Thứ ba vào tiết vật lý.
Thầy giáo vật lý đang đứng trên bục giảng nói về bài thi tháng tuần này: "... Bài thi tháng trong tuần này của môn vật lý sẽ tổ chức vào chiều thứ năm, lịch học ở kỳ này của chúng ta rất dày, thi tháng xong sẽ thi giữa kỳ, vì vậy bài thi tháng chúng ta không có thời gian thống nhất ôn tập. Phạm vi bài thi là..."
Giang Hoài hiếm có cơ hội được ngủ, khuỷu tay đang đè lên bài tập vật lý cuối tuần mà tí nữa phải nộp.
Nhưng hình như cậu ấy cũng không nghe giảng, một tay chống cằm, một tay chậm rãi xoay bút, mặt vô cảm nhìn chằm chằm vào góc bàn.
Cậu chưa từng nghĩ rằng thính giác của mình lại nhạy bén như vậy.
Tiếng lật sách ở bàn sau, tiếng mở nắp bút... thậm chí ngay cả tiếng ma sát giữa ngòi bút và mặt giấy cậu cũng nghe thấy. Tai cậu nhạy bén đến mức tưởng như ảo giác vậy. Cảm giác tồn tại đó mạnh mẽ đến mức khiến mọi dây thần kinh của Giang Hoài đều thắt chặt lại.
Sắc mặt của Giang Hoài càng kém hơn.
Cậu cúi đầu, lôi điện thoại từ trong túi quần ra, mở trình duyệt lên.
"Thời hạn đánh dấu tạm thời của Alpha."
Một vị bác sĩ nổi tiếng trên mạng giải thích: "Thời gian và hiệu quả của đánh dấu tạm thời đều có sự khác biệt tùy theo thể trạng mà biến mất, nhưng thường thì sẽ chỉ kéo dài từ bảy đến mười ngày, vì vậy bạn không cần lo lắng."
Ánh mắt của Giang Hoài dừng trên trang web một lúc.
Câu hỏi của bệnh nhân: "Chồng đi công tác, tôi cảm thấy cô đơn, khó chịu nên đã đi ra ngoài chơi, nhưng không cẩn thận lại bị đánh dấu tạm thời, liệu nửa tháng sau chồng tôi quay về có phát hiện tôi hẹn hò cùng người khác hay không?"
Giang Hoài: "..."
Cậu đóng trang web lại.
Cậu đã không dùng thuốc ức chế loại C trong một tuần, rõ ràng mấy ngày gần đây cậu dường như đã mất hết ham muốn ngủ vào ban ngày. Nhưng Giang Hoài thà rằng ngủ trong hai ngày này còn hơn.
Ngủ vào ban ngày, dù sao cũng coi như là có việc để làm... Còn hơn là không có việc gì ngồi đây nghĩ về chuyện hôm chủ nhật. Bạc Tiệm ngồi ở bàn sau, cho dù ra ngoài biết rất rõ Bạc Tiệm không nhìn cậu, nhưng chỉ đơn giản nghĩ đến việc Bạc Tiệm đang ngồi phía sau cậu thôi, chuyện này khiến cậu đứng ngồi không yên, cực kỳ bất an.
Cả người cậu đều cảm thấy không thoải mái.
Nghe thấy tiếng Bạc Tiệm viết bài, lật sách, cậu sẽ nghĩ đến ngón tay của Bạc Tiệm, sẽ nghĩ đến đôi bàn tay ấy, ôm eo cậu cầm đặt lên vai cậu, khàn giọng nói: "Giang Hoài, cho tôi một ít pheromone được không?"
"... Chỉ một chút, một chút thôi." Bạc Tiệm nói.
Bạc Tiệm lại nói: "Tôi khó chịu... giúp tôi đi."
Bạc tiệm còn nói: "Tôi cho cậu pheromone của tôi rồi, cậu cũng cho tôi một chút đi được không?"
Sự thèm khát trong kỳ phát tình, sự ỷ lại và mong muốn có những cái ôm thân mật gần như đã lên đến đỉnh điểm. Pheromone của Bạc Tiệm đã ôm lấy cả cơ thể của Giang Hoài. Dường như kỳ phát tình đã đẩy độ mẫn cảm pheromone của Giang Hoài lên đến giới hạn cao nhất.
