Sau khi lớp học kết thúc, Lâm Phi đi đến buổi họp lớp: “... Hôm nay trong trận thi đấu bóng rổ, mọi người đều đã làm rất tốt, đến trận tiếp theo, mọi người cứ tiếp tục phát huy như vậy… chuyện quan trọng là ngày mai có bài kiểm tra, mọi người kiềm chế mình một chút, ngày mai làm bài thật tốt… như mọi khi, môn đầu tiên vào ngày mai là ngữ văn, bây giờ thầy sẽ gửi lịch các môn thi, Hứa Văn Dương, em qua đây lấy lịch các phòng thi rồi dán lên bảng thông tin của lớp…”
Các mẫu giấy nhỏ có in thời gian thi được chuyển từ trước ra sau.
Giang Hoài không quay đầu, hơi ngả người ra sau, chống hai tay sau vai, cầm tờ lịch thi cuối cùng.
Bạc Tiệm nhẹ nhàng rút tờ giấy trong bàn tay của cậu ra, các ngón tay vô tình cọ xát với nhau. Giang Hoài nhanh chóng thu tay lại.
Giang Hoài đang mặc chiếc áo khóa với móc khóa được kéo lên tận cùng.
Nhưng vào chiều hôm nay, có bảy tám nam sinh xếp hàng bày tỏ tình cảm, Giang Hoài vừa nghe liền gật đầu một cái, cậu cũng không từ chối, thậm chí còn chủ động nói: “Cậu có gì muốn nói à?”
Ngòi bút tạo thành hai chấm đen trên tờ giấy.
Tên đàn ông hôi hám.
Bạch Tiệm ghi vào một chữ V đảo ngược.
●° ^°●
Cảm thấy không vui lắm.1
Thành tích của Vệ Hoà Bình từ khi học cấp 2 luôn nằm ở mức trung bình trở lên, trong hơn bốn mươi mấy người, tên của cậu luôn đứng trước khoảng 20 người.
Sáng sớm ngày thứ năm, tim cậu đập thình thịch hỏi Giang Hoài: “ Giang Hoài, lần này thi cậu có nắm chắc không?
Giang Hoài ngáp một cái, liếc cậu, không trả lời.
Vệ Hòa Bình: “ Tôi hiểu rồi.”
Buổi sáng thứ tư thi môn ngữ văn, buổi chiều thi toán với vật lý, sáng thứ năm thi hóa học và sinh học, buổi chiều là anh văn.
Môn tiếng anh kết thúc vào năm giờ chiều thứ năm, sau khi trở về lớp, các lớp trưởng về lớp hoàn thành những bài tập cuối cùng trong tuần rồi đi nghỉ.
Thầy giáo không đến, lớp học rất lộn xộn, lớp trưởng viết bài tập trên bảng, bài tập về nhà được giao cho từng người, có người đánh nhau, có người đi xin đáp án… nhưng lại bị mắng vì không cho người khác nhìn đáp án của mình.
Giang Hoài gấp bài tập lại, nhét vào cặp như đống giấy vệ sinh, xách cặp, dùng chân đẩy ghế, xoay người rời khỏi lớp học.
“Nè bàn trước.” Có người gọi cậu lại.
Giang Hoài dừng lại, nghiêng người nhìn về phía Bạc Tiệm: “Có chuyện gì?”
Bạc Tiệm hỏi: “Cuối tuần có đến chỗ tôi làm bài tập không?”
Giang Hoài quay đầu lại, khịt mũi: “Đã qua làm bài tập một tuần rồi.”
Còn nửa câu chưa nói đó là: Kỳ mẫn cảm đã qua rồi.
Bạc Tiệm vẫn tự nhiên nói tiếp: “Cho nên lần này đến nhà tôi, cậu không cần phải lo lắng nữa.”
Giang Hoài cau mày, cậu có vẻ khó xử, hai ba giây sau, cậu liền phản ứng lại: “Tôi đồng ý đến nhà cậu lúc nào?”
Bạc Tiệm nhìn Giang Hoài một lúc, cậu nhẹ nhàng nói: “Gần đây Tống Tuấn đang rất thân thiết với một Omega.”
Tên của người trong câu nói đó đổi thành tên của bất cứ người nào đều là chuyện bình thường.
Giang Hoài hỏi lại: “Cậu nói lại một lần nữa?”
Bạc Tiệm chỉ nói: “Cậu hiểu Tống Tuấn mà.”
Giang Hoài liền trừng cậu.
