Lâm Cẩn vừa ngồi vào chỗ, nhân viên phục vụ đã cầm cái khay sơn mài màu đen trên tay phải, đưa lại cho cô chiếc khăn tay màu hồng thêu hình uyên ương.
Cô cầm lấy một góc nhỏ của chiếc khăn, cảm giác bối rối mờ mịt.
"Anh Lục, chúng ta về Tiên Nhạc Tư đi." Phàn Oanh Oanh nhìn Lục Dữ đang rất vui vẻ, đưa ra đề nghị.
Lục Dữ đứng dậy, chậm rãi đi ra cửa, nhưng vẫn không nhịn được mà ngoái đầu lại nhìn chỗ Lâm Cẩn đang ngồi.
Anh tưởng rằng cô sẽ không tiếp tục nhìn anh nữa, nghĩ có thể cô đang cúi đầu ăn món tráng miệng, vì trước đây cô gái nhỏ của anh từng rất thích món bánh chocolate lava của Đức Đại.
Nếu vậy thì có thể lặng lẽ và âm thầm nhìn cô.
Nhưng anh quên mất, cô là Lâm Cẩn.
Khi anh không làm theo ý cô, cô sẽ tức giận nhìn chằm chằm anh, giống như bây giờ vậy, sự ai oán đều hiện hết lên trong đôi mắt cô.
Vốn dĩ Lục Dữ chỉ muốn nhìn một cái, nhưng lại tham lam nhìn một lúc lâu.
"Anh Lục!" Phàn Oanh Oanh đứng ngoài cửa gọi Lục Dữ, giọng nói có chút tức giận.
Nghe thấy tiếng hét này, Lục Dữ nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Chuông gió rung lên, anh vội vã rời khỏi nhà hàng cơm Tây Đức Đại.
Chủ của Tiên Nhạc Tư là một người què, trước đây từng bị các vũ công ở các vũ trường coi thường.
Trong cơn tức giận, ông ta đã xây dựng Tiên Nhạc Tư, không ngờ rằng làm ăn rất phát triển.
Trong mấy năm nay luôn cạnh tranh cao thấp với Bách Nhạc Môn.
Ngay khi Phàn Oanh Oanh vừa bước vào vũ trường, một nhóm người trang điểm lộng lẫy đã vội vàng chào hỏi: "Cuối cùng bà cô Oanh Oanh cũng đến.
Khách khứa đều đang thúc giục đó!"
"Việc gì mà vội!" Phàn Oanh Oanh ưỡn ẽo vòng eo, kêu la: "Tôi vẫn chưa thay đồ đâu."
"Bà cô của tôi ơi, sao mau đi thay đồ đi, cô là người hiện đại nhất cả cái Thượng Hải này!" Người chủ kéo Phàn Oanh Oanh lên sân khấu hát.
Phàn Oanh Oanh đi được một đoạn thì ngoái đầu lại nở một nụ cười quyến rũ với Lục Dữ: "Anh Lục, hát xong em sẽ xuống tiếp anh."
Chuông vàng vừa vang lên điểm mười hai giờ, chính là thời điểm náo nhiệt nhất của Tiên Nhạc Tư.
Xa hoa trụy lạc với những đôi giày hỗn loạn, sàn nhảy ngập tràn cảnh xuân, khách khứa đang nhảy rất thích thú.
Cách đó không xa, một vũ công nào đó phàn nàn với vẻ nũng nịu: "Ông chủ Vương, ông chỉ mua vé sờ đùi người ta chứ không mua vé sờ ngực người ta nhá."
Bên trong vũ trường ở Bến Thượng Hải, tất cả các bộ phận trên cơ thể của vũ công đều được ghi giá rõ ràng và bán vé, đây là quy định.
Muốn sờ vào đâu thì phải mua vé trước, không thì phải nhịn.
Lục Dữ thực sự rất ghét môi trường như này.
Anh muốn quay về căn phòng nhỏ của Lâm Cẩn, nằm trên giường của cô, đọc những cuốn tiểu thuyết cô từng đọc và đọc những cảm nghĩ cô viết trong sổ tay của cô.
Nhưng bây giờ cô gái nhỏ mũm mỉm của anh đã quay về nên anh không thể đến đó được.
Vừa bước lên sân khấu, Phàn Oanh Oanh nhớ lại chuyện xảy ra ở nhà hàng cơm Tây.
Cô ta thầm nghĩ loại người đó làm sao có thể so sánh được với Phàn Oanh Oanh mình được chứ?
Cô ta là một cô gái nổi tiếng ở Bến Thượng hải, nếu không sao bang chủ của hai bang phái lại gây nhau và như thể sắp tuyên chiến với nhau vì cô ta chứ?
