Cậu không trộm được.
Giang Hoài cầm di động ngồi đó, ngón tay không hề nhúc nhích, trái cổ lăn một vòng.
Bạc Tiệm đợi vài phút cũng không nhận được tin nhắn. Cậu khe khẽ thở dài, đứng dậy khỏi sofa, đi đến cửa cầu thang. Đúng lúc này Bạc Hiền đi xuống từ trên tầng.
"Ba." Bạc Tiệm không yên lòng chào một tiếng.
Bạc Hiền sửa sang lại cà- vạt, nhìn Bạc Tiệm một cái, ông dừng bước quay đầu nhìn hành lang tầng hai không một bóng người, nở nụ cười nhỏ giọng hỏi: "Tiến triển thế nào rồi?"
Bạc Tiệm thoáng sửng sốt: “Tiến triển cái gì ạ?"
Bạc Hiền: "Con với bạn con... theo đuổi được chưa?"
Bạc Tiệm câm nín.
Cậu không nói gì, nhưng Bạc Hiền đã biết được đáp án. Bạc Hiền có chút kinh ngạc... Bạc Tiệm lớn từng này, làm chuyện gì cũng thuận lợi. Ông nhíu mày: "Con bị người ta từ chối à?"
"... Không ạ."
Bạc Hiền im lặng một lúc lại hỏi: "Không phải đến giờ con còn chưa thổ lộ với người ta đó chứ?"
Bạc Tiệm: "..."
Bạc Hiền lại biết đáp án rồi.
Trong lúc nhất thời Bạc Hiền không biết nên nói cái gì cho phải, ông thoáng nghĩ ngợi, tổng kết những lời muốn nói thành một câu: "Năm đó ba theo đuổi mẹ con chỉ mất một tuần."1
Bạc Tiệm: "..."
Bạc Hiền là người từng trải, ông khái quát vài hành động cụ thể cho con trai: "Con trực tiếp đi tỏ tình với người ta, nếu cậu ấy từ chối con, con chờ thêm một thời gian ngắn nữa lại đến bày tỏ, nếu cậu ấy lại từ chối thì con lại chờ, chờ thêm vài ngày lại đến thử xem có được hay không?"1
"..."
Bạc Hiền có chút tự đắc: "Lúc trước ba thổ lộ với mẹ con, đến lần thứ hai thì thành công rồi... Omega luôn rất rụt rè, cho nên con không cần sợ bị người ta từ chối."
Bạc Tiệm: "... Ba và mẹ con là lưỡng tình tương duyệt, chuyện này lại khác."
Bạc Hiền nhíu mày: "Người ta có thích con hay không, con không nhìn ra sao?"
Bạc Tiệm không nói gì, cậu siết chặt di động trong tay.
Không phải cậu không nhìn ra.
Cậu chỉ sợ Giang Hoài lại chạy mất, cậu sợ Giang Hoài sẽ đổi ý.
Giống như rút lại câu "Tôi thích cậu" kia.
Hiện tại Giang Hoài đang trong kỳ phát tình, cho dù Giang Hoài không rút lại câu "tôi thích cậu", cho dù cậu có nói với mình câu "tôi thích cậu", Giang Hoài cũng không hy vọng... những lời này xuất phát từ sự đánh lừa của tin tức tố.
Cậu nghĩ muốn Giang Hoài hoàn hoàn thích anh không hề liên quan gì đến tin tức tố.
"Con biết." Bạc Tiệm rũ mắt.
Bạc Hiền cười, người khác có thích mình hay không, nếu là một cậu nhóc còn non hoặc một tên ngốc ông còn tin, nhưng nếu con ông nói với ông rằng cậu không nhìn ra, vậy thì đúng là vớ vẩn.
Thằng nhóc này vẫn rất tinh mắt.
Bạc Hiền chỉnh lại cà vạt, quay đầu cười nói: "Vậy con phải nắm chặt cơ hội đấy... Đừng khiến ba con mất mặt, Alpha mà không theo đuổi được người ta thì còn gọi là Alpha sao?"
