“...”
Giang Hoài rút tay ra: “Không cần, thứ bảy tôi tiêm.”
Bạc Tiệm hỏi: “Thứ bảy cậu không làm bài tập à?”
“Không làm.”
Bạc Tiệm thở dài: “Tôi cứ nghĩ rằng cậu đã dự định học hành chăm chỉ rồi.”
Giang Hoài liếc Bạc Tiệm: “Cậu nghĩ nhiều rồi.”
“Vậy cậu định khi nào thì học hành chăm chỉ?” Bạc Tiệm quay đầu nhìn Giang Hoài: “Còn hai tuần nữa là thi giữa kỳ rồi.”
Giang Hoài nhíu mày, mất kiên nhẫn chống đất đứng dậy. Cậu phủi phủi bụi bám trên quần, chẳng buồn nói nhiều: “Liên quan gì đến cậu.”
Cậu “chậc” một tiếng nói: “Tôi thi được 200 điểm cũng đâu có cản trở cậu thi đứng đầu lớp.”
Bạc Tiệm ngửa đầu: “Tụi mình không phải là bạn à?”
Giang Hoài ngẩn người, vẻ mặt hơi kỳ lạ.
Bạc Tiệm nói: “Ở trường cậu cứ ngủ suốt là vì thuốc ức chế loại C đúng không?”
Bạc Tiệm hỏi: “Cậu tiêm thuốc ức chế không đau à?”
Giang Hoài nhìn Bạc Tiệm chằm chằm, không nói gì.
“Nếu đã là bạn...” Bạc Tiệm không nhìn Giang Hoài nữa, cụp mắt xuống: “Tôi cho cậu mượn cái đánh dấu tạm thời… Sau này cậu đừng tiêm thuốc ức chế nữa, học hành cho đàng hoàng, được không?”1
Trời sinh Bạc Tiệm có một gương mặt rất dễ gạt người. Đó không phải là khuôn mặt khiến người ta cảm thấy thân thiện, mà ngược lại, dáng vẻ này của cậu khiến cho người ta thấy xa cách, cho dù có phong thái tao nhã nhưng vẫn mang theo vẻ cương trực lạnh lùng...
Vậy nên sẽ khiến người ta có cảm giác cậu là loại người khinh thường việc nói dối.
Bình thường mà nói, bất kỳ loại đánh dấu nào cũng sẽ ảnh hưởng đến pheromone của hai bên, nhưng vẻ mặt của chủ tịch Bạc khiến Giang Hoài không nhìn ra đặc điểm “ảnh hưởng đến hai bên” của việc đánh dấu.
Như thể tất cả những suy nghĩ bẩn thỉu đều do cậu, trong lòng chủ tịch Bạc chỉ có phương châm học tập “một vành đai, một con đường, cùng nhau thịnh vượng”.
Giang Hoài hơi bực bội... Không, cậu rất bực bội.
Cậu nhìn chằm chằm Bạc Tiệm thật lâu, vẻ mặt của Bạc Tiệm không hề thay đổi: “Sao nào?”
Giang Hoài ngồi xổm xuống trước mặt cậu, nhìn chằm chằm cậu rồi hỏi: “Bạc Tiệm, cậu có biết trong thời gian đánh dấu tôi có phản ứng rất mạnh không?”
Bạc Tiệm chỉ thoáng nhíu mày: “Thật à?”
Giang Hoài khịt mũi, ánh mắt và giọng điệu đều lạnh lùng: “Sau này đừng có nhắc đến chuyện đánh dấu với tôi nữa.”
Bạc Tiệm hỏi: “Nếu như tôi nhắc đến thì sao?”
“Vậy thì tôi sẽ cho rằng cậu đang quyến rũ tôi.” Giang Hoài nói: “Tôi có làm ra chuyện gì với cậu thì cậu tự chịu trách nhiệm đấy.”
Bạc Tiệm nhẹ nhàng nói ra hai chữ: “Ví dụ?”
Một lúc lâu sau, Giang Hoài hỏi: “Bạc Tiệm, cậu không sợ chết có đúng không?”
Bạc Tiệm hơi nghiêng đầu nhìn cậu, đưa tay kéo bím tóc trên vai của Giang Hoài, nở nụ cười vờ vĩnh: “Cậu có thể làm gì tôi chứ?”
Như đang khiêu khích. Khiêu khích Giang Hoài: Cậu có thể làm gì chứ?