Sắc mặt Bạc Tiệm không thay đổi, hoàn toàn không nhìn ra sao cậu ta lại nói ra được chuyện như vậy: “Đây chắc là thói quen của cậu ta. Đầu tiên là làm quen, làm thân, kết bạn, sau đó là hẹn hò… Là một cô gái học trường trường cấp ba số 4, Tống Tuấn đã hẹn cô ấy đi chơi vào tuần sau.”
Giang Hoài nhất thời không nghe được Bạc Tiệm đang nói gì. Một lúc sau, cậu lạnh giọng hỏi: “Sao cậu biết được chuyện đó?”
Bạc Tiệm gõ nhẹ trên mặt bàn, hỏi: “ Thứ sáu cậu có rảnh không?”
Trừ ngày chủ nhật.
Giang Hoài nhìn chằm chằm cậu một lúc: “Đến nhà cậu được không?”
“Hả?”
Giang Hoài cuối cùng cũng không nói là đến hay không đến, chỉ quay đầu rời đi: “ Buổi tối liên lạc sau.”
Nhưng Giang Hoài vừa ra khỏi cổng sau, có một vài bạn nam chạy ngang qua cậu, một người chạy quá nhanh, đụng vào Giang Hoài. Cậu ta nói “ Ôi, cái đệch”, sau khi nói xong thì thấy Giang Hoài.
Nam sinh này là một trong những anh chị thua cược và chịu trừng phạt ở sân trường.
Trước khi tỏ tình, một vài người thua cược tỏ ra e ngại… Nếu Giang Hoài tức giận và đánh thì sao? Nhưng ngoài sự mong chờ của bọn họ, tính tình của Giang Hoài khá tốt, sau khi mọi người tỏ tình xong đều mỉm cười với họ… Tuy rằng nụ cười đó trông rất lạnh lùng và không mấy thân thiện.
Nhưng Giang Hoài dường như không khó chịu như trong tưởng tượng.
Nam sinh liền dựa vào tường, khuôn mặt thấp thỏm, đôi mắt mơ màng, hơi kéo cổ áo: “ Anh Giang, tối nay anh có hẹn không?”
Chủ tịch Bạc tình cờ cầm tài liệu đi ngang qua cổng sau.
Cậu liếc nam sinh một cái, rồi nhìn Giang Hoài.
Trước khi Giang Hoài nói từ “ Biến đi”, chủ tịch Bạc bình tĩnh nói: “Bạn học à, tự đi hẹn hò một mình đi.” Cậu hơi dừng lại rồi nói tiếp: “Tối nay Giang Hoài đã có hẹn với tôi rồi.”1
Giang Hoài: “...”
Nam sinh: “...”
Khi Giang Hoài đến, trường tiểu học Minh thành đã trống không.
A Tài vẫn ngồi ở hàng ghế đầu, đang miệt mài theo đuổi nghệ thuật. Giang Hoài đi qua, nhìn thấy trên bàn của A Tài có rất nhiều hạc giấy màu hồng và màu xanh lam được gấp thủ công.
“Tan học rồi, thu dọn đồ đạc rồi đi thôi.” Cậu tùy tiện cầm lên một cái. “Là em gấp à?”
A Tài ngẩng đầu lên: “ Là bạn học… trong giờ thủ công, cho, cho em hạc giấy.”
Giang Hoài nghe được sơ sơ: “Các bạn trong lớp thủ công xếp một ngàn con hạc giấy, rồi các bạn tặng cho em sao?”
A Tài hơi do dự, sau đó nghiêm túc gật đầu.
Giang Hoài nói “Ồ”, rồi giúp em ấy bỏ hạc giấy vào hộp bút. Cậu nhướng mi: “Em dùng ảnh mà anh gửi cho em chưa?”
A Tài hơi nhăn nhó gật đầu.
Giang Hoài gửi một vài bức ảnh cho A Tài qua wechat, bảo A Tài mang điện thoại đi học. Nếu ai muốn xem thì có thể xem qua điện thoại của A Tài.
Giang Hoài cũng lười đoán suy nghĩ của học sinh tiểu học, dù sao cũng chỉ là một vài bức ảnh bình thường. Trước khi chụp ảnh, cậu đã kiểm tra hết… kiểm tra xem quần áo của Bạc Tiệm đã đàng hoàng hay chưa.
A Tài đeo chiếc cặp nhỏ trên lưng, Giang Hoài vỗ nhẹ vào đầu bé: “ Sao em lúc nào cũng làm mặt căng vậy, ai dạy em thứ đó?”
A Tài ngẩng đầu lên, gạt tay Giang Hoài ra: “Cool.”
