Ánh trăng lưỡi liềm màu bạc treo cao, mờ mờ nhạt nhạt, như là đầu ngón tay bấu ra, nhưng lại bấu quá nhẹ nên nước mắt tương tư vừa rồi vẫn chưa rơi xuống.
Lâm Cẩn tẩy trang xong, đang thoa kem dưỡng da lên gò má.
Dưới lầu truyền đến tiếng đàn du dương, cô nghiêng đầu lắng tai nghe, là bài hát dân ca tiếng Anh ‘Long long ago’.
Cô sững sờ đối diện gương trang điểm, tay thoa kem cũng từ từ dừng lại, ánh trăng trắng bệch chiếu vào mu bàn tay trắng mịn trơn bóng của cô, mô phỏng hình ảnh rõ nét.
Giản Khê mở cửa, giẫm lên thảm nhung dệt hoa, lặng lẽ đi đến bên cạnh cô.
Lâm Cẩn thoáng nhìn bóng dáng cao lớn xuất hiện rõ ràng trong gương, giật nảy mình, sửng sốt hỏi: "Không phải anh đang cùng Tâm Tâm luyện đàn sao?"
"Cùng con gái xong rồi, tất nhiên phải đến lượt bà xã rồi." Tay trái Giản Khê vừa xoa nhẹ lên vai cô, cả người Lâm Cẩn đã rùng mình cứng ngắc tại chỗ.
Anh ta lập tức đưa tay trái buông xuống bên hông.
Giản Khê đứng gần cửa sổ, thân thiết nói: "Ngày mai em định qua bên kia sông sao? Hoãn lại hai ngày nữa hãy đi, gần đây cảnh báo không kích lúc nào cũng kêu vang."
Lâm Cẩn chuyển ánh mắt nhìn về phía anh ta, nghiêm túc hỏi: “Có ngày nào mà cảnh báo không vang?"
Nữ giúp việc theo lệnh mẹ Giản, gõ cửa đưa vào hai chén canh hạt sen bách hợp, khói trắng nóng hổi nghi ngút quanh phòng ngủ, tỏa ra mùi thơm ngát như trêu ghẹo người ta.
"Ăn canh không?" Giản Khê chăm chú nhìn cô, thăm dò nói: "Hình như cơm tối em cũng không ăn gì mấy."
Lâm Cẩn lắc đầu, cầm lược gỗ chải đuôi tóc, nhàn nhạt cười khổ, nói: "Anh biết trong nước canh có gì mà."
Cửa phòng bị một tiếng ê a đẩy ra, bàn tay nhỏ của Giản Tâm nâng vương miệng thủy tinh, nhảy nhót chạy vào.
Cô bé ôm đùi Giản Khê, ngửa đầu, nói: "Cha ơi, cuối tuần chú phóng viên đến phỏng vấn, con đội cái này có được không?"
"Được." Giản Khê khom lưng ôm Giản Tâm vào lòng, trán chạm vào đầu nhỏ của cô bé cưng chiều cọ cọ.
"Vậy cuối tuần cha tết tóc cho con nhé..." Giản Tâm ôm cổ Giản Khê, tiếp tục làm nũng: "Các chị giúp việc tết tóc không đẹp bằng cha tết."
Giản Khê không thay đổi được Giản Tâm, đành ôm cô bé về phòng giúp cô bé lựa chọn váy nhỏ mặc cho buổi phỏng vấn cuối tuần.
Lâm Cẩn nhìn bóng cha con họ xa dần, cây lược gỗ trong tay rơi xuống bàn trang điểm.
Cô nhớ đến ngày đính hôn Giản Băng, Lục Dữ đã đan cho cô một vòng hoa cũng rất đẹp mắt.
Chiều tối gió nóng thổi đến, đường phố cũng ầm ĩ ồn ào hẳn lên, người chạy báo động dân chúng trốn vào hầm trú ẩn mang đôi vai gầy, xách băng ghế, mệt mỏi lê bước về nhà.
Lâm Cẩn ngồi ven đường, chậm rãi uống một bát nước gạo nóng.
Cô chờ đến lúc sao trên trời sáng lấp lánh, côn trùng bắt đầu chít chít hừ hừ kêu lên, vài ba con đom đóm mang theo ánh sáng màu xanh nhạt bay loạn mới đứng dậy và đi về phía căn nhà ẩn nấp cuối con phố tối tăm.
Căn nhà này là một khu nhà sàn vô cùng đơn sơ, nóc nhà thưa thớt bao trùm vài miếng ngói xám nhạt đã bạc màu.
Lâm Cẩn băng qua một con đường tối tăm và đi đến trước một cánh cửa đã bị vỡ.
Cô gõ lên cửa một cách có tiết tấu, một lúc lâu sau bên trong có một giọng nữ nhàn nhạt truyền ra: "Tối tăm sáng tinh mơ."
"Bình minh buông xuống." Lâm Cẩn đáp.
Cánh cửa vỡ cọt kẹt mở ra một khe hở, Lâm Cẩn từ khe hở đi vào, ánh sáng chói lóa từ ngọn nến khiến mọi thứ đều mờ mờ nhạt nhạt.
