Không biết qua bao nhiêu lâu, chiến trường mới yên ắng trở lại, truy kích mấy ngày mấy đêm, cũng không biết đã chạy bao xa, chạy bao lâu, cho đến khi chiến mã không thể di chuyển nổi nữa, cho đến khi binh sĩ không còn vung nổi vũ khí nữa.
Trong lúc năm vạn quân tiên phong Bắc Lương đang liều mạng tăng tốc, Lãnh Liệt Vương tự mình cưỡi ngựa, hành quân cùng các binh sĩ, đột nhiên có tình báo.
“Đại vương, phát hiện binh sĩ Hồng Mao đang rút lui ở phía trước, chúng không đeo giáp hay binh khí, giống như…giống như đào binh”.
“Cái gì?”, Lãnh Liệt Vương không tin nổi.
“Mặc kệ bọn chúng, toàn lực tiến về thành Kim An”, Lãnh Liệt Vương lý trí ra lệnh.
Khi năm vạn quân tinh nhuệ tiến vào địa phận thành Kim An, tất cả đều sửng sốt, đến tốc độ di chuyển cũng không tự chủ mà chậm lại, kể cả Lãnh Liệt Vương.
Thi thể trải dài dọc đường đi, khi vào trong thành, đến một người thân chinh trăm trận như Lãnh Liệt Vương cũng sững sờ.
Nếu trên thế gian có nơi gọi là địa ngục, có lẽ cũng chỉ ngang nơi này, thi thể chất đống thành núi, thậm chí không thể cưỡi ngựa đi tiếp, tường thành Kim An thì đổ nát, hàng trăm hàng chục chỗ bị sứt mẻ, tại hai lỗ hổng khổng lồ, thi thể chất cao hơn mười mét, ngước mắt nhìn quanh, chỉ thấy toàn là người chết.
Bàn tay Lãnh Liệt Vương bỗng chốc run lên, từ khi ông ta lên ngôi, đã mười năm rồi không cảm thấy kích động như vậy, hàng vạn kỵ binh phía sau đều xuống ngựa, từng bước tiến về phía cổng thành.
Khi người gác thành phát hiện đại quân, một tốp kỵ binh giáp đen xuất hiện, toàn thân bọn họ nhuốm máu, khiến người ta thấy lạnh lẽo.
“Mạt tướng Trình Khai Sơn bái kiến đại vương”, người ra nghênh đón là Trình Khai Sơn.
“Thất hoàng tử đâu? Còn sống không?”, Lãnh Liệt Vương hỏi.
“Thất hoàng tử vẫn còn sống, có điều đã bị trọng thương, đang dưỡng thương trong phủ”.
Lãnh Liệt Vương không nói gì, khi vào trong thành, ông ta lại lần nữa kinh ngạc, trên đường đều là binh sĩ tử trận, nhiều đến mức không thấy đầu người, tướng quân Đa Đoạt đi cạnh không kìm được bật khóc.
Lãnh Liệt Vương vẫn im lặng, tiếp tục di chuyển trên con đường đầy thi thể.
Lãnh Thiên Minh gắng sức mở mắt, người đầu tiên nhìn thấy là Tiểu Lan, nàng khóc lớn: “Thất hoàng tử, cuối cùng ngài cũng tỉnh, dọa chết nô tỳ rồi”.
“Mộ…Mộ tộc trưởng thì sao? Còn sống không?”, Lãnh Thiên Minh gấp gáp hỏi.
Tiểu Lan do dự một lúc rồi đáp: “Mộ tộc trưởng…Mộ tộc trưởng vẫn còn sống, có điều đại phu nói, ông ấy sắp…sắp không xong rồi”.
Dứt lời liền bật khóc.
“Mộ tộc trưởng ở đâu?”
“Trong phòng Mộ tỷ tỷ”.
“Dìu ta qua đó”.
“Thất hoàng tử, thân thể ngài vẫn chưa bình phục…”
“Dìu ta qua đó!”, Tiểu Lan chưa nói hết câu đã bị Lãnh Thiên Minh ngắt lời, nàng không ngăn cản nữa, cẩn thận dìu hắn đi.
Trong phòng Mộ Như Tuyết, chỉ thấy nàng đang quỳ trước giường, gương mặt đẫm lệ, Lãnh Thiên Minh bước tới, đồng thời quỳ xuống, nhìn Mộ Phá, bật khóc nói: “Mộ tộc trưởng, do ta hại ông, ta thật vô dụng”.
Mộ Phá từ từ