Nhưng đây không phải là phòng y tế của trường, đây là phòng của Bạc Tiệm.
Cho dù có làm chuyện quá trớn cũng sẽ chẳng có ai biết, cũng không cần phải lo có người phát hiện.
Giang Hoài giãy giụa thoát khỏi Bạc Tiệm: "Cút." Vào lúc này chỉ có đánh một trận thì mới khiến cả hai người tỉnh táo lại. Giang Hoài nghe thấy tiếng đập thình thịch của tim mình, sợi dây thần kinh cuối cùng đang căng ra... Nếu sợi dây này cũng đứt thì cậu và Bạc Tiệm có rắc rối to rồi đây.
Cậu cũng không thể nhớ đến bài tập vật lý nữa, cậu nắm cổ áo Bạc Tiệm...
Nhưng Bạc Tiệm đang mặc một chiếc áo choàng tắm có đường viền cổ rộng, khi Giang Hoài kéo nó đã làm hở ra một khoảng ngực.
Giang Hoài dừng tay lại.
Bạc Tiệm nắm lấy cổ tay của cậu. Cậu cụp mắt xuống, đưa cổ tay của Giang Hoài lên mũi mình ngửi... Cậu ngước mắt lên, bất lực nói: "Giang Hoài, tôi không ngửi được."
Quần áo bị kéo ra hết rồi, Bạc Tiệm không quan tâm bản thân nữa, chỉ bóp chặt ngón tay của Giang Hoài, rồi lại ngửi ngón tay của cậu.
Giang Hoài lạnh lùng nhìn cậu.
Tay của Bạc Tiệm rất nóng. Cậu hơi cụp mắt xuống, liếm ngón tay của Giang Hoài.
Giang Hoài chỉ có một suy nghĩ.
Chết tiệt.
Lần này toang rồi.
Kỳ phát tình!
Hơi thở của Bạc Tiệm áp vào gáy Giang Hoài. Giang Hoài chống tay lên tường, Bạc Tiệm ở phía sau cậu, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng ấn vào vị trí của tuyến pheromone trên gáy Giang Hoài. Tay còn lại của cậu đặt trên eo Giang Hoài.
Ngón tay Giang Hoài nắm chặt, đến nỗi mu bàn tay nổi lên gân xanh.
Bạc Tiệm vén mái tóc của Giang Hoài sang một bên, để lộ ra toàn bộ gáy của cậu. Giang Hoài cúi đầu, đốt sống cổ hơi nhô lên.
"Còn đau không?" Bạc Tiệm ấn vào tuyến pheromone ẩn dưới làn da.
"Nói ít thôi." Ngay cả giọng nói của Giang Hoài cũng căng ra.
Bạc Tiệm nắm chặt eo của cậu, Giang Hoài khẽ run lên, cậu cau mày, đánh mạnh vào tay của Bạc Tiệm: "Cậu..."
Bạc Tiệm liếm xuống làn da mỏng hiện rõ tuyến pheromone.
Cuộc trò chuyện cứ thế mà dừng lại.
Răng cậu ta khẽ cắn nhẹ, bắt đầu cảm thấy ngứa.
Đầu lưỡi của Bạc Tiệm áp xuống sau gáy của cậu.
Giang Hoài nắm chặt tay, cũng không nói chuyện nữa. Tư thế này cậu không nhìn thấy mặt của Bạc Tiệm... May mà không thấy mặt của Bạc Tiệm nên Bạc Tiệm cũng không thấy mặt của cậu.
Dưới tình hình này, Giang Hoài không muốn nhìn mặt của ai cả.
Ánh mắt của Bạc Tiệm dừng tại đôi tai dần dần ửng đỏ của Giang Hoài.
Răng của Bạc Tiệm cắn lên làn da của cậu.
Nhưng không mãnh liệt mà xa lạ như lần trước, sự hung hãn mạnh đến mức khiến người khác khó chịu... Lần này đã trưởng thành hơn một chút, giống như Giang Hoài đã thích ứng với pheromone của Bạc Tiệm rồi vậy.
Bạc Tiệm đặt tay lên người Giang Hoài. Cậu không ôm Giang Hoài, vẫn luôn duy trì khoảng cách như cũ.
Tuyến pheromone bị xuyên thủng, dường như hoàn toàn bị thuốc ức chế ép xuống... Pheromone toả ra, nóng đến mức tan chảy, ngọt đến mức gần như mất hứng, còn chứa một vị đắng chát không thể nhận ra.
