Nhan Tô Tô lao ra khỏi hội trường tòa nhà B, vội vã hỏi đường đi đến chỗ quay phim ở tòa nhà D.
Phía sau có không ít người nhìn bóng lưng của Nhan Tô Tô bóp cổ tay thở dài. Vị tiểu thư này không cho cơ hội kết bạn. Có điều cũng có một vài người nghi ngờ, tại sao lại cảm thấy gương mặt của vị tiểu thư này... Có chút quen mắt, nhưng mà nghĩ mãi cũng không nghĩ ra là mình đã gặp cô ấy ở nơi nào?
Nhan Tô Tô cũng không quản bọn họ nghĩ gì. Từ nhỏ đến lớn, cô là một đứa trẻ ngoan, coi trọng lời hứa, không có tình huống đặc biệt thì tuyệt đối không đến trễ. Nhưng chuyện ngày hôm nay, rõ ràng là cô đã đến sớm, vậy mà hết lần này đến lần khác lại gặp phải phiền phức QAQ.
Vào lúc này, Nhan Tô Tô thật sự nhớ giày thể thao, quần jean, áo phông thường ngày của cô... Chạy nhanh như vậy, không phù hợp với bộ đồ thiết kế cô đang mặc trên người. Váy phong cách Chanel luôn tồn tại một cảm giác nhắc nhở người mặc không thể bước chân quá dài. Âm thanh lộc cộc lộc cộc phát ra từ đôi giày da dê cũng nhắc nhở người đi không được bước chân với tần suất quá lớn, nếu không sẽ rất quấy nhiễu người khác.
Thật ra sau khi nhìn lại, khoảng cách cũng không quá xa. Nhưng bởi vì gấp gáp, đây trở thành là đoạn đường gian khổ nhất mà Nhan Tô Tô đã từng đi... Cuối cùng cô cũng nhìn thấy bóng người bận rộn quen thuộc của đoàn làm phim ở cửa tòa nhà D. Thiếu chút nữa là không cầm được những giọt nước mắt cảm động. Cúi đầu nhìn đồng hồ, vẫn trễ 30 giây QAQ.
Nhan Tô Tô vội vàng đi đến trước mặt phó đạo diễn:
"Xin lỗi, tôi đến muộn..."
Phó đạo diễn đang bận rộn đến đầu óc choáng váng, quay đầu lại nhìn thấy cô thì ánh mắt sáng ngời, không khỏi khen ngợi:
"Tô Tô, cô hôm nay quả thật có thể nha! Có chút giống Giang Lưu Phương. Chẳng trách vừa rồi trợ lý Lâm gọi điện thoại nói muốn mượn cô một chút hahahahahaha... Nếu cô đến rồi, vậy thì kế hoạch quay phim sẽ không thay đổi, cô nhanh đi chuẩn bị đi."
Nhan Tô Tô ngượng ngùng cười cười, nhanh chóng đi tới chỗ người trang điểm tạo hình. Mặc dù lúc nãy cô không điên cuồng chạy, nhưng đợi chút nữa lên máy quay, tạo hình của cô phải được sự xác nhận của người trang điểm của đoàn phim mới được. Cô đã đến trễ, cũng không thể làm chậm trễ thời gian quay nữa.
Phùng Mạn Lâm trang điểm đã gần xong. Phần diễn của Giang Thái Bình không nhiều lắm, chỉ còn hai ba ngày nữa là cô ấy sẽ hơ khô thẻ tre*. Lần này chính là quay một vài cảnh còn lại của cô ấy sau khi Giang Thái Bình lớn lên ở tại tập đoàn Giang Hà. Cô ấy nhìn thấy Nhan Tô Tô liền cười hì hì nói:
*Hơ khô thẻ tre: Chỉ việc kết thúc quay phim.
"Oa, Lưu Phương, cậu quay về thật nhanh nha! Chúng tớ nghe nói cậu bị bắt lên phát biểu ở hội nghị cao cấp rồi, ~"
Nhan Tô Tô: ???
Chuyện xấu hổ kia, chẳng lẽ toàn bộ đoàn làm phim đều biết?
Nhan Tô Tô không khỏi liếc mắt nhìn mấy vị tiền bối đang tạo hình trước gương. Bởi vì ở trên địa bàn của người khác quay phim, thời gian cấp bách cho nên cho dù có nổi tiếng ra sao cũng không có cách nào có phòng trang điểm riêng. Cũng may đoàn làm phim của bọn họ không có ai có tính tình quá lớn.