Giang Hoài: “?”
“ Cái gì? Ai dạy em vậy” Cậu hỏi.
A Tài: “ Thầy, thầy tiếng anh.”
“...”
Một lần, rồi hai lần.
Câu nói này áp dụng đối với mọi thứ liên quan đến Bạc Tiệm. Trên taxi, Giang Hoài đã nghĩ hết cách, tuần trước khi đến nhà Bạc Tiệm đã thề là sẽ không bao giờ đến nữa, mà tuần này cậu ta cuối cùng lại đến nhà Bạc Tiệm lần nữa.
Bất cứ khi nào cậu thề sẽ không có lần sau, cậu đều gặp Bạc Tiệm, Bạc Tiệm có mọi lí do để khiến cậu làm điều đó một lần nữa.
Đúng là đỉnh thật.
Giang Hoài ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng thì không cười nổi.
BT: Tôi đang ở trong phòng.
Giang Hoài quét khóa cửa nhà Bạc Tiệm lần nữa và đi lên cầu thang để tìm phòng của Bạc Tiệm. Nhưng Giang Hoài lại không thấy ai trong phòng của Bạc Tiệm cả.
Phòng ngủ trống trơn, rèm cửa được kéo lại, trong phòng chỉ có vài ánh đèn le lói do ai đó mới bật lên. Ngay cả căn phòng bên kia thông với phòng này cũng không có người.
Giang Hoài cau mày gọi: “ Bạc Tiệm?”
Không có ai trả lời.
Cậu lấy điện thoại và gửi tin nhắn qua Wechat: Cậu đang ở đâu?
Cũng không có người nào trả lời.
Cửa phòng tắm đóng chặt, nhưng có thể do cách âm tốt, Giang Hoài cũng không nghe được tiếng động gì. Giang Hoài cau mày vặn tay nắm cửa phòng tắm… cửa không khóa.
Cánh cửa mở ra với một khe rộng khoảng chục cm.
Trên eo Bạc Tiệm chỉ quấn một chiếc khăn tắm, mái tóc ướt vẫn còn nhỏ giọt, nước chảy xuống vai, những giọt nước không hề để lại một vệt nước nào trên những đường bắp thịt hơi phồng lên.
Cậu hơi nghiêng người, nhìn về phía Giang Hoài, nước từ cằm trượt xuống: “ Giang…”
Giang Hoài: “...”
“Cậu mau lên đi.” Cậu lập tức đóng cửa lại.
Giang Hoài quay lại bàn học của Bạc Tiệm. Trên bàn của Bạc Tiệm còn đặt một vài cuốn sách, chỉ là đổi thành cuốn sách khác, khung ảnh bút chì màu của A Tài được đặt sang bên cạnh, rất sạch sẽ… trên sách vẫn còn để những hộp sô cô la bọc đường.
Giang Hoài cúi đầu, dùng ngón trỏ đẩy chiếc hộp nhỏ xuống.
Hộp này đã đầy. Đã được đổi thành một hộp khác.
Giang Hoài ngoảnh mặt đi, làm như không thấy, khuôn mặt không chút biểu cảm nhìn đi chỗ khác. Bạc Tiệm không đem điện thoại vào phòng tắm mà để nó ở cái tủ phía trên bàn học.
Màn hình điện thoại vẫn còn sáng, bởi vì Giang Hoài vừa gửi Wechat cho cậu.
Giang Hoài tình cờ liếc màn hình điện thoại của Bạc Tiệm.
“Giang Hoài Hoài: Cậu đang ở đâu?”
Tầm mắt Giang Hoài chợt dừng lại?
Giang Hoài? Giang Hoài Hoài? Đây có phải là tin nhắn của cậu không vậy?
Giang Hoài ngừng lại một lúc, lấy điện thoại của Bạc Tiệm. Màn hình di động tối lại, Giang Hoài ấn, lại sáng lên, những tin nhắn chưa đọc vẫn còn đó: Cậu đang ở đâu?
Đây là tin nhắn cậu vừa gửi cho Bạc Tiệm. Nhưng tên wechat của cậu lại là “ Kẻ Mạnh Thực Sự”, không phải là “Giang Hoài Hoài”.
Giang Hoài nhìn vào tin nhắn một vài giây.
Cửa phòng tắm đột ngột mở ra. Giang Hoài hơi rùng mình một cái, vô thức để điện thoại lại chỗ cũ, cậu quay đầu lại nhìn.
