Y Lệ Sa Bạch như hiểu như không gật đầu.
“Lửa...cứu viện...chờ đợi...”
Y Lệ Sa Bạch lại gật đầu.
Lãnh Thiên Minh hiểu rõ cách tốt nhất hiện giờ là chờ người cứu viện, lúc này chắc chắn quân đội thành Thiên Khải đang tìm kiếm ven bờ sông.
“Hoàng thượng...hoàng thượng...”
Đột nhiên nghe thấy tiếng gọi, dường như là Lý Tứ, xem ra hắn ta ở gần đây, Lãnh Thiên Minh cũng đáp lại.
“Lý Tứ, ta ở đây...”
Lý Tứ nhanh chóng chạy tới, vừa nhìn thấy Lãnh Thiên Minh liền quỳ xuống.
“Hoàng thượng, dọa chết ta rồi, nếu ngài xảy ra chuyện gì...ta sẽ trở thành tội nhân Hoa Hạ”.
“Được rồi, ta vẫn chưa chết đó thôi, ngươi biết đánh lửa không?”
“Có ạ...”
“Vậy mau mau nhóm lửa gần bờ sông Minh Hà, một là để đội cứu viện có thể tìm thấy, hai là hong khô y phục”.
“Rõ”.
Lý Tứ bận rộn, Lãnh Thiên Minh cảm thấy không còn gì để nói, lại quay sang nhìn Y Lệ Sa Bạch, vẫn là cảnh này đáng thưởng thức...
Y Lệ Sa Bạch cũng chú ý tới ánh mắt của Lãnh Thiên Minh, tức thì đỏ bừng mặt, trên người nàng ta chỉ mặc một lớp voan mỏng, còn bị dán chặt lên người, trừ nơi bí ẩn nhất kia, những nơi khác đều lộ rõ...
“Ngươi...ngươi không được nhìn nữa...”
Lãnh Thiên Minh mặc dù hiểu ý nàng ta, nhưng vẫn vờ như không hiểu, tiếp tục thưởng thức...cuối cùng Y Lệ Sa Bạch chỉ đành bất lực cúi đầu, cuộn tròn người lại.
“Hoàng thượng, nhóm được lửa rồi, ta giúp ngài hong khô y phục...”
Lãnh Thiên Minh cởi áo ngoài đưa cho Lý Tứ, nhưng Y Lệ Sa Bạch thì phải làm sao, nàng ta dường như chỉ mặc một lớp...
“Cô...cởi hay không?”