Bạc Tiệm cụp mắt xuống, liếm từng giọt máu một.
Giang Hoài ép bản thân không cử động, không phát ra tiếng, ngay cả hành động nuốt nước bọt cũng bị cậu ép xuống.
Lần này vết cắn nông hơn lần trước, không phải là đánh dấu tạm thời... Chỉ là cắn vỡ tuyến pheromone, toả ra pheromone mà thôi.
Giang Hoài uống thuốc loại C, cho dù bị thu hút cũng sẽ không tỏa ra pheromone của mình. Trừ khi cắn vỡ tuyến pheromone... Hoặc là làm chuyện thân mật hơn.
Hai loại pheromone giao hoà với nhau. Một lạnh một nóng, cứ như là trời sinh một cặp.
Giang Hoài cúi đầu: "Bạc Tiệm, ôm tôi đi."
Hơi thở của Bạc Tiệm lướt qua tuyến pheromone sau gáy của cậu, cậu thì thầm bên tai của Giang Hoài: "Tôi cứng rồi... Cậu chắc chứ?"
Cây bút mực gel trong tay Giang Hoài rơi "bộp" trên bàn học.
Cậu lạnh lùng nhìn cây bút đó.
Thầy vật lý giảng về bài thi vật lý cuối tuần: "... Đầu tiên chúng ta phải phân tích lực hấp thụ, tiểu cầu hấp thụ bao nhiêu lực? Đúng, bốn lực, trọng lực, lực đàn hồi, lực đỡ và lực điện trường..."
Giang Hoài không hề nhúc nhích.
Cậu nghĩ, chắc đây gọi là không thể kiểm soát được.
"Chúng ta làm xong các câu hỏi trắc nghiệm rồi, các câu hỏi thí nghiệm rất đơn giản, tôi không giảng nữa, những câu hỏi khó còn lại…" thầy vật lý lật tờ giấy xem qua, "Chúng ta chỉ giảng câu hỏi khó cuối cùng, những câu hỏi dễ thì thôi, các nhóm thảo luận giải đề, tôi cho mọi người thời gian là mười lăm phút..."
Đương nhiên bàn phải bàn trái, bàn trên bàn dưới lập thành một nhóm, mỗi nhóm bốn người.
Giang Hoài lập nhóm với bàn đằng sau.
Tiết này Triệu Thiên Thanh có đi học, nhưng lại nằm lên bàn ngủ, thầy vật lý nói "thảo luận nhóm", Triệu Thiên Thanh quay mặt, mắt vẫn không mở, tiếp tục ngủ.
Giang Hoài lại kẹp bút vào tay, tiếp tục xoay.
Nhưng bàn sau lại kéo áo của cậu.
Giang Hoài lại làm rơi bút. Cậu ngồi bất động khoảng hai ba giây, quay đầu xuống, tiếc từng lời nói: "Có việc gì?"
Ngày đầu tiên trong kỳ phát tình của Bạc Tiệm qua rồi, hôm nay là ngày thứ hai.
Bạn bàn sau cong môi lên: "Thảo luận nhóm."
Giang Hoài: "Tôi không cần thảo luận."
"Tôi cần."
Giang Hoài "hừ" một tiếng: "Tôi gọi Triệu Thiên Thanh dậy nhé?"
"Vậy thì cậu cũng phải quay đầu lại đây." Bạc Tiệm bình tĩnh nói, "Nếu không một nhóm ba người, chỉ có cậu không tham gia thảo luận," cậu cười một cái, "Thầy sẽ cho rằng chúng ta đang gạt bỏ bạn học đấy."
"..."
Khoé môi của Giang Hoài giật giật: "Cậu diễn nhiều thật đấy."
Bạc Tiệm quang minh chính đại nói: "Đoàn kết với các bạn trong lớp là đạo đức cơ bản."
"..."
Giang Hoài liếc nhìn vẻ mặt nho nhã lịch sử của Bạc Tiệm, đột nhiên nhớ đến một câu nói không phù hợp tình hình hiện tại lắm: Dưới giường là phụ nữ thanh lịch, trên giường là đàn bà phóng túng.