“Cạch”, Bạc Tiệm nhẹ nhàng đóng cửa rồi ngước mắt lên nhìn cậu.
Mái tóc mỏng của Bạc Tiệm đã được sấy khô, không còn bị nhỏ nước, phần vai cũng đã khô. Nhưng trên người vẫn chỉ quấn một chiếc khăn tắm, cậu lặng lẽ đứng ở cửa nhìn Giang Hoài, hai người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau vài giây, nói: “Cậu xoay người lại đi, tôi đi lấy quần áo.”
Giang Hoài: “...”
Giang Hoài cũng không biết tại sao lại nghe lời như vậy, dù sao cậu cũng đã xoay người.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần cậu, cuối cùng dừng ở chỗ cách cậu không gần cũng không xa, có lẽ là ở giữa phòng. “Kẹt” Tiếng cửa tủ quần áo bị mở ra.
Giang Hoài quay lưng về phía Bạc Tiệm: “ Cậu xong chưa?”
Bạc Tiệm: “ Chưa, tôi đang mặc quần áo.”
Giang Hoài: “... Sao cậu không mặc trong phòng tắm luôn đi?”
Bạc Tiệm: “Tôi không có mang quần áo vào phòng tắm.”
Giang Hoài im lặng hai ba giây rồi lại hỏi tiếp như để bắt lỗi sai: “Sao cậu lại đi tắm mỗi lần tôi đến tìm cậu?”
Giọng điệu của Bạc Tiệm có chút bất cần: “Tắm cho sạch sẽ rồi gặp cậu, không được sao?”
Giang Hoài lạnh lùng nói: “Tôi nhìn không quen.”
“Không, đây là phép xã giao cơ bản.” Giang Hoài châm biếm cái gì, Bạc Tiệm đều có thể tiếp lời: “Cậu không nên có gánh nặng tâm lí.”
“...”
Cứ tiếp tục cãi nhau như vậy, Giang Hoài cảm thấy như mình bị giẫm vào gai nhưng bị Bạc Tiệm chặn đường như vậy đấy, làm cho cậu mất hết mặt mũi. Cậu hỏi “Sao cậu lại thơm như vậy?”
Cậu liền “chậc” một tiếng: “Không ngửi thấy à, vậy cậu không chân thành.”
Bạc Tiệm không nói lời nào.
Giang Hoài đợi vài giây, nhưng không đợi được. Cậu liền khịt mũi: “Cậu còn có bao nhiêu bộ quần áo chưa...”
Tiếng bước chân lại vang lên, càng lúc càng gần cậu.
Hầu như gần trong gang tấc. Thông qua tiếng thở dốc, Giang Hoài cảm giác được Bạc Tiệm đang ở sau lưng. Không biết lí do vì sao cậu đang nói lại dừng lại, yết hầu của cậu lăn lên lăn xuống, cậu liền quay đầu lại.
Bạc Tiệm nghiêng người, hít nhẹ vào cổ cậu, chóp mũi của Bạc Tiệm vô tình cọ vào dái tai của cậu, hai tay của Bạc Tiệm để trên eo của cậu, thốt lên giọng mũi nhẹ nhàng như thể đang thân mật: “Bây giờ cậu có ngửi thấy không?”
Hương thơm nhẹ của cỏ và gỗ từ từ quyện vào nhau, vẫn còn mang một chút hơi nước.
Giang Hoài không biết gì về hương thơm, vì vậy cậu không biết đó là mùi của sữa tắm hay nước hoa.
Hai từ “ mặc vào” Giang Hoài chưa kịp nói đã bị Bạc Tiệm chặn lại.
Cậu đột ngột quay lại, ngả người về phía sau, tựa vào bàn của Bạc Tiệm: “ Mẹ nó, cậu cách xa tôi một chút đi.”
Kì mẫn cảm đã qua, kì nhạy cảm cũng đã kết thúc rồi… Có phải não của Bạc Tiệm có vấn đề rồi không?
“Không phải cậu nói là ngửi không được sao?” Bờ môi của Bạc Tiệm hơi cong lên.
Giang Hoài vô cảm nói: “ Giờ thì tôi ngửi được rồi.”
Bạc Tiệm nhẹ nhàng hỏi: “Mùi thơm không?”
Giang Hoài đẩy Bạc Tiệm ra, đi sang một bên. Quay lưng về phía Bạc Tiệm, yết hầu của cậu lăn lộn vài vòng, cúi đầu kéo ghế của Bạc Tiệm ra, ngồi xuống, kéo cổ áo Bạc Tiệm: “Tôi không đến đây để nói chuyện vô nghĩa với cậu mà đến đây để nói chuyện nghiêm túc.”
