Lục Dữ cố vùng dậy, nhưng cả người anh đã bị trói chặt lại như cái bánh chưng, không thể cử động được.
Anh nhíu mày, lạnh lùng kéo từng lớp băng trắng trên người ra.
"Vết thương của anh vẫn chưa lành." Lâm Cẩn nhanh chóng lấy lại tinh thần, tiến lên trước một bước, đẩy anh xuống giường.
Nếu cử động như vậy sẽ động đến vết thương.
Lục Dữ nhìn cô gái mũm mỉm trước mặt, vẻ mặt không cam lòng, trong đôi mắt đen láy hiện ra nét oán giận.
Lâm Cẩn không thèm để ý đến biểu hiện khác lạ trên má anh.
Cô trực tiếp kéo ghế qua ngồi bên giường, trong tay cầm bát hoành thánh.
Cô múc một muỗng hoành thánh nhỏ, phồng má chu môi, thổi thổi rồi đưa đến trước miệng Lục Dữ.
Lục Dữ quay sang bên khác.
Anh không muốn ăn, với lại không muốn nhìn vào mắt cô gái này.
Anh luôn cảm thấy ánh mắt của cô gái này rất kỳ lạ, như thể trong đó có hai cánh tay vươn ra ngoài giữ chặt anh lại.
Còn khó chịu hơn là khi bị người ta đánh.
"Anh ăn hoành thánh đi, ăn xong tôi sẽ tháo băng ra cho anh."
Lâm Cẩn đảo mắt, cảm giác mình rất giống chú Đông Quách trong sách giáo khoa tiếng Trung...
Chịu trăm cay nghìn đắng để cứu con sói độc ác, nhưng kết quả là lòng tốt không được đền đáp.
Lục Dữ rũ mắt xuống, ngoan ngoãn xoay mặt lại.
Lâm Cẩn mỉm cười, nhắm đúng lúc, đưa miếng hoành thánh trứu sa* vào miệng anh.
*trứu sa: vải thun.
Hoành thánh trứu sa là loại hoành thánh vỏ mỏng, gói chặt nhân, khi chín lớp vỏ nhăn lại.
Vì có vỏ mỏng như trứu sa (vải thun) nên được gọi là hoành thánh trứu sa.
Lục Dữ nhai yếu ớt, đây là lần đầu tiên anh ăn một cái hoành thánh nhỏ như này.
Lớp vỏ của hoành thánh mỏng và gần như là trong suốt, có thể nhìn thấy thịt băm màu hồng được bao bọc bên trong.
Từng cái căng tròn nổi lên trong bát, giống những con cá vàng nhỏ với chiếc đuôi ve vẩy.
"Có ngon không?" Lâm Cẩn cảm thấy bây giờ người đàn ông này rất nghe lời, cô cho ăn một miếng là anh ăn một miếng, không thô lỗ như vừa rồi.
Cô cảm thấy rất hài lòng với anh của bây giờ.
Lục Dữ bối rối trước câu hỏi đột ngột của Lâm Cẩn.
Có ngon không?
Đã nhiều năm rồi chưa có ai hỏi anh câu này.
Chưa từng có ai quan tâm đến sống chết của một người như anh, vậy mà lại có người hỏi anh đồ ăn có ngon không?
Một ngọn lửa không tên bốc cháy dữ dội trong miệng Lục Dữ, anh cảm thấy cô gái này không có việc gì làm nên mới hỏi ra một câu nhàm chán như vậy.
Ngoài cửa kính, bóng cây lắc lư, cách đó không xa có người lái xe ô tô nhấn còi đi qua.
Lục Dữ cúi cầu, không trả lời.
Lâm Cẩn đặt bát rỗng sang một bên, sau đó cúi người, nhẹ nhàng cởi băng gạc cho Lục Dữ.
Trên người cô tỏa ra một mùi thuốc nước nồng nặc, xộc vào khoang mũi của Lục Dữ khiến anh cảm thấy hơi lành lạnh và dễ chịu.
Lục Dữ xấu hổ, cô gái này cách anh gần như vậy, hơi thở ấm nóng còn phả vào da thịt anh.
Anh cứng đờ người, nắm chặt tay lại theo bản năng, cảm giác này thực sự không thoải mái bằng việc đâm anh hai nhát.
Bỗng vang lên tiếng kẽo kẹt khi giẫm lên bậc thang, từ xa đến gần.
"Áo sơ mi ban đầu của anh bị bẩn, lấy cái này thay đi." Lâm Cẩn lấy một chiếc áo sơ mi màu xám đậm từ trong túi giấy của công ty bách hóa Vĩnh An đưa cho anh.
Lục Dữ nhìn Lâm Cẩn, trong lòng như thể có một dòng nước ấm chảy qua.
Cô gái này cứu anh, cho anh ăn, lại còn mua áo mới cho anh?
"Mộc Mộc..."
Ngay lúc Lục Dữ loạn nhịp thì có tiếng gõ cửa cùng với tiếng gọi dịu dàng của người đàn ông.
Sắc mặt của Lâm Cẩn đột nhiên tái xanh, cô nói với Lục Dữ: "Anh ở yên đây, đừng đi ra ngoài."
Sau đó cô để anh một mình trong phòng.
Lục Dữ đứng thẳng người, chỉ nghe thấy giọng một nam một nữ nói chuyện với nhau ở bên ngoài.
Loáng thoáng nghe thấy cô gái ngăn cản người đàn ông, không cho anh ta đi vào.
Lý do là con mèo hoang cô mới nhặt được sợ người lạ.
Lục Dữ liếm khóe miệng, vẻ mặt càng ngày càng lạnh.
Được lắm, ấy vậy mà trong miệng cô anh lại trở thành con mèo hoang.