Ánh sáng xa hoa trên sân khấu hòa cùng tiếng kèn tiếng trống, những vũ công với cặp đùi bóng loáng xếp thành hàng, uốn éo dưới ánh đèn đỏ mờ ảo, lắc lư tay và nhảy loạn xạ.
Phàn Oanh Oanh đứng trước mặt bọn họ, đang chuẩn bị hát thì lại sững sờ ngơ ngác tại chỗ.
Bởi vì đứng trên sân khấu, cô ta thấy Lục Dữ vội vàng dẫn đàn em rời đi.
"Anh Lục...!xin lỗi....!xin lỗi..." Trong nhà kho, bảy tám người đàn ông đang quỳ gối, khóc lóc xin lỗi Lục Dữ: "Thực sự là em không biết phòng khám đó được anh bảo kê..."
"Nếu em mà biết...!Thì dù anh cho em một trăm lá gan...!em cũng không dám làm vậy..."
Hạng Bắc đứng bên cạnh Lục Dữ không khỏi rùng mình.
Cậu ta run rẩy, nhìn Lục Dữ với vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
Lần gần đây nhất cậu ta thấy dáng vẻ này của anh Lục, là cách đây hai năm khi anh Lục dẫn theo ba bốn anh em còn sống của bang An đi trả thù cho bang chủ.
Khi đó vẻ mặt của anh Lục trông rất dữ tợn và độc ác, giống như một con quái vật bị thương đang gầm gào.
Nghĩ đến đây, Hạng Bắc càng cảm thấy khó hiểu, trước khi Lục Dữ đến, cậu ta đã hỏi thử những người này, họ nói chỉ làm xước cánh tay của cô gái kia thôi.
Chỉ một vết xước mà đã khiến anh Lục tức giận như này?
Ánh mắt Lục Dữ ẩn chứa sát khí, anh nhìn chằm chằm đám người trước mặt, rất muốn băm bọn họ thành từng mảnh.
Lúc ở nhà hàng cơm Tây, anh ngoái đầu lại nhìn thì thấy trên cánh tay của Lâm Cẩn có một vết xước.
Vết xước đó như thể đang cười nhạo anh, cười nhạo sự kém cỏi của anh.
Năm năm trước, anh không thể bảo vệ cô.
Năm năm sau, anh vẫn không thể bảo vệ cô!
"Giết cả nhà của nó." Lục Dữ nhìn Hạng Bắc, lạnh lùng ra lệnh.
"Anh Lục...!Anh Lục...!Đừng mà..." Người đàn ông nghe thấy Lục Dữ sắp động vào vợ con anh ta thì vội vàng bò đến, khóc lóc cầu xin: "Anh Lục...!Cầu xin anh...!Anh là người sống có đạo đức nhất...!Cầu xin anh...!Cầu xin anh...!Anh Lục...!Cầu xin anh tha..."
Người đàn ông chưa kịp nói xong đã bị bắn vào lỗ tai, hai tròng mắt ồ ồ chảy máu ra, bị kéo xuống như một con lợn chết.
Viền mắt của Lục Dữ đỏ hoe.
Anh châm một điếu thuốc, rít một cái, sau đó rũ mắt nhìn Hạng Bắc và nói: "Cho người đến gặp ông chủ Kim và nói, tôi dùng hai địa điểm ở Từ Gia Hối để đổi lấy đường Albert của ông ta."
"Anh Lục, đó là nơi chúng ta kiếm được nhiều tiền nhất." Hạng Bắc vừa mở miệng nói xong thì nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Lục Dữ đang nhìn mình.
Hạng Bắc đành phải lập tức sửa đổi: "Em biết rồi, em sẽ trực tiếp đi nói chuyện với ông chủ Kim."
Nhoáng cái Lâm Cẩn đã đến Thượng Hải được bốn năm tuần nhưng mọi thứ lại khác xa so với tưởng tượng của cô.
Cô tưởng mình có thể dễ dàng tiếp cận Lục Dữ nhưng lại không được như mong muốn.
Dường như Lục Dữ đã hoàn toàn quên chuyện tình cảm trước kia của hai người, không nhớ một chút gì.
Bên Trùng Khánh thì ngày nào cũng thúc giục cô, không còn cách nào khác, Lâm Cẩn đành phải dùng tiền để mua lịch trình của Lục Dữ.
Kết quả là lịch trình của bang chủ bang phái luôn được bảo mật cực kỳ nghiêm ngặt, bỏ ra không ít tiền bạc cũng chỉ có thể biết được mỗi tuần anh sẽ dành chút thời gian đến trường đua ngựa, nhưng thời gian không chắc chắn.