Bạc Tiệm không chạm vào cậu, cậu không tiết ra pheromone, cậu cũng không phải đang trong kì mẫn cảm… Nhưng Bạc Tiệm dường như đang có mặt ở khắp nơi, nói chuyện với cậu từ phía sau, hành vi thân mật quá đáng, phản ứng đầu tiên của cậu không phải là ghét bỏ và phản kháng.
Giang Hoài vẫn còn nhớ rằng vào ngày hôm đó Bạc Tiệm đã ôm cậu từ phía sau với tư thế này. Đó là yêu cầu của chính cậu và Bạc Tiệm cũng đã đồng ý.
Lồng ngực, ngón tay và hơi thở nóng hổi quyện vào nhau. Cậu có ý kháng cự rất rõ ràng, nhưng hai người đều bất động, Giang Hoài không động, Bạc Tiệm cũng không dám động.
Bạc Tiệm nói cậu xấu hổ, nếu như xấu hổ có thể phát tình, như vậy thì Bạc Tiệm thật sự rất xấu hổ.
Giang Hoài nhìn xuống, không muốn đối mặt với Bạc Tiệm. Bị Bạc Tiệm nhìn chằm chằm, cậu luôn tưởng rằng những suy nghĩ, những lo lắng mà mình ẩn giấu, hay những ý nghĩ mà cậu không thể tưởng tượng nổi, cho nó là vô lý, đều bị Bạc Tiệm nhìn thấu tất cả.
Chết tiệt.
Hôm nay Bạc Tiệm không mặc một chiếc áo choàng tắm rộng, quần tây ống dài thẳng tắp chỉnh tề với cúc áo sơ mi được cài nghiêm chỉnh, che lại mọi thứ… khiến Giang Hoài cảm thấy mình muốn điên rồi.
Cậu thậm chí còn có một ý nghĩ điên rồ: Bạc Tiệm, tên chó chết này, có phải là cố ý hay không?
Cố ý đến gần cậu, cố ý quyến rũ cậu.
Nhưng… còn Alpha nào có thể làm được chuyện như vậy không?
Vuốt ngón tay để mở khóa màn hình.
Giang Hoài liếc mắt nhìn, Bạc Tiệm cầm điện thoại lên xem… rồi đặt lại chỗ cũ: “Tôi vừa đi tắm, không thấy tin nhắn cậu gửi.”
“Ừm.”
Bạc Tiệm hơi cúi xuống, mở laptop lên, Giang Hoài ngồi trên ghế nhìn theo động tác của Bạc Tiệm. Bạc Tiệm bật nguồn, nhập mật khẩu và đăng nhập lại QQ: “ Bài tập tuần này cậu đã làm chưa?”
Giang Hoài: “...”
“Chưa.” Cậu nói.
Bạc Tiệm nghiêng đầu về phía cậu: “Tuần này làm bài tập hóa à?”
Giang Hoài trông có vẻ lơ đãng. Bạc Tiệm lên QQ, mở tất cả các video giám sát mà “Patreon” đã cắt ra, Giang Hoài vẫn không nói câu gì, vô tình liếm môi.
Bạc Tiệm nhìn lướt qua, nét mặt vẫn không thay đổi.
“Bạc Tiệm”. Giang Hoài đột nhiên lên tiếng.
“ Hả?” Bạc Tiệm quay đầu.
Giang Hoài giữ tay Bạc Tiệm đang cầm con chuột. Nhiệt độ của Giang Hoài còn lạnh hơn nhiệt độ cơ thể của cậu, lòng bàn tay cậu đổ đầy mồ hôi.
Bạc Tiệm gần như có thể nghe thấy tiếng tim đập của cậu.
Giang Hoài lạnh lùng nhìn Bạc Tiệm chằm chằm: “Cậu cố tình làm vậy?”
Bạc Tiệm khẽ nhúc nhích tay. Cậu cười: “ Là ý gì?”
Giang Hoài không biết tại sao, nhưng cậu đột nhiên ngừng lại, im lặng trong vài giây. Cậu quay đầu đi và nói một câu vô nghĩa với câu trước như thể lời nói đã chực chờ tới miệng, rồi lại đột ngột nói thành câu khác: “Cậu có phải là mất nhận thức về giới tính rồi không?”
Bạc Tiệm: “?”
Giang Hoài suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi thích mê cảm giác bị alpha chiếm hữu.”1
Tác giả có lời muốn nói:
Chủ tịch:???