Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!



 

“Trung Nguyên, Hoa Hạ”.  

 

Ma Kha Mạt đứng dậy, bắt đầu suy tính.  

 

“Cho vào…”  

 

Rất nhanh, một người Trung Nguyên bước vào.  

 

“Khả hãn Hoa Lạt Tử Mô tôn kính, ta nhận sự ủy thác của Đa tướng quân Hoa Hạ, tới bái kiến khả hãn”.  

 

“Có việc gì?”  

 

“Tướng quân của chúng ta muốn làm một giao dịch với ngài”.  

 

“Giao dịch? Giao dịch gì?”  

 

“Thứ ngài muốn, là cả thảo nguyên này, mà thứ tướng quân chúng ta muốn, là thủ cấp Hỗ Đặc Mạc Nhĩ, nếu chúng ta có thể hợp tác cùng đánh gục Khoa Nhĩ Mạn, chẳng phải là việc đại hỉ hay sao”.  

 

“Ha ha ha…”  

 

Ma Kha Mạt cười lớn: “Khoa Nhĩ Mạn tung hoành thảo nguyên hàng ngàn năm nay, không phải muốn diệt là diệt, Hoa Lạt Tử Mô ta, đúng là muốn độc bá thảo nguyên, nhưng tuyệt đối không trở thành đá lót đường cho kẻ khác”.  

 

Sứ thần Hoa Hạ mỉm cười, đáp: “Khả hãn, có lẽ ngài không nắm rõ tình hình, tướng quân chúng ta hợp tác với ngài không phải vì chúng ta không thể đánh bại Khoa Nhĩ Mạn, mà là vì có đánh bại cũng vô dụng, dù sao chúng ta cũng không thể ở lại đây mãi mãi, nếu Khoa Nhĩ Mạn lập tân quân, vậy công sức chúng ta coi như bỏ phí”.  

 

 

 

“Ha ha ha… Đám người Trung Nguyên các ngươi đúng là lớn giọng thật, đáng tiếc cái cớ mà các ngươi đưa ra cũng quá qua loa đi! Khoa Nhĩ Mạn có bốn tòa thành lớn, hai mươi bảy tiểu thành, còn có vô số bộ lạc, đừng nói các ngươi đánh không được, dù là đánh được cũng không biết phải mất bao nhiêu năm, Hoa Lạt Tử Mô ta sẽ không nhảy vào vũng nước đục này đâu”.  

 

“Khả Hãn, xem ra hệ thống tình báo của Hoa Lạt Tử Mô thật sự không được tốt cho lắm!”  

 

“Có ý gì?”  

 

“Thật không dám giấu giếm, ngày hôm trước, đại quân của chúng ta đã chiếm được thành A La Mộc Đồ, bắt bốn mươi vạn binh sĩ Khoa Nhĩ Mạn làm tù binh, trong trận chiến tại thành chủ La Sát, chúng ta đã tiêu diệt được 50 vạn quân địch, chủ soái Vưu Nhân của bọn chúng phải bỏ chạy thục mạng, dù có cộng thêm các bộ lạc phụ thuộc thì nhiều nhất bọn họ cũng chỉ có 150 vạn quân, đối với Hoa Hạ, chỉ cần vài tháng là có thể tiêu diệt hết sạch”.  

 

“Cái gì?”  

 

Ma Kha Mạt lập tức đứng bật dậy, tỏ vẻ không dám tin, thành A La Mộc Đồ đã bị chiếm rồi ư, sao có thể chứ? Nơi đó tường thành cao lớn, dù là Hoa Lạt Tử Mô thì ít nhất cũng phải mất một năm rưỡi mới có thể chiếm được.  

 

“Ngươi… ngươi đang nói dối…”  

 

“Ha ha ha… Ta có nói dối hay không thì chẳng phải ngươi chỉ cần tra là rõ hay sao?”  

 

Ma Kha Mạt không phải kẻ ngu, tên Trung Nguyên này đã tự tin như vậy thì chắc chắn những điều này là thật.  

 

“Gọi A Đạt Bộ đến đây cho ta”.  

 

Không bao lâu sau, một thanh niên chạy vào.  

 

“A Đạt Bộ, tên Trung Nguyên này nói rằng A La Mộc Đồ đã rơi vào tay giặc, ngươi có biết chuyện này không?”  

 

“Vâng… thưa Khả Hãn, chúng ta thật sự đã nhận được tin tức như vậy, nhưng chuyện này quá mức quan trọng, ty chức sợ có sai sót nên đã phái người đi xác nhận lại một lần nữa, cho nên mới không kịp báo cáo”.  

 

Ma Kha Mạt tỏ vẻ kinh ngạc: “Chẳng lẽ A La Mộc Đồ đã thật sự bị chiếm rồi sao?”  

 

“Vâng, Khả Hãn, A La Mộc Đồ đã thật sự rơi vào tay giặc, nghe nói còn chưa thủ được ba ngày…”  

 

“Chưa đến ba ngày? Là quân đội như thế nào…”  

 

Đột nhiên, Ma Kha Mạt im bặt, quay sang nhìn chằm chằm vào sứ giả của nước Hoa Hạ. Mãi một lúc lâu sau, hắn ta nói: “Xin hỏi sứ giả, nếu nước Hoa Hạ của ngươi đã hùng mạnh như thế, thì sao phải hợp tác cùng chúng ta?”  

 

 

Nhấn Mở Bình Luận