Giang Hoài đột nhiên rùng mình... Đây là kiểu so sánh quái quỷ gì vậy, cậu có lên giường với Bạc Tiệm đâu, cũng tuyệt đối mãi mãi không thể nào lên giường được, kỳ phát tình qua rồi, cả hai đều sẽ như người dưng.
Giang Hoài quay đầu: "Tôi không đoàn kết với bạn bè, tôi không có đạo đức, cậu đừng làm phiền tôi."
Bạc Tiệm ngồi đằng sau nhẹ nhàng thở dài, Giang Hoài như không nghe thấy, nằm lên bàn đi ngủ.
"Bàn trước." Bàn sau gọi.
Giang Hoài vẫn nằm, không hề động đậy.
"Cuộc thi bóng rổ ngày mai cố lên."
Cuối cùng Giang Hoài cũng giơ tay lên, mu bàn tay hướng về phía Bạc Tiệm, vẫy vẫy vài cái: "Hành hạ vài đứa em thôi, không cần cậu nhọc lòng."
Thầy vật lý thấy Giang Hoài đang giơ tay, đi đến: "Có câu nào em không biết à?"
Giang Hoài ngẩng đầu lên: "..."1
Thứ ba trời vẫn còn trong xanh, đến thứ tư đã bắt đầu mưa lất phất. Nhưng đến trưa, mưa càng ngày càng nhỏ, chỉ còn vài hạt bé li ti, không làm trì hoãn cuộc thi đấu bóng rổ buổi chiều.
Lớp hai và lớp mười ba có trận thi đấu vào tiết học đầu tiên buổi chiều, tình cờ lớp hai là tiết thể dục. Thầy giáo thể dục của lớp hai đảm nhận chức vụ trọng tài cho trận đấu loại trực tiếp này nên thầy không có thời gian quan tâm đến các học sinh khác trong lớp hai, nên chỉ gọi tất cả học sinh lớp 2 đến xem trận bóng rổ… Có những người sẵn sàng ở lại xem trận thi đấu, cũng có những người sẵn sàng trở lại lớp tự học chuẩn bị cho bài thi tháng sắp tới.
Nhưng những người quay về lớp tự học không đến mười người, hầu hết đều ở lại xem trận đấu bóng rổ.
Lớp mười ba không kịp tiết thể dục, vẫn đang trong lớp học, nên bên sân của lớp mười ba ngoài tuyển thủ ra, chỉ có hai ba người đứng.
Trận đấu vẫn chưa bắt đầu, lớp mười ba đã thua từ người cổ vũ rồi.
Tuy là vòng loại, sau vòng loại trực tiếp còn có vài vòng đấu khác, nhưng tuyển thủ đều thay đồng phục bóng rổ. Đồng phục bóng rổ của lớp hai là do Hứa Văn Dương lấy tiền quỹ lớp ra để đặt làm vào cuối tuần, số trắng trên nền đen.
Đồng phục bóng rổ của lớp mười ba là số trắng nền xanh.
Trần Phùng Trạch chạy tới đứng bên cạnh Bạc Tiệm: "Ồ, đồng phục bóng rổ lớp cậu đẹp thật đấy..." Cậu ta quay đầu nhìn chủ tịch Bạc, "Ngày mai thi tháng rồi, cậu không về phòng tự học sao?"
Bạc Tiệm trước giờ không tham gia mấy hoạt động nhàm chán này của trường học, người khác cho rằng là chủ tịch của hội học sinh nên có rất nhiều việc, nhưng Trần Phùng Trạch quá quen với cậu, cậu ta hoàn toàn biết đối với chủ tịch Bạc mà nói, những hoạt động này rất lãng phí thời gian.
Hoạt động nào mà chủ nhiệm Bạc tham gia, chắc chắn không phải vì danh dự tập thể, mà để tiện cho việc đánh giá của học sinh.
Bạc Tiệm không tham gia trận đấu bóng rổ hồi năm lớp mười, ngay cả đến xem cũng không đến.
Ánh mắt của Bạc Tiệm dừng trên người của tuyển thủ mặc đồng phục đen "số 12", cậu thản nhiên nói: "Ôn tập hay không đều đứng hạng nhất, vậy thì ôn tập làm gì?"1
"..."
Trần Phùng Trạch yên lặng một lúc: "Cậu đang nói tiếng người à?"
"Sự thật." Chủ tịch Bạc nhếch môi.
"... Chết tiệt."