"Người Đông Dương định dùng anh ta làm cầu nối nhằm tiến tới việc nắm toàn bộ Thượng Hải trong tay." Người phụ nữ kia đưa cho Lâm Cẩn một tấm hình trắng đen: "Hai năm qua anh ta phất lên rất nhanh ở Thượng Hải đều là có sự nâng đỡ của người Đông Dương."
Ảnh chụp kia hiện lên một cách rõ ràng khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng và sâu sắc của người đàn ông, thật sự có hơi giống bức tượng Hy Lạp điêu khắc trong thư viện St.
Francis Xavier.
Bên trái anh có xuất hiện một khuôn mặt người Đông Dương.
"Cô cần phải đến bên cạnh anh ta nằm vùng." Người phụ nữ lại rút ra một tờ báo khác đưa cho cô, bên trên đánh dấu bằng chữ đỏ tươi:
【 Anh Lục "Bàn tay Lộc tử", hoa khôi mới nổi của Tiên Nhạc Tư.
】
Sau tin tức còn có ảnh chụp bóng lưng một người đàn ông đang vòng tay ôm một cô hoa khôi xinh đẹp đáng yêu.
Lâm Cẩn nghĩ ngày nào mình cũng xem báo, vậy mà không hề thấy tin tức này.
Cô lại liếc mắt nhìn thời gian phát hành báo, đúng vào ngày cô dự thi tốt nghiệp, có lẽ đã bỏ sót rồi.
Nhưng Lâm Cẩn cũng không sao cả, tin đồn tình cảm của Lục Dữ trên báo vẫn còn rất nhiều.
May mà phần lớn đều là phản lưới nhà, ngày hôm sau toà soạn sẽ đăng báo chính thức giải thích, nhưng sau đó họ lại lặp lại thao tác này mà không hề biết mệt.
Hiện tại bến Thượng Hải chia thành ba thế lực, lúc này xã hội đen cũng có được một ghế ngồi trong đó, băng đảng xã hội đen đang có xu hướng kiềng ba chân, Lục Dữ dẫn đầu An Bang, Kim Long dẫn đầu Bạch Bang, Lý Nguyệt dẫn đầu Hôi Bang.
Đa số ông trùm của những băng đảng xã hội đen đều dốt đặc cán mai và trên năm mươi tuổi.
Chỉ có Lục Dữ trẻ tuổi anh tuấn, nói tiếng nước ngoài trôi chảy, thỉnh thoảng còn được mời diễn thuyết ở các trường đại học nên tất nhiên sẽ trở thành tiêu điểm để cánh phóng viên tranh nhau theo đuổi.
Đêm rất khuya, dày đặc đến mức như một loại mực không tan đi được.
Giản Khê đi đến ban công, phát hiện một chai rượu Rum St James trên bàn trắng sữa đã được mở ra.
Lâm Cẩn đang cầm ly chân dài, đứng im đón gió.
Anh ta giật lấy ly trong tay cô, uống hết vào trong miệng rồi sau đó dơ tay chậm rãi lau vết rượu bên môi.
Lâm Cẩn ngạc nhiên nhìn Giản Khê, cô hiểu anh ta, anh ta chú trọng nhất là lễ nghi và phong độ.
Giản Khê cầm ly chân dài nhỏ mảnh, đỏ mắt đặt câu hỏi: "Em hận anh sao? Mộc Mộc? Hận anh lúc ấy đã bắt em đi cùng anh?"
"Đều đã qua rồi..." Đôi má xương gầy của Lâm Cẩn nhếch lên một nụ cười chua xót.
Năm năm, mọi thứ đều đã qua rồi.
Cô xoay người, lập tức đi ra khỏi cửa, lại bị Giản Khê bất ngờ nắm chặt cổ tay, nói: "Mộc Mộc, có quốc mới có gia, đừng cố chấp trong lòng nữa."
"Tất nhiên tôi biết." Lâm Cẩn tránh né tay anh ta, ra khỏi phòng ngủ.
Trong phòng treo quần áo, Lâm Cẩn thu dọn quần áo vào va li đối diện.
Giản Tâm cầm một cái kết bình an, rón ra rón rén chui vào hỏi: "Mẹ, mẹ thật sự phải đi Thượng Hải sao?"
Lâm Cẩn dừng động tác trong tay, véo má trái cô bé, nói: "Đúng vậy, con ở nhà phải nghe lời cha và bà nội đấy nhé."
"Con có thể đi với mẹ được không?"
"Nếu con đi thì các chị giúp việc chăm sóc con sẽ không có việc làm, như vậy thì các chị ấy sẽ không thể nuôi gia đình được." Lâm Cẩn lại véo má phải cô bé, hỏi: "Mẹ nói vậy, Tâm Tâm còn muốn đi Thượng Hải không?"
Sau khi nghiêm túc suy xét, Giản Tâm ngước đôi mắt to tròn lấp lánh lên, nói: "Vậy Tâm Tâm ở nhà chờ mẹ."
"Đây là kết bình an con và cha đã cùng đan cả buổi chiều." Giản Tâm đưa bàn tay nhỏ mũm mĩm ra cột kết bình an vào va li của Lâm Cẩn, nói: "Mẹ phải bình an nhé!"