Cậu chẳng làm được gì cả, chẳng dám làm gì hết, đồ hèn nhát.
Giang Hoài chăm chú nhìn cậu thật lâu, bỗng nhiên túm lấy cổ áo của Bạc Tiệm.
Vẻ mặt của Bạc Tiệm không thay đổi, chỉ nhẹ nhàng hất bàn tay đang nắm cổ áo mình của Giang Hoài ra, khẽ nói: “Tôi không đánh...”
Đồng tử của Bạc Tiệm hơi co lại.
Tay Giang Hoài còn đang nắm chặt cổ áo sơmi của cậu, nắm đến mức nhăn nhúm, bàn tay Bạc Tiệm chầm chậm vuốt ve rồi nắm chặt tay Giang Hoài, nhiệt độ cơ thể nóng rực lên truyền qua cho nhau. Lần đầu tiên lòng bàn tay của Bạc Tiệm đổ mồ hôi.
Giang Hoài chống vai cậu bằng tay còn lại, Bạc Tiệm để mặc Giang Hoài chống lên vai mình. Truyện Thám Hiểm
Răng môi chạm nhau. Không hề có kỹ thuật gì, cũng không biết phải dịu dàng, Giang Hoài thô lỗ lại thẳng thắn, nắm chặt cổ áo của Bạc Tiệm rồi hôn cậu.
Nhưng Giang Hoài không tiến thêm bước nữa, chỉ hôn lung tung vài cái rồi buông lỏng.
Bạc Tiệm cúi xuống nhìn Giang Hoài. Giang Hoài nén tiếng thở dốc, khóe môi bị hôn đỏ bừng, Bạc Tiệm thoáng cúi thấp đầu, hơi thở tiến lại gần, nhẹ giọng thì thầm: “Chỉ vậy thôi à?”
Cậu nhấn thật mạnh từ “chỉ”.
Giang Hoài nhìn cậu chằm chằm, con ngươi sâu thẳm.
Giang Hoài không nói gì, chỉ kéo Bạc Tiệm về phía mình.
Đầu lưỡi đụng vào răng cửa. Bạc Tiệm hơi hé miệng ra.
Giang Hoài nhắm mắt lại như muốn trốn tránh hiện thực, không muốn nhìn thấy khuôn mặt của Bạc Tiệm.
Mí mắt run lên không ngừng.
Bạc Tiệm cảm thấy lòng bàn tay mình đổ đầy mồ hôi, cậu buông tay Giang Hoài ra, đặt tay lên eo Giang Hoài. Giang Hoài từ ngồi xổm bên cạnh thành quỳ xuống trước mặt cậu, rồi chậm rãi chuyển hướng ngồi lên đùi cậu.
Với tư thế này, Giang Hoài không cần phải chú ý quá nhiều, từ từ được Bạc Tiệm dẫn dắt.
Cậu ôm lấy eo của Giang Hoài. Bả vai của Giang Hoài đập xuống nền xi măng trên sân thượng.
Gió trên sân thượng rất to. Áo khoác của Bạc Tiệm đã rơi xuống đất từ lâu, bài thi bị gió thổi bay tứ tung.
Giang Hoài ngửi hương pheromone của Bạc Tiệm. Thâm nhập chặt chẽ, quấn chặt lấy nó, gió càng lạnh thì đầu óc càng nóng bỏng. Giang Hoài gần như không phân biệt được pheromone tỏa ra từ người Bạc Tiệm hay từ người của mình, cứ như người cậu đã dính đầy hương pheromone của Bạc Tiệm.
Lúc buông Bạc Tiệm ra, trong đầu Giang Hoài bỗng trống rỗng vài giây.
Chẳng nhớ được gì trừ việc cậu vừa kéo và hôn Bạc Tiệm.
Nhưng tại sao lại hôn?
... Đù.
Giang Hoài dựa lưng vào nền xi măng, đầu óc trống rỗng, sợi dây buộc tóc cấn đau phía sau đầu. Tay cậu vẫn còn nắm chặt cổ áo của Bạc Tiệm, Bạc Tiệm chống một tay xuống nền xi măng, một tay sờ eo cậu qua lớp áo sơmi.
Bạc Tiệm quỳ còn cậu nằm.
Bạc Tiệm buông cậu ra trước.
Giang Hoài im lặng. Hàng mi của Bạc Tiệm rũ xuống, hồi lâu sau, cậu nói với giọng khàn khàn: “Giang Hoài, cậu hôn tôi.”