Trần Phùng Trạch thực sự không muốn thảo luận về vấn đề kết quả học tập với Bạc Tiệm, đây là một con quái vật. Cậu ta liếc sân bóng rổ một cái, chợt nghĩ ra điều gì đó, trên mặt hiện lên vẻ kinh hoàng: "Chờ đã..., Bạc Tiệm, không phải cậu đến xem Giang Hoài thi đấu đấy chứ?"
Bạc Tiệm liếc nhìn cậu ta, nhưng không nói câu gì.
Giang Hoài mặc áo số 12, xa xa đang quay mặt về phía này, mái tóc được buộc lên. Trời mưa nhỏ, cậu vén vạt áo lên lau nước mưa trên mặt, lộ ra cơ bụng.
Trần Phùng Trạch im lặng một hồi lâu. Lúc lâu sau, cậu ta hỏi, "Bạc Tiệm, cậu và Giang Hoài... Ai trên ai dưới?"
Bạc Tiệm: "..."
Giang Hoài đập vài lần bóng, ném bóng cho Hứa Văn Dương bằng một tay. Vệ Hoà Bình ném chai nước về phía cậu, cậu vặn mở và uống một ngụm.
Ở vòng loại trực tiếp, thi đấu rất kịch liệt, thậm chí không phân biệt được vị trí cụ thể... Nhưng nhìn chung, Triệu Thiên Thanh là trung phong, cậu ta là tiền đạo nhỏ, và khi người khác chuyền bóng cho cậu ta, cậu ta chỉ cần nghĩ cách ghi bàn, và ghi bàn từ xa.
Học sinh lớp hai tập trung nửa vòng sân bên này, ồn ào, sôi động, Giang Hoài nghe thấy tên của cậu. Nhưng cậu vờ như không nghe thấy, đóng nắp chai nước, rồi lại ném về cho Vệ Hoà Bình.
Vệ Hoà Bình đón lấy, nhìn sau gáy của Giang Hoài: "Ô, sao sau gáy anh lại dán một miếng băng cá nhân vậy?"
Giang Hoài giơ tay lên xoa xoa, không lộ ra vẻ mặt nào: "Bị mèo cào."
"... Nhà anh nuôi mèo từ bao giờ vậy?"
"Mèo hoang."
Vẻ mặt của Vệ Hoà Bình càng ngày càng phức tạp: "Nhà anh ở tầng mười hai, có con mèo hoang nào lên được trên đó à?"
Giang Hoài vẫn lạnh lùng: "Bị cào ở trên đường."
Vệ Hoà Bình: "Tự nhiên mèo hoang cào anh làm gì chứ?"
Cuối cùng Giang Hoài lộ ra một vẻ mặt phiền phức: "Mèo điên đấy, làm sao tôi biết được nó nghĩ cái mẹ gì?"
Vệ Hoà Bình: "..."
Mèo điên sao?
Con mèo bị điên à?
Các tuyển thủ tổ chức bài tập khởi động, Vệ Hòa Bình lấy điện thoại di động xem. Cậu đã vào hàng trăm nhóm trò chuyện vào wechat, từ các nhóm lớn trong trường đến các nhóm nhỏ trong lớp. Nhóm Omega, nhóm Alpha và nhóm Beta của lớp đều có tên của cậu.
Các bạn học đều ở đây, thậm chí là mặt đối mặt, nhưng tin nhắn nhóm vẫn rất sôi nổi... Không phải là rảnh rỗi không có việc gì làm, mặt đối mặt vẫn cần phải nhắn tin là vì trong nhóm có thể nói những lời không thể nói ra trực tiếp.
Nhóm Omega lớp hai có sáu bảy người, nửa lớp là beta, nhưng tin nhắn lại không sôi nổi.
"Lớp mười cũng đang thi bóng rổ, các chị em nào muốn đi xem có đàn em nào đẹp trai không?"
"Đi rồi, không có."
"Thật ư?"
"Ngày mai thi tháng rồi mà các cậu còn nghĩ đến đàn em à."
"Ngắm đàn em gì chứ, chẳng nhẽ lớp chúng ta không có trai đẹp sao?"
"Ai cơ?"
"Cậu nói xem ai? Giang Hoài không đẹp trai sao? Chủ tịch không đẹp trai sao? Hạ bớt tiêu chuẩn xuống một chút thì trông Hứa Văn Dương cũng được! @VươngTĩnh"
"Cậu đáng ghét thật đấy, đừng tag tôi."