Cũng coi như Lâm Cẩn là người may mắn, ngày đầu tiên đến trường đua ngựa đã nhìn thấy Lục Dữ, anh mặc áo sơ mi trắng, đôi chân dài sải bước bước đi, được cả chục người đàn ông mặc đồ đen bảo vệ, mặt không có chút biểu cảm nào bước vào trường đua.
Nhưng trong trường hợp này, Lâm Cẩn không thể đến gần được chứ đừng nói là nói chuyện với Lục Dữ.
Lâm Cẩn nghĩ ngợi một lúc, sau đó vội vàng chạy đến trước cửa sổ mua vé chỗ ngồi trên khán đài gần Lục Dữ nhất, nhưng vé này đã bị một thương nhân mua từ sáng sớm, bây giờ đã được bán với giá cắt cổ.
May là lúc này cô nhìn thấy một người đàn ông trung niên quen mắt đến gần, người này là ông Hứa - bạn cũ của cha cô.
Lâm Cẩn nghĩ, hay thấy tên người này trên báo, chắc là bây giờ cũng là người có máu mặt ở Thượng Hải, hay là nhờ ông ta dẫn mình đi gặp Lục Dữ.
Nghĩ đến đây, Lâm Cẩn cảm thấy chóp mũi hơi chua, từ khi nào mà cô muốn gặp Lục Dữ lại phải nhờ người khác dẫn đi vậy!
Lục Dữ đi theo ông Hứa vào trường đua, giả vờ tình cờ gặp, sau đó nói ra yêu cầu của mình.
Từ trước đến nay ông Hứa này luôn rất nhiệt tình, ngày xưa nhận được nhiều sự giúp đỡ từ cha Lâm, nên cô vừa nói xong ông ta lập tức đồng ý ngay, sau đó đưa sai người đưa thiệp cho Lục Dữ.
Chỉ một lúc sau, Lục Dữ đã cho người đến mời.
Lâm Cẩn đi theo sau ông Hứa, trái tim đập như đánh trống, hai tay buông thõng hai bên váy hoa đã nắm chặt đến mức trắng bệch.
Ông Hứa chào hỏi một hai câu, sau đó giới thiệu Lâm Cẩn với Lục Dữ.
Lâm Cẩn vươn tay phải về phía Lục Dữ, nở một nụ cười tự nhiên: "Anh Lục, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu."
Cô quan sát biểu cảm trên khuôn mặt Lục Dữ, vẫn là vẻ lạnh lùng xa cách, không có một chút nhiệt tình nào cả.
Anh chỉ gật nhẹ đầu với cô rồi chào lại: "Bà Giản."
Tay phải của Lâm Cẩn cứng đờ giữa không trung, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng đất sét sắp bị vỡ.
Cô ngượng ngùng thu tay lại, vén lại phần tóc mái trước trán rồi sau đó mới từ từ thả tay phải xuống.
"Ông Hứa, ông mua vé cá cược rồi à?" Lục Dữ nhìn ông ta, mỉm cười và nói: "Số sáu rất có thần thái và khỏe mạnh, có vẻ như rất ổn."
Ông Hứa đang định nở một nụ cười xòa thì một người bạn đi ngang qua gọi ông ta, ông ta đành phải liên tục nói: "Xin lỗi, không tiếp được, xin lỗi không tiếp được..." Rồi đứng dậy rời khỏi khán đài.
Lâm Cẩn nhéo lòng bàn tay, lấy hết can đảm, nhìn góc mặt góc cạnh của Lục Dữ, dịu dàng hỏi: "Tối nay anh Lục có rảnh không? Nghe nói khách sạn Licha có một đầu bếp xuất sắc mới đến."
Nghe xong, Lục Dữ làm như không nghe thấy gì, đôi mắt đen nhìn chăm chú vào trường đua mà không nói một lời nào.
Trong sự im lặng và xấu hổ, Lâm Cẩn nghe thấy tiếng đồng hồ chạy tích tắc ở tay trái của mình...
Sau đó, có một tiếng nổ lớn khiến cô sợ hãi rùng mình, hóa ra là tiếng súng xuất phát trên trường đua.
Lâm Cẩn phóng tầm mắt về phía đường đua, hàng chục tay đua đã giương cao ngựa, ngạo nghễ lao về phía trước.
Kết thục cuộc đua, đúng là con số 6 về nhất.
"Mấy giờ?"
Giọng nói của Lục Dữ rất nhẹ, như một sợi lông ngỗng xuyên qua tai, rất ngứa, Lâm Cẩn tưởng mình nghe nhầm, đợi khi cô lấy lại tinh thần, rời mắt khỏi trường đua thì nhóm người của Lục Dữ đã đi ra ngoài từ lâu rồi.
Trước mặt cô chỉ còn lại một tên đàn em của Lục Dữ, người này kính cẩn nói với cô: "Xin cô hãy nói rõ thời gian và địa điểm cho tôi."