Bạc Tiệm có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng nở nụ cười đáp lại: "Con biết rồi. Nhưng chuyện này tạm thời ba đừng nói với mẹ..." Cậu dừng một chút nói thêm: “Mẹ phản đối yêu sớm."
Cậu nói với ba được vì Bạc Hiền sẽ không quản nhiều, nhưng nếu để bà Kha biết chuyện, rất có thể sẽ đi tra rõ tổ tông 18 đời nhà Giang Hoài.
Muốn bà Kha nghĩ Giang Hoài là "Alpha"... Bạc Tiệm nghĩ thôi đã đau đầu.
Bạc Hiền khẽ hừ một tiếng: "Con tưởng ba con là tên ngốc sao, đương nhiên ba sẽ giúp con giấu mẹ con rồi... Ba còn có việc, đi trước đây."
Bạc Tiệm nhìn theo Bạc Hiền ra khỏi cửa, cậu cúi đầu nhìn điện thoại.
Vẫn không có tin nhắn nào.
... Thôi, trộm thì trộm đi. Dù sao Giang Hoài không thê không thiếp, trộm cùng thê thiếp cũng không có gì khác biệt.1
- BJ: Dâu tây của cậu quyết định xí xóa hiềm khích trước kia vươn tay mời cậu cùng đi học ●°v°●ゞ
Tay Giang Hoài run lên. Cậu nhìn chằm chằm giao diện wechat một lúc lâu.
Sau đó lại nhìn chằm chằm tin nhắn này một hồi.
Giang Hoài vẫn không đáp lại.
- BJ: Nhưng yêu đương vụng trộm thì được, Đại Thái Giám không thể, tôi lớn lớn lớn lớn lớn hơn Đại Thái Giám rất nhiều.1
- BJ: Cậu xem rồi.
Giang Hoài trơn tay, điện thoại suýt chút nữa rơi xuống đất.
Cuối cùng, cậu nhắn lại một tin đầu tiên:
"Cút."
Trong mấy ngày của kỳ phát tình, Giang Hoài làm việc và nghỉ ngơi đều rất quy luật.
Chủ nhật 10 giờ đi ngủ, thứ hai 6 rưỡi sáng dậy.
Tiết trời sắp vào mùa đông, lá cây cổ thụ ven đường hầu như đều rụng hết sạch, chỉ còn lác đác vài lá còn ở trên cành. Dự báo thời tiết nói năm nay trận tuyết đầu mùa có khả năng sẽ đến sớm hơn mọi năm.
Giang Hoài kéo áo xung kích lên đỉnh đầu, đúng giờ tiến vào cổng trường, mấy thành viên của ban tác phong và kỷ luật chờ ở bên cạnh cổng trường, thời gian vừa đến là bắt đầu bắt học sinh đi học muộn, bên cửa sổ phòng bảo vệ có treo lịch ngày, ngày 21 tháng 11...
Giang Hoài đột nhiên nghĩ, hình như chủ tịch Bạc sắp đến kỳ dịch cảm rồi.
Áng chừng là trong mấy ngày thi xong này.
Hừ, đến vừa đúng lúc, không ảnh hưởng tới kỳ thi.
Kỳ dịch cảm của người đứng đầu lớp đến cũng bắt mắt như vậy.
Hôm nay là thứ hai, buổi sáng có nghi thức kéo cờ, Giang Hoài chẳng muốn về tòa dạy học, cậu trực tiếp vác cặp sách rụt cổ núp ở trong cổ áo xung kích, ôm túi đi đến sân thể dục.
Tuy thành viên ban tác phong và kỷ luật đang đứng trước cổng trường học bắt người đến muộn, nhưng hiện tại mới chỉ 7:30 thôi, trên sân thể dục căn bản không có được vài người, nhưng Giang Hoài vẫn nhanh chóng đi tới chỗ kéo cờ của lớp 11 ban 2 ngồi ngẩn ngơ.
Lão Lâm vội vội vàng vàng chạy chậm qua hành lang, đẩy cửa tiến vào trong lớp.