"Giang Hoài trông cũng được... Nhưng tôi luôn cảm thấy cậu ấy kỳ lạ, đáng sợ lắm."
"Ha ha ha, sợ cậu ấy đột nhiên đánh người đúng không?"
"Đâu có đâu, Giang Hoài đi học lâu như vậy rồi, không phải khá an phận sao?"
"An phận ư? E là cậu tối cổ quá rồi đấy nhỉ? Tuần trước Giang Hoài vừa đánh nhau với người ta đấy cậu không biết à?"
"Tôi biết, nhưng chuyện đó không phải là lỗi của Giang Hoài mà? Không phải là đám du côn ngoài trường đến gây chuyện sao? Đám du côn chủ động gây sự, Giang Hoài không sai mà."
"Nếu Giang Hoài an phận thì đám du côn đó đến tìm cậu ấy gây sự làm gì?"
"Nhà trường không áp đặt hình phạt nào, cậu nói như vậy không phải là đổ tội cho người bị hại sao?
"Thôi thôi, các chị em đừng cãi nhau nữa."
"Không hổ là người con trai tạo nhiều nghiệp, khắp nơi đều là gió tanh mưa máu."
"Các cậu cãi nhau, còn tôi chỉ quan tâm đến lưng của Giang Hoài thôi. Chuyện tuần trước có người quay một đoạn video, trên diễn đàn trường có... Vãi, tôi đoán sức ở eo của Giang Hoài rất tốt đó."
"Sức ở eo tốt... Tôi cảm thấy cậu đang có ý nghĩ xấu đấy."
"Sức ở eo tốt hay không thì không biết, nhưng rất mảnh khảnh đó, vừa nãy Giang Hoài vén áo lên lau mồ hôi, tôi đã nhìn thấy rồi."
"Giang Hoài có hõm lưng không?"
"Không biết."
"Không biết +1."
"Nghe nói người có hõm lưng có khả năng tình dục mạnh lắm."
"..."
"Hay là chị em chúng ta đi cởi áo của Giang Hoài ra xem có hõm lưng hay không đi?"
Vệ Hoà Bình không thể chịu đựng được nên đã đóng nhóm omega lại.
Thắp nến cho Giang Hoài.
Nhưng bị nhóm omega bàn luận về khả năng tình dục mạnh hay không mạnh, chuyện này chắc cũng được coi là chuyện tốt... Nhỉ?
Nhóm alpha của lớp cũng đang bàn tán. Alpha lớp hai không chỉ có học sinh lớp hai, mà còn có cả lớp bên cạnh, có alpha, cũng có không ít beta, số lượng nhiều hơn nhóm omega, có khoảng ba bốn mươi người.
So với nhóm omega nhỏ bé tụ tập để thảo luận xem khả năng tình dục của Alpha có mạnh hay không thì chủ đề thảo luận của nhóm Alpha thẳng thắn hơn.
"Này này này cược đi, trận này ai sẽ ghi nhiều bàn nhất trong lớp chúng ta?"
"Sao cậu không cược thua hay thắng hả?"
"Phí lời, lớp chúng ta thắng chắc rồi được chưa? Cược cái đó còn thú vị gì nữa hả?"
"Ghi bàn nhiều nhất chắc chắn là hậu vệ và tiền đạo nhỏ rồi."
"Nhưng hình như lớp chúng ta không có sự phân vị trí SG và SF nhỉ?"
"Không biết."
"Không biết +10086."
"Không biết thì mới cược chứ, biết rồi thì cược cái rắm gì? Có phải là alpha, có phải là đàn ông không, cược đi, đừng có nhát gan như thế."
"Nói lâu như vậy, cậu nói tiền cược đi!"
"Những người thua vụ cược thì sao, đứng xếp hàng tỏ tình với người ghi nhiều điểm nhất, thấy thế nào? Tất cả thành viên của đội bóng rổ lớp chúng ta, Alpha và Beta, đều không được phép cổ vũ!"
"Ô kìa, xếp hàng tỏ tình, khá mãnh liệt đấy."
"Oa kích thích ghê, nào nào nào!"
"Nhàm chán, chắc chắn ai cũng bỏ phiếu cho cậu học sinh thể thao bóng rổ Triệu Thiên Thanh, chẳng ai thua được đâu."
