Sao trăng cùng tỏa sáng, hai tượng sư tử trước biệt thự Mahler ướt đẫm ánh sáng bạc, đang rên rỉ phát ra tiếng kêu động dục.
Lâm Cẩn bước ra khỏi phòng tắm xông hơi, cơ thể trắng tuyết qua làn nước ấm càng lúc càng ửng hồng lên.
Mái tóc đen nhánh vẫn còn nhỏ nước, cô vội vàng kéo lê đôi dép mềm mại màu xám tro từ cầu thang dài kiểu Hoa thong thả đi xuống.
Bước chân cô rất nhẹ, giống như một chú mèo con tham ăn đang lặng lẽ đi vào tầng trệt phòng bếp.
Phòng bếp này vốn được trang hoàng kiểu Tây Âu, mặt tường ốp gạch men sứ trơn bóng.
Trên đỉnh đầu là ngọn đèn thủy tinh ấm áp, dáng người cao gầy của Lục Dữ đứng ngay dưới vầng sáng nhàn nhạt.
Anh rũ mắt cắt cà chua thành từng khối nhỏ để làm món súp kiểu Nga cho cô.
Lâm Cẩn đi đến bên cạnh anh, hai tay chống phía sau, nhảy lên trên mặt bàn trong bếp.
Cô ngồi trên bàn đá cẩm thạch, hai cái đùi ngọc lúc ẩn lúc hiện, đôi mắt nhìn anh vô cùng mong chờ.
Áo sơ mi đàn ông màu xanh sẫm rộng rãi mặc trên người càng khiến cô trông thanh tú và nõn nà hơn, hệt như một nàng tiên cá được quấn trong tảo biển.
Lục Dữ nóng bỏng nhìn cô một cái, mắt vẫn rũ xuống cắt cà chua nhưng lúc cắt, nước cà chua đỏ rực không cẩn thận chảy đầy tay, cuối cùng vẫn bị cô nhiễu loạn tinh thần.
Lúm đồng tiền của Lâm Cẩn trũng sâu, cô nắm lấy tay trái anh, đặt lên môi anh đào ấm áp, mút chụt chụt từng ngón một, hương vị chua chua ngòn ngọt tràn đầy khoang miệng cô.
Dòng điện ấm áp tê dại từ đầu ngón tay Lục Dữ ập đến, anh chỉ cảm thấy dã thú dưới cơ thể đang thức tỉnh.
Lâm Cẩn thỏa mãn buông tay trái anh ra, mỉm cười biến thành sửng sốt.
Cô thấy từ ngón trỏ đến ngón út tay trái anh để lại một vết sẹo dữ và ba ngón tay cong lại rất mất tự nhiên.
"Vết thương nhỏ thôi.
Bây giờ đã không sao rồi." Lục Dữ nhìn thấy Lâm Cẩn giật mình, vội vàng giải thích.
Mũi Lâm Cẩn chua xót, này mà là vết thương nhỏ, rõ ràng đã bị chặt đứt, sau khi phẫu thuật nhiều lần mới để lại sẹo như vậy.
"Em muốn ngọt chút hay là..." Lục Dữ muốn chuyển hướng chú ý của cô, cầm lọ đường nhỏ lên hỏi.
Lời anh còn chưa nói xong, cô đã ngửa cổ trắng tuyết, ngăn chặn môi mỏng của anh, điên cuồng rỉa rói cắn xé.
Cô kéo tay phải của anh bỏ thẳng vào bên trong áo sơ mi.
Tay Lục Dữ trượt vào, xoa nắn hai khối tròn trịa vểnh cao kia, bầu ngực đẫy đà nhẵn nhụi từ trong khe hở tràn ra.
Cô mới vừa tắm xong, toàn thân mềm mịn vô cùng, giống như tùy tiện véo một cái sẽ có nước mát lạnh róc rách chảy xuống.
Lục Dữ có chút không được tự nhiên, trên người đổ đầy mồ hôi, năm năm qua anh đã ăn chay nên lúc này vẫn chưa thích ứng được.
"Ưm..." Lục Dữ nghiêng mặt, ngăn cản Lâm Cẩn tiếp tục xâm phạm anh: "Để anh làm xong súp đã."