Anh ta đảo mắt nhìn một vòng trong lớp... cả lớp cơ bản đều đủ người, chỉ riêng vị trí cạnh cửa thứ hai từ dưới lên là trống không.
Anh ta đặc biệt lo lắng chạy tới muốn tìm xem bạn học kia có tới hay không.
Trong lòng lão Lâm nhanh chóng bùng lên lửa giận, thầm mắng Giang Hoài thật đúng là không tới thời điểm mấu chốt thì không nên thả lỏng, khai giảng mới được hai tháng, cậu đã đi muộn hai lần, một lần là vào ngày đầu tiên khai giảng, lần khác là vào hôm nay. Thời gian chuẩn chỉnh, không phải hôm có chuyện quan trọng thì tuyệt đối không đến muộn.
"Giang Hoài đâu?" Lâm Phi biết rõ có đến tám chín phần mười là Giang Hoài lại đến muộn, nhưng anh ta vẫn nhìn một vòng hỏi: "Có ai thấy Giang Hoài không?"
Vệ Hòa Bình tựa như chim cun cút, rụt đầu lại, hận không thể chui xuống dưới bàn.
Lâm Phi liếc mắt một cái đã định vị được cậu: "Vệ Hòa Bình, em có thấy Giang Hoài không?"
Vệ Hòa Bình khẽ run rẩy: "Không, không thấy ạ."
Trên trán Lâm Phi sắp toát mồ hôi rồi... Chuyện này cũng tại trường học quá vội, vừa mới truyền xuống, anh ta cũng mới biết tin chuẩn xác vào ngày hôm qua. Chuyện thì đúng là chuyện tốt, loại chuyện thể diện chỉ đi ngang qua sân khấu này thật sự không phải chuyện lớn... Nhưng không tìm thấy Giang Hoài, trì hoãn ảnh hưởng đến chuyện của nhà trường thì vẫn rất bẽ mặt!
"Em liên hệ với cậu ấy, hỏi cậu ấy đang ở đâu." Lão Lâm còn chưa dứt lời đã nhấc chân đi ra ngoài: “Thầy đi gọi điện thoại cho Giang Hoài... Lát nữa sẽ để Hứa Văn Dương dẫn đội xuống thực hiện nghi thức kéo cờ."
Hứa Văn Dương đứng dậy: "Dạ... vâng."
Bạc Tiệm ngước mắt, vị trí bàn trước trống không, cậu khẽ hít sâu một hơi.
Cậu vốn muốn cho Giang Hoài một kinh hỉ, nhưng nếu buổi sáng hôm nay Giang Hoài đúng lúc muộn thì...
…
Giang Hoài đi được hai vòng sân thể thao, chờ đợi trong vô nghĩa, còn rất lạnh, trong tòa dạy học đã lục tục có lớp dẫn người xuống thực hiện nghi thức kéo cờ, Giang Hoài nghĩ thầm, nhiều thêm cậu cũng không tính là nhiều, mà thiếu đi cậu cũng không tính là thiếu, thế là cậu lại vác ba lô quay đầu đi đến cửa hàng tiện lợi của trường học.
Giang Hoài đến trường có mang theo điện thoại, cuộc gọi tới thì điều chỉnh về chế độ im lặng, còn tin nhắn thì để ở chế độ rung.
Vệ Hòa Bình gửi đến hai tin nhắn wechat mang tính chiến thuật:
"Anh Giang Hoài anh đi đâu vậy?"
"Lão Lâm tìm anh đó!"
Nhưng Giang Hoài không trả lời.
Lâm Phi lại gọi hai cuộc điện thoại, cũng không gọi được cuộc nào. Đều không có ai nghe máy.
Trong cửa hàng tiện lợi có mở điều hòa, Giang Hoài vừa vào cửa, trong ngoài như hai tầng lửa và băng. Vào giờ này không có mấy người đến cửa hàng tiện lợi, nhân viên thu ngân miễn cưỡng nhìn cậu một cái, Giang Hoài chậm rãi đi đến kệ đồ uống chọn một chai nước khoáng, lại cầm chai nước này đi đến kệ hàng khác.