"Nếu đều thắng, ai bỏ phiếu thì đều phải tỏ tình, thấy thế nào?"
"Tiền Thuấn là tôi đây sẽ là người đầu tiên đồng ý cuộc hôn nhân này."
"Quá tuyệt vời!"
"... Vãi."
"Ê này... Các cậu có từng nghĩ xem nếu không phải Triệu Thiên Thanh ghi điểm nhiều nhất thì sao không?"
"Không phải Triệu Thiên Thanh thì là ai?"
"Giang Hoài."
"Tỏ tình với Giang Hoài, các cậu chê sống lâu quá à."
"Một nhát dao là chết, biến thành ma cũng lãng xẹt."
Trước khi vào sân, Giang Hoài vô tình liếc nhìn Vệ Hòa Bình, phát hiện Vệ Hòa Bình đang nhìn mình với ánh mắt đầy ẩn ý và lo lắng.
Giang Hoài nghĩ thầm: Có chuyện gì sao?
Trận đấu được chia thành bốn hiệp, mỗi hiệp mười hai phút. Vì lịch học dày đặc, các vòng loại trực tiếp không được thi đấu theo hệ thống thi đấu bóng rổ nghiêm ngặt. Sau mỗi hiệp nghỉ một phút, sau hai hiệp nghỉ mười phút.
Lớp mười ba là lớp khoa văn, nhưng thực lực rất khá, còn có một thành viên trong đội bóng rổ của trường.
Nhưng khi kết thúc hiệp đầu tiên, lớp mười ba thua lớp hai mười mấy điểm.
Giang Hoài ghi mười điểm.
Đội bóng phân công không rõ ràng, vì vậy nhiệm vụ ghi điểm của hậu vệ và tiền đạo hoàn toàn thuộc về cậu, nhiệm vụ duy nhất của cậu là ghi điểm. Đồng đội phòng thủ, chuyền bóng cho cậu, cậu ghi điểm.
Độ chính xác và linh hoạt của Giang Hoài rất tốt.
Hiệp một kết thúc, Giang Hoài ra ngoài sân uống nước.
Nhưng thay vì nhìn thấy Vệ Hoà Bình, cậu lại nhìn thấy Bạc Tiệm. Hình như trong tay Bạc Tiệm là nước của cậu, ngồi trên một chiếc ghế dài bên cạnh sân bóng. Không biết vì lý do gì, vô số ánh mắt đổ dồn về phía cậu từ xung quanh.
Giang Hoài dừng lại, cúi đầu: “Nước trong tay cậu là của tôi à?"
"Ừm." Bạc Tiệm giơ tay lên đưa nó cho cậu, mắt của Bạc Tiệm nhìn thoáng qua đồng phục bóng rổ của Giang Hoài.
Vai ướt đẫm nước mưa, may mà chiếc áo màu đen nên không nhìn xuyên thấu được.
Áo bóng rổ quá lỏng lẻo, Giang Hoài nghiêng người ở một góc nhỏ để lấy nước, hở ra một khoảng lớn về phía Bạc Tiệm. Ngón tay của Bạc Tiệm khẽ nhúc nhích, nhưng cậu vẫn không giúp Giang Hoài chỉnh lại quần áo.
"Có mang theo áo khoác không?" Bạc Tiệm hỏi.
"Không." Sau khi nghỉ ngơi một phút, Giang Hoài uống nước, vén áo lên lau nước mưa trên mặt, gạt nước xuống đất, quay người trở lại.
Hiệp hai của trận đấu.
Với tình thế không thuận lợi mà hiệp một để lại, ở hiệp hai, lớp mười ba cũng không bù đắp lại được tỉ số, ngược lại càng giãn rộng khoảng cách hơn.
Hai ba học sinh lớp mười ba đến cổ vũ im ắng một cách lạ thường.
Nhưng lớp hai bên này cũng không ồn ào mà im lặng khác thường.
Chỉ có các nhóm trò chuyện đang hoạt động sôi nổi.
"Rồi luôn, lần này quay xe rồi."
Trong hiệp hai, khoảng cách về điểm số được kéo lên mười lăm điểm, riêng Giang Hoài ghi được chín điểm.
Trong hiệp ba, số điểm đã được kéo lên hai mươi mốt điểm, và Giang Hoài ghi được bảy điểm.