“Ừ.” Yết hầu của Giang Hoài trượt lên trượt xuống.
Giang Hoài hỏi: “Ghê tởm à?”
Bạc Tiệm như đang thăm dò cậu: “Ghê tởm gì?”
“Tôi hôn cậu, cậu thấy ghê tởm à?”
Lần này Bạc Tiệm không trả lời. Cậu chỉ cúi đầu xuống, cọ chóp mũi lên cổ của Giang Hoài, khẽ nói: “Giang Hoài, có phải cậu thích tôi không?”
Pheromone tuôn ra một cách mãnh liệt và lạnh buốt. Rõ ràng rất lạnh nhưng lại khiến đầu óc người ta trở nên điên cuồng.
“Không phải, không thích.” Giang Hoài nói.
Bạc Tiệm dừng động tác: “Không thích mà còn hôn tôi?”
Giang Hoài luôn có logic rất rõ ràng.
Chính là làm A, tại sao lại không tiến thêm một bước và làm cả B, sau khi làm B, thì làm C có liên quan gì nữa đâu?
Bình thường loại tình huống này gọi là đắm say.
Giang Hoài cam chịu len lén nắm chặt tay của chủ tịch Bạc: “Lúc đang trong thời gian đánh dấu đã luôn muốn hôn cậu.”
“Bây giờ cậu không trong thời gian đánh dấu.” Bạc Tiệm liếc cậu.
Giang Hoài nghiêm mặt: “Tôi đang cảnh cáo cậu, mẹ nó, đừng có nhắc đến chuyện đánh dấu tạm thời với tôi.”
Theo dự tính ban đầu của Giang Hoài thì sau khi cậu làm chuyện không khác gì cắn Bạc Tiệm mấy cái đó xong sẽ nói vài câu dữ dằn đe dọa Bạc Tiệm dừng ngay cái việc ngày chó nào cũng nghĩ đến chuyện coi giúp bạn làm niềm vui, đánh dấu tạm thời cho cậu.
Nhưng bây giờ, cậu nằm dưới đất nói ra mấy lời hung hăng đó, nghe cứ ngu xuẩn thế nào ấy.
Giang Hoài nhíu mày lại, đẩy bả vai của Bạc Tiệm, co đầu gối lên, thoáng nghiêng người muốn bỏ hẳn chân sang một bên: “Cậu né ra một chút, tôi muốn...”
Bạc Tiệm khẽ hít sâu một hơi, đè đầu gối của Giang Hoài lại: “Cậu đừng nhúc nhích.”
“... Ồ.”
Giang Hoài cúi người phủi bụi trên quần.
Bạc Tiệm ngồi khoanh chân ở một bên khác, che áo khoác gió lên đùi.1
Hai người, mỗi người ngồi một bên cách nhau vài mét, không nói gì với nhau suốt mấy phút.
Giang Hoài cũng không hiểu nổi tại sao cậu lại ở trong hoàn cảnh xấu hổ như thế này. Thật ra loại xấu hổ này cũng bình thường, thường thì nóng máu lên làm một chuyện ngoài sức tưởng tượng xong, sau đó lúc không biết phải kết thúc như thế nào thì đều sẽ xuất hiện tình cảnh lúng túng khó tả này.
Giờ Giang Hoài đã tỉnh táo, sau đó cậu biến thành người câm.
Sắc mặt của Bạc Tiệm vẫn như thường, như thể cậu lên sân thượng để ngắm cảnh.
Cậu chỉ liếc nhìn Giang Hoài một chút. Lúc hôn, tai Giang Hoài đỏ bừng, đến giờ vẫn đỏ.
Giang Hoài đứng dậy trước, Bạc Tiệm liếc nhìn.
Giang Hoài lại gần, thoáng dừng bên cạnh Bạc Tiệm. Giang Hoài muốn hỏi vì sao lúc tôi hôn cậu, cậu lại không đẩy ra.
Nhưng khi mở miệng, Giang Hoài lại im lặng vài giây rồi nói: “Đau bụng, tôi đi WC trước.”
“... Ồ.” Chủ tịch Bạc đứng dậy như không hề có chuyện gì, mặc áo khoác đồng phục, kéo khóa lên rồi mỉm cười: “Đúng lúc tôi cũng muốn đi WC.”
Không ngoài dự đoán, hôm nay còn chưa tan học, Giang Hoài đã bị ông Lâm gọi lên.