Nhưng đi lòng vòng đã sắp được 10 phút, Giang Hoài vẫn chỉ cầm mỗi chai nước này. Thấy người đủ ấm rồi, cậu cầm chai nước hai tệ năm này đi thanh toán.
Giang Hoài liếc mắt nhìn thấy mấy miếng cách trở của Omega trên kệ hàng thấp trước quầy thu ngân... Cậu lại cầm thêm túi miếng dán cách trở hương dâu tây cùng đi thanh toán.
Lão Lâm gọi mấy cuộc điện thoại, nhưng không gọi thông cuộc nào, anh ta tức giận chỉ muốn nhanh chóng bắt được Giang Hoài sau đó đè ra đánh một trận.
Nhưng hiện tại ngoài gọi điện thoại cho Giang Hoài, anh ta không có cách nào liên hệ với Giang Hoài.
Chuyện nghi thức kéo cờ hôm nay được thông báo muộn, chuyện Tống Tuấn dâm loạn Omega đã là ván đóng thuyền, cho dù bên trong còn có chút trắc trở, nhưng nói tóm lại cậu ta không còn phù hợp với điều lệ khen thưởng học sinh hăng hái làm việc nghĩa gì đó... Trường học đưa ra kết quả là xử phạt triệt để, thông báo tới toàn thể các lớp, nhưng học sinh đại biểu bao gồm cả bạn học bị hại đều phải được khen ngợi trước toàn trường.
Khen ngợi trước toàn trường là chuyện thế nào, là chuyện đi lướt qua sân khấu, Giang Hoài lên đài nhận bằng khen, sau đó phát biểu về chuyện làm việc tốt... Bản thảo trường học đã chuẩn bị xong cho cậu rồi, Giang Hoài chỉ cần đọc là được. Nhưng Giang Hoài lại chọn ngày hôm nay không đến.
Lâm Phi không tìm thấy người, chỉ đành đưa bản thảo cho Hứa Văn Dương, dặn dò câu ta: "Đợi lát nữa Giang Hoài phải lên đài nhận bằng khen, em ấy không tới thì em lên nhận thay em ấy, tiện đọc luôn bản thảo này." Nói xong anh ta vội vội vàng vàng đi tìm chủ nhiệm.
Giang Hoài cầm theo nước khoáng trở về sân thể dục.
Chờ cậu trở về, cờ đã kéo xong, trên đài người dẫn chương trình đang nói chuyện, Giang Hoài không nghe được một chữ nào.
Giang Hoài đi dọc mép sau sân thể dục, lần mò tìm đến cuối hàng ngũ lớp 11. Quá nhiều người, nhưng vị trí của lớp 11 ban 2 không khó tìm, Triệu Thiên Thanh như cái cọc cắm ở cuối hàng ngũ.
Giang Hoài cầm theo chai nước đến.
"... Mở rộng chính khí nhân gian, phát triển xã hội chính nghĩa, xây dựng cho toàn trường một tấm gương điển hình của học sinh trung học phổ thông đương đại với phong cách và tinh thần tốt nhất, xứng đáng để chúng ta nghiêm túc học tập, góp một viên gạch xây dựng chính nghĩa nhân gian, tạo ra một bầu trời trong xanh..."
Diễn thuyết trong nghi thức kéo cờ, mười câu thì có đến chín câu đều là mấy lời linh tinh vô nghĩa.
Giang Hoài cười xuề một tiếng, chẳng buồn nâng đầu lên.
Bình thường trong nghi thức kéo cờ lớp trưởng đều đứng ở đầu hàng, hôm nay không biết vì sao, cậu ta lại đứng ở cuối đội ngũ, trên tay cầm tờ giấy không biết đang đọc cái gì. Giang Hoài đi đến cuối hàng lớp mình.
Hứa Văn Dương đang đọc thuộc bản thảo lão Lâm đưa cho... Giang Hoài thấy việc nghĩa hăng hái làm, cậu đi lên đọc cảm tưởng, việc này ngẫm lại đến chính cậu cũng thấy nổi cả da gà.