Trong hiệp bốn, điểm số được kéo lên ba mươi, và Giang Hoài ghi được mười ba điểm.
Trận đấu kết thúc, tỉ số 66-36, Giang Hoài ghi được 39 điểm.
Trong hơn một tiếng đồng hồ, trời mưa không lớn, áo thi đấu đều ướt đẫm, các tuyển thủ lớp mười ba cực kỳ cô đơn, ướt như chuột lột, bơ phờ, tiều tụy.
Lớp trưởng của lớp mười ba bước đến mỉm cười nói: "Lớp của cậu thực sự rất mạnh."
"Không đâu... Tình bạn là nhất, thi đấu chỉ đứng thứ hai thôi."
Cơn mưa tháng mười không còn ấm áp nữa.
Giang Hoài ra khỏi sân, cúi xuống nhặt chai nước. Cậu ngẩng đầu uống nước, trên cánh tay nổi da gà. Sau trận đấu, máu nóng còn da lạnh.
Vệ Hoà Bình cách cậu khá xa, cậu ta đang nói chuyện với người khác, không biết đang nói cái gì, vẻ mặt khá là hưng phấn. Sau khi chiến thắng trận đấu, các bạn học ríu ra ríu rít thành một nhóm, những người bạn trên sân dường như đã trở thành anh hùng, ra khỏi sân kề vai bá cổ, nở mày nở mặt.
Thật náo nhiệt.
Giang Hoài cụp mi mắt xuống, không nhìn ai cả, mang theo chai nước chuẩn bị trở lại phòng học.
"Lạnh không?"
Giang Hoài hơi quay đầu lại. Không biết từ lúc nào, Bạc Tiệm đã cởi chiếc áo khoác đồng phục học sinh của mình ra, vuốt phẳng phiu rồi đưa cho cậu.
Giang Hoài: "Không lạnh."
Bạc Tiệm liếc nhìn cánh tay của cậu: "Nói dối."
Cậu đưa bộ đồng phục học sinh về phía trước: "Cho cậu mượn đấy, sau giờ học trả lại cho tôi."
Giang Hoài ngừng vài giây, đưa tay ra, kéo lấy áo khoác từ tay Bạc Tiệm.
Nhưng khi Giang Hoài vẫn đang cầm bộ đồng phục học sinh của Bạc Tiệm trên tay, đột nhiên một tiếng động lớn truyền đến càng lúc càng gần cậu:
"Này, nuốt lời thế à!"
"Cậu có phải là con trai không hả?"
"Cậu là người đầu tiên đó!"
"Con mẹ nó, cậu mới là người đầu tiên!"
Họ như dã thú, Giang Hoài sợ hãi đến mức suýt ném lại bộ đồng phục học sinh của mình. Cậu siết mạnh bộ đồng phục học sinh của Bạc Tiệm, quay đầu đi.
Hầu hết tất cả các bạn cùng lớp từ lớp hai đều đi tới, người đi đầu bị một vài nam sinh đẩy từ phía sau, vẻ mặt của họ hoặc là ngượng ngùng, hoặc giống như cha mẹ vừa mất.
Những người ở phía sau đang cười nói vui vẻ, đứng xem náo nhiệt.
Vệ Hoà Bình thò đầu ra khỏi đám đông với vẻ mặt phấn khích, chạy đến bên Giang Hoài, cầm một nắm hạt dưa trong tay.
Giang Hoài: "Đây là..."
Giang Hoài chưa kịp nói xong, một cậu con trai bị người phía sau đạp lên, loạng choạng suýt ngã khuỵu xuống, mặt và cổ đỏ bừng, quay đầu trừng mắt nhìn đám bạn học phía sau.
Giang Hoài mặt không chút cảm xúc, giấu bộ đồng phục học sinh của Bạc Tiệm ở sau lưng: "Làm gì đấy?"
Mặt cậu con trai càng đỏ hơn, đám đông phía sau ầm ầm lên.
Cậu ấy thậm chí không dám nhìn thẳng vào Giang Hoài, cậu nắm chặt tay, giống như đứa ngốc: "Giang Hoài, tôi thích cậu từ lâu rồi! Làm bạn trai tôi được không??"
Giang Hoài: "?"
Tác giả có điều muốn nói:
Chủ tịch: Không:)1