Việc này biết giải thích thế nào đây, lúc đó hắn hoàn toàn chỉ xuất phát từ ý tốt.
Lý Tứ bên cạnh cười nói: “Hoàng hậu nương nương đừng hiểu lầm, mạt tướng có thể làm chứng hoàng thượng không làm gì cả”.
“Ngài im miệng cho ta, tại sao mỗi lần hoàng thượng xảy ra chuyện đều do ngài dẫn đội?”
“A?”
Lý Tứ lập tức ngậm miệng, không dám nói thêm câu gì nữa.
Hiên Vũ Ngọc Nhi nói: “Nếu đã là khách quý của hoàng thượng thì đương nhiên cũng là khách của chúng ta, chúng ta sẽ thay hoàng thượng tiếp đón tử tế, hoàng thượng chàng mau về cung tắm rửa đi”.
“Được...”
Lãnh Thiên Minh cũng không nghĩ nhiều, bởi vì tiếp theo quả thực có rất nhiều chuyện cần xử lý.
Trong ngự thư phòng, chúng đại thần đều đã có mặt tại đây, sau khi tắm rửa thay y phục xong, Lãnh Thiên Minh đi vào.
“Bái kiến hoàng thượng...”
“Ừ, tối qua các khanh đã vất vả rồi, hiện giờ tình hình trong thành thế nào rồi? Đã điều tra ra đám thích khách chưa? Có phải là do 11 nước làm không?”
Tân Cửu đáp: “Hoàng thượng, tình hình trong thành đã ổn định, sứ thần 11 nước đã bị bắt lại rồi, nhưng tin tức ngài bị ám sát cũng đã truyền ra ngoài, dù sao người biết cũng quá nhiều, về phần thích khách... để La đại nhân nói với ngài đi”.
La Trung bên cạnh lên tiếng: “Hoàng thượng, dựa vào điều tra của Thiên Võng, đám thích khách này có lẽ không phải do 11 nước phái tới, mà là người Hoa Lạt Tử Mô trà trộn vào thành Thiên Khải lúc đầu, mục đích của chúng có lẽ là giết Đa đại nhân, nhưng không biết tại sao lại xuất hiện ở đó, thần cũng suy nghĩ nát óc mà chưa ra”.
Tân Cửu tiếp tục nói: “Hoàng thượng, mấy người chúng thần đã bàn bạc cả một đêm, cảm thấy chỉ có một khả năng chính là người Hoa Lạt Tử Mô này thấy giết Đa tướng quân vô vọng nên đã chuyển sang ám sát sứ thần Đại Bất Liệt Điên, muốn khơi lên chiến tranh giữa hai nước, từ đó tới báo thù chúng ta nhưng vô tình lại cuốn ngài vào”.
Lãnh Thiên Minh lặng lẽ gật đầu, cơ bản giống với suy nghĩ của hắn, dù sao mục tiêu thứ nhất của đám thích khách này là thân vương Tô Đan, cũng có nghĩa rằng mục tiêu của chúng vốn chính là sứ thần của Đại Bất Liệt Điên, căn bản không biết đến sự tồn tại của hắn và Y Lệ Sa Bạch.
“Vậy tiếp theo nên xử lý thế nào, mọi người có ý kiến gì không?”
Mọi người đều bắt đầu trầm tư, Đa Đoạt mở lời trước tiên.
“Hoàng thượng, ý của ngài là... đang nói về phương diện nào?”
Lãnh Thiên Minh nói: “Nếu đã xảy ra ám sát vậy trẫm cũng không thể bị ám sát phí công được, bất kể là kẻ nào thì cũng phải có người đứng ra gánh tội... không đúng, là dù sao cũng phải có người chịu trách nhiệm”.
Đa Đoạt cười nói: “Thần hiểu rồi, thần thấy có thể nhờ vào chuyện này để vu oan cho các nước, khiến họ hiềm nghi lẫn nhau, từ đó khiến các nước phương Tây hoàn toàn rạn nứt, tạo nên cái cớ cho chúng ta tiếp tục Tây tiến...”
Mọi người kinh ngạc nhìn về phía Đa Đoạt, Lãnh Thiên Minh cũng tỏ ra không hờn giận nói: “Đa đại nhân, ta lúc nào nói sẽ tiếp tục Tây tiến, ta chỉ nói chúng ta phải tìm một đồng minh phương Tây, giúp đỡ người đó nắm được thế giới phương Tây. Đương niên nếu như người phương Tây khiêu khích trước thì nước Hoa Hạ ta cũng tuyệt đối không chùn chân”.