Đợi lát nữa còn phải lên sân khấu phát biểu, Hứa Văn Dương đọc qua loa rồi gấp bản thảo lại, nhét vào trong túi áo chuẩn bị đi về phía trước chờ lên đài nhận giấy khen, sau đó thay mặt phát biểu cảm tưởng... chỉ có điều, đúng lúc này cậu ta thoáng nhìn thấy một người.
Đúng lúc này, người dẫn chương trình trên đài đọc rõ từng chữ: "... Xin mời bạn Giang Hoài lớp 11 ban 2 lên đài nhận giấy khen, trò chuyện đôi chút với mọi người cảm tưởng thấy việc nghĩa hăng hái làm của học sinh trung học."
Giang Hoài dừng bước: "?"
Bạc Tiệm ở ngồi dưới đài, khẽ thở dài.
Hứa Văn Dương kinh ngạc: "Giang Hoài? Cậu đến rồi?"
Giang Hoài: "... Cái gì?"
Giang Hoài không nghiêm túc nghe nên không biết vừa rồi người ta nói gì, chỉ biết là bảo cậu lên đài nhận thưởng.
Sau khi thi xong giữa kỳ, thường sẽ có học sinh ưu tú lên đài nhận thưởng trong nghi thức kéo cờ... Giải thưởng này bình thường đều do chủ tịch Bạc nhận, hoặc là người có tiến bộ được thưởng, sao hiện tại trước kỳ thi cũng có người được thưởng?
Giải thưởng thi cử cố lên à?
... Cái giải này sao lại chọn cậu?
Giang Hoài mang theo nước khoáng, đội mũ lưỡi trai, trên vai còn vắt túi xách, đứng sững sờ ở cuối hàng ngũ.
Hứa Văn Dương không nghĩ tới Giang Hoài còn có thể trở về vào giây cuối cùng, đầu óc cậu ta cũng rất hoang mang: "Cậu về rồi? Thế giờ cậu lên hay là tôi lên thay cậu... Nếu không thì cậu cứ lên đi, tôi không thích hợp..."
Hai phút sau vẫn không ai lên đài.
Loa phát thanh truyền khắp toàn sân:
"Mời bạn Giang Hoài lên đài lĩnh thưởng!"
Hứa Văn Dương bị dọa hoảng sợ, mông như bị lửa đốt, đẩy Giang Hoài về phía trước: "Cậu nhanh lên nhận thưởng, không còn kịp rồi, nhanh đi..."
Giang Hoài bị đẩy lên: "??"
Giang Hoài đứng ở trên đài lĩnh thưởng đài, dưới sân đen kịt đầu người, sau một lúc, cậu đặt chai nước lên bục, thả cặp sách xuống sân khấu, sửa sang lại dáng vẻ.
Hứa Văn Dương vội vội vàng vàng không nói hai câu đã đẩy Giang Hoài lên đài lĩnh thưởng... Giang Hoài vừa lên đi, Hứa Văn Dương mới nhớ tới bản thảo phát biểu còn nằm trong túi mình.
Trong lòng cậu ta lộp bộp một phen... Xong đời.
Người chủ trì đọc bản thảo: "Hiện tại xin mời học sinh đại biểu, chủ tịch hội học sinh Bạc Tiệm lên phát thưởng thay bạn học Giang Hoài."
Giang Hoài: "?"
Cậu theo bản năng quay đầu, về phía dưới đài, đúng lúc thấy Bạc Tiệm đứng ở dưới bậc thang. Bạc Tiệm hơi nghiêm mặt, nhìn cậu không chuyển mắt, thần thái nghiêm túc.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Bên dưới là bốn năm ngàn ánh mắt, nhìn Bạc Tiệm, nhìn cậu. Chỉ trong nháy mắt, tim Giang Hoài cổ lỡ một nhịp, cậu nhanh chóng chuyển mắt về vị trí.
