*Thái Vân: Mây sáng buổi sớm, ám chỉ Thần nữ Vu Sơn, thường được dùng để chỉ người đẹp, ở đây là Lâm Cẩn.
Và đây là một câu được trích là một bài thơ của tác giả Yến Kỉ Đạo:
“Lúc đó trăng sáng (Lúc đó Lục Dữ vẫn ở đó)
Từng rọi Thái Vân về.” (Đứng chờ Lâm Cẩn quay về.)
Bài thơ viết về mối tình dang dở của chàng trai và cô gái, nửa đầu bài là hiện tại, nửa sau là hồi ức.
Minh Nguyệt (mặt trăng), phải chăng là chứng nhân bất tử cho mối tình thơ mộng của thời trai trẻ.
Trăng xưa vẫn đó, người cũ nay đâu, khóc ai ai khóc mối sầu biệt ly.
Hai tuần sau, phòng khám tư nhân của Lâm Cẩn đã khai trương, những lẵng hoa to đủ màu sắc chen chúc trước cửa, tiếng pháo nổ tanh tách, mùi khó chịu nghẹt mũi tràn ngập con đường Alpert.
"Bác sĩ Lâm, đây là bạn bè từ khắp nơi trên thế giới của cô gửi đến." Lê tân nữ tóc xoăn đưa cho Lâm Cẩn một xấp thiệp chúc mừng in chữ vàng.
Lâm Cẩn nhận lấy, lật xem từng cái một, đến cái cuối cùng cũng không nhìn thấy cái nào ghi tên Lục Dữ.
Cô nói thầm trong đầu, đúng là không biết điều, cô đã đăng tin khai trương phòng khám ở Thượng Hải lên cả báo trong nước lẫn ngoài nước.
Lâm Cẩn bĩu môi không vui, tiện tay nhét xấp thiệp vào ngăn kéo.
Trời tối dần, làn gió ấm áp thổi qua, ánh đèn nê ông sặc sỡ đang nhấp nháy từng cái một.
Do chiến tranh, nhà hàng cơm Tây Đức Đại chuyển từ đường Đông Kinh Đông sang đường Tây Nam Kinh.
Tối nay là lần đầu tiên nhà hàng mở cửa đón khách.
Vì vậy, nhà hàng đã thuê một ban nhạc jazz từ khách sạn Chinachem để giúp vui, ngoài ra còn có hoa khôi của Tiên Nhạc Tư lên sân khấu biểu diễn.
Điều này đã khiến rất nhiều người đến nhà hàng cơm Tây Đức Đại, thậm chí còn không còn chỗ ngồi.
Khi Lâm Cẩn đi ngang qua vị trí tốt nhất của nhà hàng, đột nhiên nhìn thấy một chiếc bàn nhỏ phủ vải ca rô đỏ trắng, có huy chương bạc biểu hiện cho việc giữ chỗ.
Không biết tại sao, trái tim của cô lại bắt đầu đập nhanh hơn.
Từ xa xa, Tiểu Phương đã đứng dậy và mỉm cười vẫy tay với cô.
Tiểu Phương đang định mở miệng nói chuyện với cô thì lại nhìn thấy trên cánh tay trái của Lâm Cẩn có một vết thương dài trông rất đáng sợ.
Đôi mắt đẹp của cô ấy trợn tròn xoe, liên tục hỏi đã xảy ra chuyện gì?
Hóa ra là lúc mặt trời lặn, có mấy tên lưu manh đến phòng khám của Lâm Cẩn để thu phí bảo kê, Lâm Cẩn không đồng ý nên bọn họ rút dao ra, khiến mấy y tá vừa mới tốt nghiệp bật khóc vì sợ hãi.
Lâm Cẩn bước ra ngăn chúng, không cẩn thận nên đã bị chúng xoẹt một đường lên cánh tay.
Tiểu Phương nghe xong liền cầm tay cô và thở dài: "Mộc Mộc, cô sống thật quá.
Bây giờ chỗ nào ở Bến Thượng Hải cũng toàn hắc đạo, cậu làm gì thì cũng phải nộp tiền bảo kê, nể mặt ông chủ.
Này...!chỉ là tiền phí bảo kê thôi, cô cứ nộp cho bọn họ đi, sao phải để bản thân chịu khổ vậy."
"Chẳng qua là tôi không muốn tiếp tay cho giặc mà thôi." Lâm Cẩn lắc đầu, tức giận nói: "Ở Trùng Khánh, thậm chí tôi còn không sợ người Đông Dương, sao lại phải sợ mấy nhát dao mẻ này của bọn chúng chứ."
Tiểu Phương muốn tiếp tục thuyết phục cô, nhưng Lâm Cẩn ngăn lại.
Tiểu Phương thay đổi chủ đề, cô ấy cười nói với Lâm Cẩn rằng mình đã kết hôn với một cậu ấm con nhà giàu của nhà máy dược phẩm.
Sau khi kết hôn, hai vợ chồng kinh doanh một hiệu thuốc tây ở Tô giới Pháp, rằm tháng giêng năm ngoái đã sinh đôi một trai một gái.
