Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Hoàng Tử Yêu Nghiệt - Lãnh Thiên Minh

 Lãnh Liệt Vương nhìn bản đồ, đột nhiên ánh mắt trở nên lạnh lẽo, đấm mạnh xuống mặt bàn, Lãnh Liệt Vương rất ít khi tức giận nên mọi người đều cả kinh.  

 

Lãnh Liệt Vương ngẩng đầu lên nhìn mọi người nói: "Nếu như Hồ Lang mượn đường tộc Hồng Mao hoặc Đại Lương, vậy các khanh có thể biết được không?"  

 

Mọi người nghe xong đều trợn mắt há mồm...  

 

Hai ngày sau, năm ngàn quân kỵ binh Hắc Kỳ đã đến Ngọc Lưu Cốc, đây là đường đi bắt buộc phải đi qua giữa hai thành Kim An và Sùng An, nếu như thành Sùng An đã bị sụp đổ, đại quân Hồ Lang muốn tiếp tục tấn công thì nhất định sẽ phải đi qua nơi này, quân Hắc Kỳ đang tu sửa lại nơi này trong thời gian ngắn.  

 

Lãnh Thiên Minh nhìn về phía thành Sùng An, trong lòng cực kỳ lo lắng, đây là lần đầu tiên hắn đối mặt với chiến tranh chân chính, bất cứ quyết định nào cũng đều liên quan đến sự sống chết của hàng vạn người.  

 

Trình Khai Sơn đứng bên cạnh hỏi: "Thất hoàng tử, nghỉ ngơi hồi phục xong có tiếp tục đi tiếp không?"  

 

Lãnh Thiên Minh quay đầu lại nhìn Trình Khai Sơn: "Ta không biết".  

 

Trình Khai Sơn lại thở dài một hơi đáp: "Nếu như tiếp tục tiến lên, dựa vào tốc độ này thì sáng sớm ngày mốt là có thể đến được thành Sùng An".  

 

Trình Khai Sơn dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Nhưng với kinh nghiệm suy đoán của mạt tướng, Sùng An có lẽ đã thất thủ rồi..."  

 

"Nơi đó vẫn còn 15 vạn sinh mạng nữa?"  

 

Lãnh Thiên Minh lẩm bẩm một câu, liền nói: "Tiếp tục đi tiếp, huynh phái người truyền thư cho Mạc Nhị Cẩu, bảo đại quân mai phục ở Ngọc Lưu Cốc, nếu như chúng ta gặp phải đại quân Hồ Lang trên đường đi thì chứng minh Sùng An đã thất thủ, lập tức rút lui, nếu như không gặp thì chứng tỏ Sùng An có lẽ đang trong tình trạng tộc Hồ Lang sau khi cướp đoạt xong đã rời đi, vậy chúng ta cũng có thể vào thành cứu viện nạn dân".  

 

Lãnh Thiên Minh biết Hồ Lang là một dân tộc vì sinh tồn mà bất chấp thủ đoạn, trước đây bọn chúng mặc kệ là chiến tranh với Bắc Lương hay là Đại Lương, chỉ cần là thành trì bị chiếm lĩnh thì đều bị cướp sạch không có ngoại lệ.  

 

Cứ như vậy đại quân tiếp tục tiến lên, tảng sáng ngày thứ hai, mặt trời đang dần lên cao, thành Sùng An từ từ hiện ra trước mắt, không có quân đội, xem ra đã đánh xong rồi.  

 

Lãnh Thiên Minh vừa dẫn người tiến vào vừa nghĩ, đại quân năm vạn của Hồ Lang vượt ngàn dặm xa xôi từ chiến trường chính chạy tới đây chỉ để cướp chút đồ ăn vặt này sao? Một tiểu thành vắng vẻ hẻo lánh như Sùng An thì có được bao nhiêu lương thực, thực sự là không thể hiểu nổi.  

 

Đột nhiên một con chiến mã chạy đến từ phía trước, là trinh sát báo tin về, người lính trinh sát này trực tiếp cưỡi ngựa, chạy đến gần Lãnh Thiên Minh rồi quỳ xuống, vừa quỳ xuống liền òa lên khóc.  

 

"Sao vậy? Khóc cái gì, đại quân Hồ Lang đi đâu rồi? Cư dân trong thành tử thương thế nào?", Trình Khai Sơn bên cạnh hỏi.  

 

Trinh sát ngẩng đầu lên, mắt đỏ hoe, khóc nói: "Thất hoàng tử, thành Sùng An mất rồi".  

 

"Mất rồi? Vậy là ý gì, không phải thành Sùng An ở ngay trước mặt sao?"  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận