Giang Hoài nhìn chằm chằm Bạc Tiệm đến nửa ngày. Bạc Tiệm vuốt phẳng nếp gấp ở giữa cuốn luyện tập, lấy một chiếc bút máy ra, hút mặc, rồi lại lau khô ngòi bút, giương mắt nhìn: “Được chứ?”
Ban đêm yên tĩnh đến lạ, ánh đèn đằng xa hắt vào phòng qua ô cửa kính ngoài ban công, lặng yên không một tiếng động.
Đột nhiên, Giang Hoài cảm giác như mình đang ở trong phòng học, nhưng chỉ có hai người là cậu và Bạc Tiệm, chỉ có hai người bọn họ tự học với nhau.
Cậu đứng dậy đi lấy mấy tờ giấy A4 trắng, rồi quay lại chỗ ngồi, cụp mắt nói một câu: “Tùy cậu.”
Cửa sổ trò chuyện video được chuyển ra góc trên bên phải, bên trái là file tài liệu của bài thi thử tự luận lần hai mà Giang Hoài mới download từ trên trang web trường xuống. Cuối tuần này không có bài tập cụ thể, có thể tự do ôn tập, hoàn thành nốt mấy cuốn kiểm tra tự luận được phát vào thứ sáu là xong.
Giang Hoài bắt đầu với môn ngữ văn trước, câu hỏi đầu tiên vẫn là câu hỏi về ngữ âm và phông chữ. Nền tảng môn ngữ văn của Giang Hoài chỉ ở mức trung bình, lúc học trung học cơ sở cậu học ngữ văn không phải quá xuất sắc, có thể vượt qua môn ngữ văn trong kỳ thi lần trước là do may mắn, Bạc Tiệm thúc giục cậu làm bài tập về nhà và một số đề có mức độ khó cao hơn.
Câu hỏi đầu tiên, bước lên “Tễ”, phát âm là jǐ, hay là ji.
Giang Hoài không nhớ lắm, lại đứng dậy định đi lấy từ điển Tân Hoa để tra.
“Đừng tra từ điển, cậu cứ đánh dấu vào đấy, đợi làm xong đề rồi cùng nhau xử lý.” Bạc Tiệm nói.
Giang Hoài sửng sốt, cúi đầu nhìn máy tính. Sau một lúc lâu, cậu “ồ” lên một tiếng, rồi lại bỏ từ điển xuống.
Cậu quay về chỗ ngồi, căn phòng lại yên tĩnh trở lại.
Giang Hoài làm đề ngữ văn, Bạc Tiệm thì làm bài tập ngoại khóa, nhất thời, những âm thanh vang lên trong căn phòng chỉ là những tiếng lật giở trang giấy. Giang Hoài xoay xoay chiếc bút nước trong tay, ra vẻ vô tình liếc mắt nhìn góc trên bên phải máy tính.
Bạc Tiệm vẫn đang cúi đầu làm bài, nét mặc cực kỳ nghiêm túc.
Mặc dù khi ở trường học, Giang Hoài dành nhiều thời gian để đọc sách ngoại khóa hơn là làm bài tập, nhưng cậu cũng phải thừa nhận rằng… Chỉ cần Bạc Tiệm bắt đầu học tập, cậu sẽ nhập tâm hết sức có thể.
Tay Bạc Tiệm khẽ nâng lên, lật sang một trang giấy mới, một tiếng rầm lại vang lên. Giang Hoài vội vàng cúi đầu, giả vờ tập trung vào làm đề thi.
Hơn nửa ngày sau, Giang Hoài hơi nhướng mắt, ngó nhìn khuôn mặt chủ tịch Bạc qua cửa sổ video. Bạc Tiệm bật đèn bàn học, ánh sáng dần dần hiện lên khiến cổ tay cậu trắng tinh, ngón tay ngược sáng tạo ra những vệt bóng mờ mờ ảo ảo, nhìn thon dài.
Bạc Tiệm đúng là rất đẹp, chỗ nào cũng đẹp.
Giang Hoài đột nhiên an tâm hơn hẳn, cũng vùi đầu vào làm bài tập.
Bình thường lúc giải đề, đặc biệt là lúc làm bài trong các kỳ thi, loại học sinh chuyên xếp bét như Giang Hoài cực kỳ ghét mấy bạn học làm bài mà không cần lo nghĩ gì, giải bài nhanh như cơn gió, mình còn chưa làm được một nửa mặt nhất của tờ đề, thì mấy người học giỏi này đã giải đến mặt thứ hai. Suốt cả quá trình thi, bản thân sẽ không thể tập trung nghiêm túc làm bài, mà chỉ yên lặng nghe người nọ lật giở những trang giấy, tiếng lật giở trang giấy vang rung trời, giống như Diêm Vương tới lấy mạng, sợ người khác không biết rằng anh ta làm bài nhanh.
Và chủ tịch Bạc chính là loại Diêm Vương đi lấy mạng những bạn học khác.
Bạc Tiệm trông không có vẻ gì là không có tố chất, cố tình lật giở trang giấy tạo thành tiếng vang không thể vang to hơn được nữa, nhưng sau một giờ năm mươi phút, khi Giang Hoài hoàn thành tất cả các câu hỏi ngữ văn trừ phần làm văn, nghe thấy được tiếng lật giở trang giấy lần thứ hai mươi.
Một cái đề sẽ rơi vào khoảng tám bài thi có thể lật giở bốn lần, mà tiếng lật giở này đã vang lên lần thứ hai mươi, kể cả những lần lật giở ngẫu nhiên đó, vậy thì nó rơi vào khoảng bốn năm cái đề thi.
Giang Hoài nhìn chằm chằm vào phần làm văn vẫn còn trắng tinh trong đề văn của mình, mở miệng: “Bạc Tiệm, cậu đang làm môn nào vậy?”
Bạc Tiệm giương mắt: “Vật lý với toàn, làm sao vậy?”
“Thế cậu làm được tổng cộng mấy cái đề rồi?”
Bạc Tiệm chỉnh chỉnh lại tập đề trước mặt, mở miệng đáp: “Một tập toán, hai tập vật lý… Bốn tờ giấy?”
Giang Hoài: “…”
Thật xin lỗi, làm phiền rồi.
Kỳ thật, Bạc Tiệm vẫn còn một câu về thí nghiệm vật lý chưa làm, nhưng cậu đã lập tức để cuốn luyện đề sang bên cạnh, nhìn Giang Hoài nói: “Cậu làm xong ngữ văn rồi sao?”
Giang Hoài không quá tình nguyên nói một câu: “Xong rồi.”
“Vậy cậu có đáp án đề thi thử đó chưa?”
Giang Hoài đưa mắt nhìn ngó qua cửa sổ video, mở miệng nói: “… Cái đó tôi vẫn chưa tìm được trên trang web trường.”
Giọng cười của Bạc Tiệm vang lên: “Vậy cậu hãy chụp đáp án cậu làm đi, rồi gửi cho tôi, tôi sẽ giúp cậu phê sai.”
Giang Hoài trầm mặc một lúc, hỏi lại: “Cậu không chê phiền sao?”
“Không có đâu.” Bạc Tiệm nhẹ nhàng nói: “Tôi rất thích giúp người khác tìm ra lỗi sai... Đặc biệt là kiểu người làm sai nhiều như cậu, nó khiến tôi có cảm giác thành tựu như khi tiêu diệt virus trong máy tính.”
Giang Hoài: “...”
Sau khi vuốt phẳng tờ giấy, mở đèn bàn học lên, điều chỉnh góc độ sáng, Giang Hoài chụp lại hai tờ giấy cứng nhắc cậu vừa mới viết nóng tay xong, cố gắng chụp rõ ràng hết mức có thể rồi gửi sang cho chủ tịch Bạc.
Có vẻ chủ tịch Bạc đã phóng to hai tấm ảnh chụp, rồi đưa ra nhận xét: “Chữ cậu xấu thật.”
“… Tôi biết, không cần cậu phải nói.”
“Cậu luyện thêm nhiều đề nữa đi, trước tiên tôi sẽ cho cậu thật nhiều đề.”
Giang Hoài: “??”
Ban đầu Giang Hoài còn suy nghĩ, để chủ tịch Bạc chấm bài thi của cậu có làm lãng phí thời gian quý báu của chủ tịch Bạc đệ nhất, học sinh ưu tú đại diện cho hy vọng của trường, nhưng chỉ năm phút sau, chủ tịch Bạc đã gửi lại hai bức ảnh đã được phê duyệt đâu ra đấy cho Giang Hoài.
Hai bức ảnh bị vẽ chi chít những dấu khoanh tròn màu đỏ, cùng với đó là dấu chấm hỏi màu đỏ.
“Bảy trong số mười ba câu hỏi trong đề đều làm sai, không ổn chút nào.” Chủ tịch Bạc nói.
Giang Hoài: “…”
Chủ tịch Bạc thực hiện một phép cộng trừ đơn giản: “Không viết văn, mất không chín mươi điểm, một câu hỏi trắc nghiệm ba điểm, còn lại năm một điểm cho câu hỏi chủ quan, tổng cộng là hai mốt điểm, ba chín điểm và mười điểm cho một mặt đề... Một quyển của cậu đạt hai chín điểm.”
Giang Hoài: “… Câm miệng.”
Chủ tịch Bạc khẽ thở dài, không có chút thành ý nào: “Tôi sẽ gửi bài thi của tôi cho cậu, cậu tự đối chiếu rồi sửa đi.”
“… Cậu gửi đi.” Giang Hoài cảm thấy hơi nhục nhã.
Rất nhanh sau đó, Bạc Tiệm đã gửi tới một đống ảnh chụp, là hai bài thi ngữ văn, cậu chụp hết tám bức ảnh. Nó hoàn toàn khác với hai tờ đáp án rách nát cùng hàng chữ nguệch ngoạc của Giang Hoài, Giang Hoài không đề, viết đáp án lên tờ giấy trắng, chen chúc nhau, để cậu phê đáp án đúng là khó xử, nhưng Bạc Tiệm gửi chính là nguyên cuốn...
Giang Hoài phóng to ảnh chụp, hơi sửng sốt một chút.
Bài thi của Bạc Tiệm không phải cậu chưa từng thấy qua, nhưng thời điểm thầy giáo phát đề thi như thế nào, thì Bạc Tiệm viết xong tờ đề thi vẫn y nguyên như thế, cùng lắm thì chỉ có một nếp gấp trên dòng chính giữa của tờ.
Bài văn tự luận cũng là một câu hỏi trường ra dựa vào độ khó của đề thi giữa kỳ, tức là không thể quá khó, cùng lắm là không khó đối với học sinh đứng đầu lớp, nhưng trên ảnh chụp bài làm của Giang Hoài chỉ chi chít những dấu bút đỏ, cùng những lời phê bình được viết ngay ngắn, thêm cả tiêu đề phiên âm và phông chữ cũng được đánh dấu cái nào đúng cái nào sai, sau đó còn được sắp xếp và bổ sung các từ và cách phát âm tương tự khác. Còn đối với câu hỏi đọc hiểu, cậu còn khoanh tròn các từ chuyển tiếp trên văn bản gốc và đánh dấu mối quan hệ logic rõ ràng.
Bình luận thơ cổ và giải thích ý tưởng phê bình, nói có sách, mách có chứng để đánh dấu lai lịch, đề mục và ý nghĩa chính đều được phân tích đầy đủ trong đáp án.
Bức ảnh chụp bản dịch tiếng Trung cổ điển ngoại khóa phía dưới giống như là bị chỉnh đỏ, bởi vì Bạc Tiệm đã dịch toàn bộ văn bản, các từ khóa còn được đánh dấu riêng biệt.
Giang Hoài sửng sốt nửa ngày, cậu ngẩng đầu, một hồi lâu sau mới mở miệng hỏi: “Cậu viết cái này mất bao lâu thời gian?”
“Không mất quá nhiều thời gian.” Bạc Tiệm nhẹ nhàng bâng quơ: “Tôi gửi bản tự kiểm tra sớm hơn các cậu một ngày.”
Cổ họng Giang Hoài phát khô: “… Viết giúp tôi?”
“Không.” Bạc Tiệm cười: “Bài ôn tập giữa kỳ của tôi.”
Cậu hơi nghiêng nghiêng đầu, nói: “Học sinh giỏi thường có những yêu cầu khắc nghiệt hơn đối với bản thân.”
“Là rất khắc nghiệt.” Giang Hoài nhướng mày, nói: “Đọc đề một cái là làm hết tờ này sang tờ khác, hóa ra học sinh giỏi cũng cần đánh dấu chi tiết về mối quan hệ logic cẩn thận để xem như vậy.”
“Không phải.” Bạc Tiệm hơi ngừng lại một chút, khóe môi khẽ cong lên: “Tôi vốn tưởng cuối tuần này cậu sẽ tới nhà tôi tìm tôi... Để cùng cậu ôn tập, lỡ như cậu hỏi đông hỏi tây, mà tôi không chuẩn bị gì, thì chẳng phải sẽ mất mặt lắm sao?”
Rất nhiều câu nói trào phúng mang tính sát thương cao như gai mắc trong cổ họng Giang Hoài cả nửa ngày, cuối cùng, cậu chỉ phun ra được một câu: “Vất vả cho cậu rồi.”
Bạc Tiệm nhìn Giang Hoài: “Ừm, khá là vất vả.”
Cậu xoa xoa cổ tay, thở dài nói: “Tôi viết đến nỗi sắp gãy tay rồi đây.”
Giang Hoài cảm thấy có gì đó không đúng: “...?”
Bạc Tiệm liếc mắt nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ tối. Cậu lại quay đầu nhìn Giang Hoài: “Cậu có thưởng gì cho tôi không?”
Giang Hoài: “…”
“Không có.” Cậu lạnh lùng đáp.
Chủ tịch Bạc nghiêng đầu, không nhanh không chậm đáp: “Dù có là học sinh tiểu học, học hành chăm chỉ cũng được thầy cô giáo tặng hoa hồng cho... Tôi vì để ôn tập với cậu mà nỗ lực nhiều như vậy, cậu thật sự không định khen thưởng tôi gì sao?”
Giang Hoài: “… Vậy tôi cũng tặng cho cậu một đóa hoa hồng nhỏ nhé?”
“Tôi không cần hoa hồng.”
“…”
Bạc Tiệm rũ mắt, hàng lông mi hơi run rẩy: “Nếu cậu ở nhà tôi thì thật tốt.” Cậu nhẹ giọng nói: “Tớ muốn cậu cho tôi xoa xoa đầu.”
Giang Hoài đột nhiên đẩy ghế dựa ra sau, đứng dậy cầm chai nước uống, cổ họng ngứa ngáy: “Ép cậu làm nhiều việc.”
“Cậu quá hung dữ, cậu không thể đối xử tốt với tôi một chút được sao?”
Giang Hoài sặc nước, đột nhiên cậu lại nhớ tới chiến thuật mà tổng giám đốc Giang đã bày ra cho mình “Con nên chú ý tí đi, đối xử với người ta tốt chút”, cậu quay đầu, đôi mắt đỏ lên vì sặc nước, chật vật hỏi: “Con mẹ nó chứ, cậu câm miệng được chưa?”
Giang Hoài: “…”
“Cậu nói cái rắm gì thế?” Cậu nổi da gà: “Mẹ nó chứ, tôi nói cậu là bảo bối khi nào?”
Bạc Tiệm khẽ nghiêng đầu, thở dài nói: “Được rồi, cuối tuần này tôi sẽ cố gắng giúp cậu nâng cao trình độ ngữ văn, câu hỏi chủ quan giám định và thưởng thức hai mươi chín điểm cũng là một ví dụ.”
Giang Hoài: “…”
Giang Hoài cũng nghĩ, nếu giờ cậu ở nhà Bạc Tiệm thì tốt rồi.
Vậy thì cậu có thể đánh gãy tay Bạc Tiệm ngay tức khắc.
Bạc Tiệm đứng dậy: “Trước tiên cậu cứ sửa lại mấy lỗi sai đó trước, đề thi này về cơ bản tôi đã đánh dấu tất cả những nơi cần đánh dấu... Nếu còn có gì không rõ cậu có thể hỏi tôi.”
Cậu lùi ra xa chút, Giang Hoài không nhìn thấy mặt cậu, trong cameras chỉ còn bả vai Bạc Tiệm. Giang Hoài thấy ngón tay Bạc Tiệm chạm vào chiếc cúc trên cùng của áo đồng phục sơ mi. Cấp hai có hai áo đồng phục sơ mi, mùa hè là tay ngắn, còn mùa đông là tay dài.
Chiếc áo sơ mi vẫn trắng tinh như mới, Bạc Tiệm cởi mấy cúc áo bên trên.
Ngòi bút Giang Hoài thấm ra giấy một quả trứng đen, cậu nhìn chằm chằm vào cửa sổ video: “... Cậu làm gì vậy?”
“Ồ, cậu vẫn nhìn thấy tôi sao?” Bạc Tiệm cất tiếng nói: “Tôi đi tắm.”
Nói thì nói là vậy, nhưng Bạc Tiệm cũng chưa từng có ý tới đặt điện thoại sang một bên.