Giải thưởng thi cử cố lên là Bạc Tiệm phát.
Trò này chơi thế nào vậy? Bỏ phiếu trên diễn đàn trường à?
Bạc Tiệm thở dài một hơi, sửa sang lại cổ tay áo, thong dong đứng trước đài. Quần áo của chủ tịch Bạc tuyệt đối là đúng chuẩn điển hình quy phạm của học sinh trung học phổ thông, mỗi thời mỗi khắc đều không tìm ra sai sót, bởi vì nó gọn gàng, chỉnh tề, cho dù có là đồng phục đứng cổng trường thì mặc trên người chủ tịch Bạc vẫn đặc biệt long trọng đoan trang.
Bạc Tiệm đứng ở trước người Giang Hoài.
Giang Hoài nâng mắt.
Bạc Tiệm hạ mắt đối diện với Giang Hoài sau đó giơ tay đưa bằng khen cho cậu.
Giang Hoài giơ một tay ra trước, sau lại duỗi thêm cái tay ở sau lưng ra, dùng hai tay nhận lấy.
Dưới bằng chứng nhận da cứng in đỏ, ngón trỏ Bạc Tiệm hơi nâng lên, nhẹ nhàng cào qua mu bàn tay Giang Hoài, ngứa ngáy. Giang Hoài suýt nữa rụt tay lại, cúi đầu không lên tiếng.
Bằng khen đã đến trong tay Giang Hoài, nhưng Bạc Tiệm không buông tay.
Giang Hoài khẽ kéo một cái, động tác không quá rõ ràng, Bạc Tiệm lập tức buông tay, thân trên thoáng nghiêng tới, đứng bên cạnh Giang Hoài, giọng nói khẽ đến không thể khẽ hơn: "Đừng khẩn trương... Cậu cứ tùy tiện phát biểu hai câu cảm tưởng là được."
Nhìn từ bên mé sân khấu, Bạc Tiệm chỉ như dùng tay nâng bằng khen thưởng cho đúng vị trí vào trong tay Giang Hoài.
Nhưng chỉ có Giang Hoài biết, dưới ánh mắt chăm chú của bao nhiêu người, hàng bốn năm ngàn người, Bạc Tiệm lại dám kéo cậu một cái tựa như, ngoéo... ngón út của cậu. Nhẹ giọng ghé vào bên tai cậu nói: "Hôm nay chính là đặc biệt khen ngợi cậu."
Trái tim trong lồng ngực Giang Hoài lập tức đập dồn dập.
Bạc Tiệm cười với cậu như thể không có chuyện gì xảy ra, vẻ mặt như thường, xoay người xuống đài.
Nữ sinh dẫn chương trình lại đi lên đài, chuyển míc đến cho Giang Hoài: "Hiện tại xin mời bạn học Giang Hoài cùng chia sẻ với mọi người một chút về việc học sinh trung học thấy việc nghĩa hăng hái nhé."
Giang Hoài hơi thất thần, im lặng một lát.
Cậu không nhận mic, chỉ mở bằng khen ra nhìn.
"... Trao tặng: Em Giang Hoài danh hiệu 'Học sinh tiên tiến thấy việc nghĩa hăng hái’..."
Không phải thi cử cố lên gì đó mà là thưởng của thấy việc nghĩa hăng hái làm.
Chủ tịch Bạc trao thưởng cho cậu chỉ vì thấy việc nghĩa hăng hái làm.
Giang Hoài nhận lấy mic, rất lâu sau, cậu mới hạ mắt từ từ nói: "Không tính là thấy việc nghĩa hăng hái làm, tôi chỉ làm chuyện tôi thấy vui mà thôi." Cậu ngước mắt, nhìn dưới đài, lại quay đầu, nhìn chằm chằm Bạc Tiệm, lòng bàn tay đã sớm toát mồ hôi, cậu thả chậm tốc độ nói: "Nếu cứ muốn phát biểu cảm tưởng... vậy thì chính là làm theo lí trí, làm chuyện mình muốn làm, thích người trong lòng mình thích, vậy là được rồi."1