Nhưng lên đó chỉ nghe chủ nhiệm kỷ luật nói một vài tình huống với Lâm Phi, không xem camera, cũng không nói quá nghiêm trọng. Ông Lâm tức giận, nóng ruột không biết làm sao để học trò của mình khá hơn, thầy hỏi: “Chiều nay em không học tiết thể dục mà chạy đến tòa đông làm gì? Muốn để bị chủ nhiệm bắt à?”
Giang Hoài cúi đầu nhận sai: “Thưa thầy, em sai rồi ạ.”
“Nhận lỗi thì có ích gì? Lần này sai, lần sau lại sai tiếp!” Ông Lâm quát lớn.
“Không đâu, chắc chắn không có lần sau.”
Ông Lâm chưa định tha cho Giang Hoài: “Tôi nghe chủ nhiệm nói các em có hai người... Ngoại trừ em còn có ai quậy phá ở tòa đông nữa? Cũng là lớp mình hả?”
Lâm Phi không gọi Giang Hoài đến văn phòng mà tóm cổ Giang Hoài ngay ở chỗ ngồi của cậu.
Bạc Tiệm đi vào từ cửa sau, nhìn Giang Hoài. Từ trên sân thượng đi xuống, Giang Hoài chưa từng nói chuyện với cậu, cậu cũng không chủ động nói chuyện với Giang Hoài.
Giang Hoài không buồn ngước mắt nhìn lên: “Không ạ, không phải lớp mình... Em không biết cậu ấy ở lớp nào nữa.”
Lâm Phi trợn mắt: “Không biết? Không biết mà còn cùng nhau nhảy nhót như khỉ ở tòa đông à?”
“Em dễ gần.” Giang Hoài nói.1
Lâm Phi: “...”
Giang Hoài tỏ vẻ muốn chém muốn giết hay róc thịt gì cũng được. Lâm Phi không moi được gì từ miệng cậu: “Trò đắc ý lắm à?” Lâm Phi lườm cậu một cái sắc lẹm: “Cuối tuần nộp bản kiểm điểm hai nghìn chữ cho tôi.”
Bạc Tiệm thở dài, lại gần rồi nói: “Thầy Lâm.”
Lớp vẫn chưa tan học, thầy Lâm răn dạy Giang Hoài ở đằng sau, cả đám bạn học thi nhau quay đầu nhìn.
Lâm Phi quay đầu qua, nhìn Bạc Tiệm bằng ánh mắt ôn hòa: “Sao thế?”
Giang Hoài ngẩng đầu nhìn cậu chằm chằm.
Sắc mặt Bạc Tiệm vẫn không đổi: “Hôm nay người cùng quậy phá với Giang Hoài ở tòa đông là em.”
Lâm Phi: “...”
Lâm Phi liếc nhìn Giang Hoài, rồi lại nhìn Bạc Tiệm, cơn giận bốc lên ngùn ngụt: “Trò trượng nghĩa thật đấy nhỉ?”
Lão Lâm đập giáo án kêu đánh bộp xuống mặt bàn của Giang Hoài: “Mỗi người một bản kiểm điểm hai nghìn chữ, chào cờ đầu tuần Giang Hoài và Bạc Tiệm lên trước cờ đọc lại cho tôi!”
Trong lớp bỗng yên tĩnh.
Giang Hoài nhìn chằm chằm Bạc Tiệm không nhúc nhích.
Bạc Tiệm đáp: “Vâng, thưa thầy.”
Đột nhiên Lâm Phi cảm thấy Bạc Tiệm còn khiến mình giận hơn cả Giang Hoài.
Lâm Phi vừa đi khỏi, lớp lại hò hét ầm ĩ. Nhưng chẳng ai dám làm ồn tới chỗ của hai anh đại.
Giang Hoài về chỗ ngồi của mình.
Mấy phút sau, cậu thoáng quay đầu, cụp mắt xuống không nhìn Bạc Tiệm, lạnh nhạt nói: “Chủ tịch thấy bài tập quá ít nên thích viết kiểm điểm à?”
Bạc Tiệm chống đầu, ngước mắt nhìn lên, lười biếng nói: “Nụ hôn đầu cho cậu rồi.”
Giang Hoài sững sờ một lúc.
Bạc Tiệm: “Lấy gà theo gà, lấy chó theo chó.”1
Giang Hoài: “... Cút.”