Lâm Cẩn "Ừm" một tiếng, nhìn Lục Dữ cắt xong cà chua, lại cắt xúc xích thành từng miếng nhỏ.
Anh cầm một miếng xúc xích lên bỏ vào miệng Lâm Cẩn, sắc mặt đầy cưng chiều, hỏi: "Ăn ngon không?"
Lâm Cẩn chậm rãi nhai nuốt, hai gò má nóng cuồn cuộn, ửng hồng cười xấu xa.
Tay phải cô đi xuống, đột nhiên dừng ở nơi nóng bỏng mãnh liệt kia của Lục Dữ, cô không có ý tốt dừng tại đó, liên tục vẽ ra những vòng tròn.
Cô cắn lỗ tai anh, nói: "Em muốn ăn cái này hơn..."
"Anh chưa tắm rửa." Anh muốn gạt tay cô ra.
Lâm Cẩn không nổi giận, bàn tay trắng nõn ở trên tấm thớt tùy ý nhặt một miếng xúc xích đút cho anh: "Em thích ăn nóng hổi, có chút nước..."
Cô đặt ngón tay đã chạm vào xúc xích lên môi chậm rãi mút ra thành tiếng, giống như đang nhấm nháp món gì đó rất ngon.
Lục Dữ không để ý đến cô, cắt xúc xích xong xoay người lấy sốt cà chua trên giá gỗ.
Lâm Cẩn vội vươn tay ôm lấy thắt lưng anh, kéo anh qua.
Hai tay cô ôm lấy cổ anh, cả cơ thể nhảy lên người anh.
Lục Dữ sợ cô ngã nên vội vàng đỡ lấy cô.
"Lục Dữ, em chỉ muốn anh..." Cô chăm chú nhìn đôi mắt trong sạch của anh, nghiêm túc nói.
Anh hôn lên mái tóc cô, hít sâu một hơi, miễn cưỡng nói: "Nếu không ăn thì dạ dày em sẽ không thoải mái."
Anh biết cô đã gầy đi rất nhiều, đều là vì lúc ở Trùng Khánh cô bị đau dạ dày.
"Ừm..." Lâm Cẩn kinh ngạc khẽ rên, cô dựa vào cửa huyệt của anh, mềm dẻo nói: "Vừa gặp anh, cả người em đã thấy rất dễ chịu, sao có thể không thoải mái?"
Hầu kết Lục Dữ mãnh liệt run run, anh không nói thêm gì ôm cô đi thẳng vào phòng ngủ.
Lâm Cẩn ra sức đẩy Lục Dữ nằm lên giường, hai tay lột sạch quần áo anh, cô giống như một con tằm trắng nõn mềm mại, không ngừng vặn vẹo trên cơ thể rắn chắc của anh.
Cô lăn qua lộn lại, kiểm tra từng tấc da thịt của Lục Dữ.
Mỗi một chỗ kiểm tra xong đều dùng đầu lưỡi linh hoạt khẽ liếm gặm cắn đến đỏ bừng, tạo nên con dấu ướt sũng của riêng Lâm Cẩn.
"Anh rất ngoan..." Cô cúi người đè lên anh, ngón trỏ chọc chọc vào chóp mũi anh, nói: "Em còn tưởng rằng anh sẽ tiêm morphine.”
Trên báo thường hay nói, các ông trùm bến Thượng Hải đều tiêm morphine, vì thế cô rất lo lắng cho Lục Dữ.
Lục Dữ chỉ cảm thấy trong bụi cây rậm rạp, bộ phận đáng sợ kia lại nóng bỏng và to lớn thêm vài vòng, thậm chí từ trong quy đầu còn có vài giọt chất nhầy trong suốt đang chậm rãi chảy ra.
"Lâm Cẩn..."
Sự nhẫn nại của Lục Dữ đạt đến cực hạn, anh thở hổn hển, ôm eo nhỏ nhắn, xoay người cưỡi lên thân thể cô, bộ phận cứng ngắc dâng trào kia cọ vào mật huyệt ẩm ướt và hấp dẫn của cô.