Giang Hoài nhìn chằm chằm vào màn hình. Bạc Tiệm cởi bỏ áo sơ mi xuống, cơ vai và tấm lưng mịn màng hiện ra trước mắt, cậu có màu da trắng bóc trời sinh, có rất ít Alpha trắng được như cậu, hoặc là Alpha có màu da trắng nhưng sẽ cố tình phơi nắng để biến thành màu đen, nhưng cái màu da trắng đó của Bạc Tiệm không giống màu gà luộc, mà giống như... Kiểu chứng sạch sẽ do rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
Bạc Tiệm cởi áo sơ mi, sửa sang lại cổ tay cổ áo, nắn thẳng lại vạt áo, sau đó mới treo tạm lên chiếc mắc áo dọc bên cạnh.
Giang Hoài cảm nhận giọng nói của mình có chút cứng ngắc: “Cậu vào phòng tắm cởi quần áo được không?”
Bạc Tiệm giơ nửa người đối diện với cậu, Giang Hoài có thể nhìn thấy cơ bắp ưu việt: “Tôi không thích để đồ loạn trong phòng tắm.”
“… Vậy cậu định cởi sạch ở bên ngoài à?”
Giang Hoài cảm thấy Bạc Tiệm đang cố tình câu dẫn, dù là người xa lạ đang ngồi ở đây, chắc chắn người đó cũng sẽ nghĩ cậu đang có ý định câu dẫn. Bạc Tiệm thoáng xoay người, Giang Hoài vẫn không nhìn mặt cậu, mà có nhìn cũng không nhìn được nét mặt cậu, chỉ nghe thấy cậu nhẹ nhàng hỏi: “Cậu muốn tôi cởi bao nhiêu?”
Giang Hoài ngả lưng ra sau ghế, phút chốc, lòng bàn tay đã chảy đầy mồ hôi lạnh. Cậu cũng không biết rốt cuộc bản thân khẩn trương cái gì, có thể là khẩn trương vì cậu dường như không thể che giấu những tâm tư xấu xa nổi nữa.
“Cậu cởi bao nhiêu thì có liên quan gì tới tôi.” Giang Hoài cười nhạo: “Cậu có thể đừng nói chuyện như đang cởi đồ tiếp khách được không?”
“Tôi không tiếp khách, tôi tiếp cậu.” Bạc Tiệm nói.
“Cùm cụp” Tiếng cởi thắt lưng vang lên rất nhỏ.
Sống lưng Giang Hoài cứng đờ.
Bạc Tiệm từ từ cẩn thận rút đai lưng ra. Cậu xoay người, treo đai lưng lên giá áo. Dưới sự pha trộn của ánh đèn, cậu đưa lưng về phía Giang Hoài, phần eo như bị bóng tối nuốt chửng, còn vai lưng lại được bao phủ bởi lớp ánh sáng mờ ảo.
Giống một con dã thú có thể ra đòn trí mạng.
Giang Hoài chưa từng thử nhận thức một cách tỉnh táo như vậy, Bạc Tiệm và cậu không giống nhau.
Bạc Tiệm là Alpha, một Alpha sắp trưởng thành.
Còn cậu là Omega.
Mặc dù cậu không thừa nhận, cậu không thích, cậu cố tình xem nhẹ, cũng che giấu suốt nhiều năm như vậy, nhưng cậu chẳng qua vẫn là Omega chứ chưa từng thay đổi. Sau gáy cậu vẫn còn dấu vết của Bạc Tiệm.
Đột nhiên, từ nội tâm cậu dấy lên khát vọng được đụng chạm Bạc Tiệm, cùng nhau đụng chạm với Bạc Tiệm.
Dù chỉ là qua video, cậu cũng muốn tới ôm Bạc Tiệm. Bởi vì Bạc Tiệm đánh dấu lên cậu... Cũng là vì cậu thích cậu.
Trái tim Giang Hoài đập thình thịch, cậu bóp chặt tờ đáp án trong tay, mặt giấy chỗ cậu cầm vào đã bị ướt đẫm bởi lớp mồ hôi lạnh từ lòng bàn tay.
Bạc Tiệm ngồi trên chiếc ghế sô pha đơn bên cạnh, kéo khóa quần xuống, ống quần bị dồn xuống thành một lớp vải nhún. Cậu không đứng dậy, chỉ thoáng cúi người, nhặt chiếc quần lên, rồi vuốt lại cho phẳng.
Cậu giương mắt, giọng nói có chút khàn khàn: “Giang Hoài... Cậu đừng nhìn tôi như vậy.”