Lâm Cẩn nhìn Tiểu Phương, cảm thấy mặc dù đã năm năm trôi qua, nhưng dường như Tiểu Phương vẫn là một cô gái thích xem phim hồi đó, chiến tranh không để lại bất kỳ dấu vết nào trên người cô ấy.
"Tôi vẫn luôn lo lắng cho cô, mặc dù có hậu phương vững chắc nhưng mỗi ngày máy bay ném bom của Đông Dương đều bay đến đó." Tiểu Phương cau mày nói: "Tốt nhất là cứ ở lại Thượng Hải.
Mặc dù là khu vực bị chiếm đóng nhưng Tô giới rất an toàn.
Cô nhìn xem, mấy năm nay, các rạp chiếu phim ở Thượng Hải đã phát triển hơn trước rất nhiều."
Lâm Cẩn dùng một chiếc thìa nhỏ bằng bạc để múc súp kem nấm, cô đang định trả lời thì nghe thấy tiếng ồn ào truyền đến từ cửa hàng nhà: "Anh Lục đến..."
Cô đưa mắt nhìn về phía cửa sổ kính sáng bóng, cô nhìn thấy một chiếc ô tô Buick màu đen tuyền trơn bấm còi inh ỏi, đang đỗ ở đó.
Người tài xế mặc đồng phục bước ra khỏi ghế lái xe, đang định ra mở cửa xe phía sau.
Lâm Cẩn hoảng sợ không dám nhìn nữa, nhanh chóng quay mặt đi, cúi đầu dùng chiếc thìa bạc khuấy súp kem nấm, khuấy đến mức tạo thành tiếng động.
Lục Dữ bước xuống xe, hơn hai mươi người ăn mày đứng trước cửa ra vào của nhà hàng cơm Tây, mặt mày đỏ tía tai, họ bắt đầu vây quanh và hét lên: "Anh Lục phát tài...!Anh Lục phát tài..." Đàn em mặc đồ đen đi sau Lục Dữ lấy ra một ít kẹo và đồng tiền phát cho bọn họ.
Những người ăn mày vui vẻ cúi người xuống nhặt tiền và kẹo.
Cô bé mặc váy màu đỏ tươi đang nhặt thì không cẩn thận va vào một đôi giày xăng đan màu trắng, ngay lập tức đôi giày trắng tinh đã có thêm một vệt đen hình ngón tay.
Phàn Oanh Oanh nhìn cô bé rồi hét lên: "Ranh con, muốn chết hả!" Sau đó bàn chân trái lập tức giẫm lên hai tay của cô bé, cô bé đau đến mức bật khóc hu hu.
Lục Dữ đi phía trước, quay đầu lại nhíu mày, khuôn mặt đẹp trai hiện ra vẻ không vui, hai tay đang buông bên hông bất giác siết chặt lại.
Chuông gió ngoài cửa kêu leng keng leng keng, Lâm Cẩn đưa tay lên vuốt tóc mái, hai má nóng bừng bừng, trấn định lại tinh thần, cầm lọ hạt tiêu trên bàn lên, nhưng kết quả là lại va vào lọ thủy tinh cắm hoa hồng.
Nhân viên phục vụ đứng bên cạnh vội vàng đi đến dọn dẹp.
Thấy đầu óc cô như treo trên mây, Tiểu Phương quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này Lục Dữ đang đi vào cùng một cô gái xinh đẹp.
Cô ấy biết Lục Dữ vì trước đây anh hay đến trước hiệu thuốc để đợi Lâm Cẩn tan làm.
"Có phải cô ta là Phàn Oanh Oanh không?" Lâm Cẩn đợi nhân viên phục vụ đi mới hỏi nhỏ Tiểu Phương để xác nhận.
Hình như cô đã nhìn thấy cô gái này ở trên báo.
"Mộc Mộc...!cô vẫn đọc tin tức về anh ta?" Tiểu Phương nhíu mày và nói với vẻ khó hiểu: "Nghe nói Phàn Oanh Oanh là người phụ nữ của đại ca bang Xám, trước đây từng hát nhạc kịch ở Parker Road, bởi vì hát Tây Sương Ký* nổi tiếng nên đã đổi tên thành Oanh Oanh.
Mọi người ở Bến Thượng Hải đều biết, bang Xám và bang An sớm muộn gì cũng sẽ đánh nhau vì cô gái này.
*Tây Sương Ký: còn có tên đầy đủ là Thôi Oanh Oanh đãi nguyệt Tây sương ký, là vở tạp kịch của Vương Thực Phủ, sáng tác trong khoảng những năm Đại Đức đời Nguyên Thành Tông, miêu tả cuộc tình duyên vượt qua môn đăng hộ đối và lễ nghi phong kiến của nàng Thôi Oanh Oanh và chàng thư sinh Trương Quân Thụy
Nghe Tiểu Phương nói xong, ánh mắt của Lâm Cẩn lại rơi nghiêng về phía trước, nhìn chằm chằm bóng lưng của Lục Dữ, cảm giác anh cách mình rất gần nhưng lại xa không tưởng.
