tán thành ý kiến của hoàng thượng, như vậy vừa có thể nâng cao tốc độ xây dựng đường sắt, lại vừa có thể tiết kiệm một khoản chi tiêu cực lớn cho triều đình”.
Lãnh Hàn nói: “Đúng, chúng ta hoàn toàn có thể tham khảo mô hình tu sửa đường bộ, cho bên ngoài nhận thầu xây dựng đường sắt, triều đình chỉ phụ trách đầu tư kỹ thuật, sau này các thương hội tham gia xây dựng sẽ được phân chia lợi nhuận của đường sắt, bây giờ mọi người đã rất rõ ràng tác dụng của đường sắt, tin chắc rằng bọn họ đều sẽ sẵn lòng đi làm”.