Mặt trời lặn như một quả trứng tròn trịa mềm mại ngon miệng, chỉ cần đâm vào một cái, lòng đỏ bên trong sẽ đổ ra xối khắp cả con đường.
Chiếc xe Ford tối màu sáng loáng lăn bánh trên mặt đất, chậm rãi tiến về phía trước một cách miễn cưỡng.
Trong xe nhét năm gã đàn ông cao to, Lục Dữ ghét không khí dơ bẩn nên hạ cửa kính xe xuống, chống tay phải ngẩn người.
Khung cảnh hai bên đường từ từ lùi lại phía sau, sợi chỉ trên cổ tay áo màu xám sẫm của anh bị gió thổi phất phơ qua lại.
Lục Dữ giơ tay giật mạnh nó xuống kéo theo cả cúc áo màu trắng bạc cũng nhanh chóng lăn xuống xe.
Anh nhíu mày, chỉ cảm thấy trái tim mình như bị ai đó kéo một cái, nặng nề và có chút đau đớn.
"Người anh em, xin ít lửa?" Người đàn ông ngồi bên cạnh anh ngậm thuốc lá, mặt không hề thay đổi nhìn anh và hỏi.
Lục Dữ lấy một chiếc bật lửa từ trong túi áo kiểu tây, miễn cưỡng ném sang, lúc lấy lại vô tình nhìn thấy bên hông người đàn ông phình ra, bên trong cất giấu một thanh dao nhỏ màu đen.
Con ngươi đen của anh hiện lên tia u ám, tính toán trong lòng, hình như phải hơn nửa năm nữa anh mới có thể được cầm súng.
Dù mở cửa sổ nhưng không khí trong xe vẫn như rót chì, nặng nề khiến người ta ngạt thở.
Mỗi người đều nhận trọng trách giám sát lẫn nhau.
Họ không quen biết nhau, đều được chọn theo cách rút thăm sống chết tạm thời.
Trừ nhóm họ ra vẫn còn ba nhóm khác nữa.
Trong bốn chiếc xe này chỉ có một chiếc sẽ đi đến mục đích chính xác trước đó, ba chiếc còn lại đều là đạn mù nhằm làm nhiễu loạn kẻ địch.
Sau khi chất lỏng trong quả trứng mặt trời chảy ra hết thì trời bắt đầu xuất hiện những giọt mưa tí tách.
"Ngày cái con mẹ nó, vừa đến đã đổ mưa.
" Gã đàn ông ngồi trên ghế phụ nhướng mắt, bắt đầu chửi bới.
Thực ra cơn mưa nhỏ này rơi trên người tuy lạnh nhưng rất thoải mái.
Nhưng mà lúc phiền muộn như thế này, con người luôn muốn tìm gì đó để phát tiết.
Gã đàn ông ngồi ghế trước vừa mở miệng, Lục Dữ đã biết anh ta cũng là người Hoài Dương giống như mình.
Không vì gì khác, chỉ đơn giản vì người Hoài Dương thích mắng ‘con mẹ nó’.
Bọn họ luôn miệng chửi con mẹ nó, nhưng thật ra là đang chửi mẹ ruột mình.
Lục Dữ cũng muốn chửi như vậy, từ nhỏ đến lớn, hắn đều muốn chửi một câu con mẹ nó.
Nhưng anh có mẹ sao?
Ô tô bỗng nhoáng lên một cái, lái xe bị ép đạp phanh lại, gầm lên: "Muốn chết! Một chân ga của ông mày va chết hết đám ăn mày chúng mày bây giờ.
"
Lục Dữ nhìn về phía trước, là đám trẻ bán báo chạy quá nhanh nên làm rơi hết báo chiều trên mặt đất, bây giờ đang ngồi chồm hổm tay chân luống cuống nhặt lại.
Anh mới vừa định thu tầm mắt lại thì vô tình nhìn thấy một cô gái trong con hẻm hẹp bên trái đang bị mấy tên côn đồ vây lấy.
Khuôn mặt cô gái tròn trịa, mặc quần áo đen, váy bị gió đêm thổi bay, cả người lơ phơ lất phất như một cánh hoa hoa hồng đang rơi rụng khỏi cuống hoa.
Lục Dữ hơi nhíu mày, sau đó bình tĩnh kéo cửa kính xe lên.
Là cô gái lần trước đã cứu anh.
Nhưng vậy thì sao chứ? Người như anh sẽ không biết báo ơn.
Cậu bé trai nhặt báo xong, cúi người thật sâu về phía chiếc xe Ford màu đen rồi cũng chạy như bay.
Tài xế bắt chước người Thượng Hải mắng một câu: "Tiểu Xích lão!", sau đó tiếng ô tô lại ầm ầm vang lên.
Một vài ngọn đèn đường bên đường tỏa ra ánh sáng trắng như tuyết trên thân chiếc xe đang phóng đi như bay.
Lục Dữ thấy con hẻm kia dần xa tầm mắt, mới như người không có chuyện gì hạ cửa kính xe xuống.