Đột nhiên trong nhà hàng cơm Tây vang lên tiếng nhạc jazz.
Phàn Oanh Oanh đứng trên sân khấu và hát bài hát nổi tiếng "Em muốn tình yêu của anh".
"Trước đây hát nhạc kịch có khác, ánh mắt nhìn người đàn ông...!Chẳng trách vì cô ấy, mà Lục...!Lục Dữ không sợ đắc tội với băng đảng Xám."
Lúc Tiểu Phương nói đến Lục Dữ, vẻ mặt vẫn còn lúng túng.
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Lâm Cẩn, cô ấy lại cảm thấy mình đã lo lắng thái quá.
Bài hát còn chưa kết thúc, người giúp việc nhà Tiểu Phương đã gọi bảo cậu chủ sốt cao.
Tiểu Phương đành phải đi về trước.
Lâm Cẩn mím môi suy nghĩ một lúc, sau đó giơ tay gọi một nhân viên phục vụ, cô đưa hai tờ tiền và một cái khăn màu hồng thêu hình uyên ương cho nhân viên phục vụ.
"Em muốn...!Em muốn tình yêu...!em muốn tình yêu...!em muốn tình yêu của anh...!Tại sao anh không đến..." Tiếng hát của Phàn Oanh Oanh vang vọng khắp nhà hàng, ngoại trừ Lục Dữ hầu hết đàn ông đều nheo mắt, nhìn cô ta vì cười hì hì.
"Anh Lục, có một cô gái phía sau bên tay phải muốn tặng anh." Nhân viên phục vụ chỉ về hướng Lâm Cẩn đang ngồi, nhưng Lục Dữ không nhìn theo tay anh ta.
Những đường khâu xiêu vẹo trên chiếc khăn tay, cùng với một mùi thuốc nước nồng nặc.
Anh không quay đầu nhìn lại cũng biết đó là ai.
Lúc này Phàn Oanh Oanh đã hát xong và trở về chỗ ngồi của mình, chưa kịp làm nũng với Lục Dữ thì trên sân khấu lại vang lên tiếng nhạc jazz.
Cô ta quay đầu lại nhìn theo tiếng nhạc, thấy một cô gái không biết xấu hổ, đứng sau micro, hai mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm vào anh Lục của cô ta.
Phàn Oanh Oanh ném khăn ăn xuống bàn, nhíu mày lại: "Bài hát kỳ lạ gì vậy."
"Long Long Ago..." Lục Dữ rũ mắt cắt miếng bít tết, thản nhiên nói.
Phàn Oanh Oanh ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên Lục Dữ mở miệng nói chuyện với cô ta.
Mặc dù Lục Dữ đã cố gắng giữ bình tĩnh hết mức có thể, nhưng tiếng hát của Lâm Cẩn vẫn xông vào đầu anh, bất ngờ không kịp đề phòng, muốn tránh cũng không tránh được.
"Anh đã trở về, em sẽ không buồn nữa
Em nguyện quên anh bỏ rơi em trong một thời gian dài
Tình yêu vô tận, em nhìn anh mỉm cười
Nói ra nỗi lòng, từng câu từng chữ đau như đứt gan đứt ruột
Những lời thề xưa mãi khắc sâu trong trái tim em
Quá khứ không thể quên quá khứ không thể quên..."
Phàn Oanh Oanh đã lăn lộn mấy năm trong vũ trường, giỏi nhất việc cạnh tranh, cô ta đã tinh ý cảm nhận được sự khác lạ của người đàn ông ngồi trước mặt mình.
Vì vậy, cô ta lập tức nổi giận đùng đùng, gọi quản lý của nhà hàng cơm Tây đến.
Người quản lý của nhà hàng mặc một bộ vest trắng phẳng phiu và chuyên nghiệp, còn chưa mở miệng chào Phàn Oanh Oanh thì cô ta đã cầm cái ly đầy rượu trên bàn lên đổ lên người anh ta.
"Có chuyện gì vậy? Tôi đã nói tối nay chỉ được có một mình tôi đứng hát trên sân khấu.
Bây giờ lại nhảy ra một cô gái vô danh, định đấu với tôi trên sân khấu hả?" Phàn Oanh Oanh mắng xong, vẫn chưa hết giận, cô ta hất chiếc ly chân dài ở trên bàn xuống đất.
Người quản lý nhà hàng thậm chí còn không dám lau vết rượu trên má, chỉ gật đầu và nói: "Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi sẽ giải quyết ngay thưa cô Phàn."
Phần đệm nhạc jazz trên sân khấu đột ngột kết thúc, có mấy nam phục vụ bước lên mời Lâm Cẩn xuống, Lâm Cẩn không đồng ý, cô nắm chặt micro trước mặt, nhìn Lục Dữ rồi chậm rãi hát nốt đoạn cuối.
"Trái tim em luôn nhộn nhạo vì anh
Anh nhộn nhạo vì ai
Đừng thử lòng mình một thời gian dài
Em sẽ vui mừng/hạnh phúc vì anh quay về với em
Quá khứ không thể quên quá khứ không thể quên..."