Lúc Nhan Tô Tô nhìn sang, liền thấy Tống Triều Thập, Đồ U Liên, Tả Thanh Giác... Mấy người bọn họ lúc nãy đều một bộ dạng giống như lão thần, thì bây giờ trên mặt rõ ràng là không nhịn được nở nụ cười, quả nhiên là ảnh đế ảnh hậu. Bị Phùng Mạn Lâm nói toạc ra như vậy, cũng hoàn toàn không có một chút xấu hổ xem kịch vui.
Thậm chí Tả Thanh Giác còn nhìn qua gương, cười híp mắt nhìn Nhan Tô Tô:
"Nghe nói hôm nay Tô Tô bị người ta nhận nhầm thành người thừa kế chân chính của xí nghiệp nào đó, liền bị dẫn vào hội trường?"
Nhan Tô Tô vừa tùy ý để cho người tạo hình sửa soạn, vừa ngượng ngùng đáp:
"Tôi, tôi đi nhầm chỗ..."
Bên cạnh có một vị quay phim không ngại phiền phức cầm camera hướng ống kính về phía cô:
“Không sao. Tô Tô, cô nói chuyện của cô, tôi quay phim của tôi. Trở về tôi sẽ cắt đoạn này bỏ vào cuối phim, đây là một cảnh quay ngoài lề tuyệt vời! A, Giang Lưu Phương của chúng tôi, bởi vì trang phục và khí chất quá phù hợp với hình tượng người thừa kế tập đoàn lớn, cho nên bị nhân viên nhận nhầm là người thừa tập đoàn của bọn họ, kéo cô ấy vào dự hội nghị cao cấp, hahahahha...."
Mọi người xung quanh cười nói vui vẻ. Hôm qua vừa mới trở về thành phố B, hôm nay liền bắt đầu công việc quay phim không ngừng nghỉ. Công việc vất vả nhưng xảy ra chuyện của Nhan Tô Tô khiến mọi người vui vẻ không khỏi phấn chấn tinh thần.
Nhan tô tô nhìn hắn, gương mặt bất đắc dĩ. Chuyện nhầm lẫn này rất xấu hổ, coi như nói ra để cho mọi người vui vẻ một chút... Ai có thể nghĩ đến tài xế lái chiếc xe xa hoa mà tổng giám đốc Hoắc thuê lại không phân biệt được hai tòa nhà B và D chứ.
Tạo hình mà Nhan Tô Tô chuẩn bị không sai biệt lắm, liền đứng ở đó đợi lệnh đi quay phim. Hôm nay là ngày đầu tiên quay phim, sắp đặt hiện trường quay phim rất căng thẳng, khó tránh có chút rối loạn. Đạo diễn Châu đích thân đi kiểm tra và chỉnh sửa. Lúc này nhìn thấy Nhan Tô Tô một thân trang điểm đi qua, ông ấy vui vẻ chỉ Nhan Tô Tô nói:
"Tô Tô à, quay phim xong, chúng ta sẽ mời cô đi ăn một bữa cơm."
Nhan Tô Tô mông lung nhìn Châu Anh Đàm:
"Hả?"
Có chuyện gì tốt, tại sao lại muốn mời cô ăn cơm?
Vẻ mặt Châu Anh Đàm nghiêm túc nói:
"Không phải hôm nay cô lên phát biểu ở hội nghị cao cấp sao? Lúc nãy trợ lý Lâm của China ocean shipping đã gửi một đoạn video qua. Chúng ta có thể dùng cái đó vào trong bộ phim. Tiết kiệm được một khoản kinh phí rất lớn đó nha. Nói đi, cô muốn ăn gì cũng được!"
Nhan Tô Tô kinh ngạc: Còn có thể có loại chuyện này sao?!
Mọi người đi trong đoàn cùng với Nhan Tô Tô không nhịn được, tất cả đều bật cười haha.
Phim trường đang căng thẳng lập tức liền sôi động, công việc quay phim chính thức bắt đầu.
Buổi quay phim ngày hôm nay, chủ yếu có một vài cảnh quay Giang Lưu Phương trở lại Trung Quốc không lâu. Dưới sự yêu cầu của Giang Tín Dương, cô phải tiến vào tập đoàn để quan sát học hỏi. Lúc này, trong tâm trí Giang Lưu Phương, cô đã nhìn thấy thế giới bên ngoài và cảm thấy bản thân không nhất định phải giống như bố mình, cả cuộc đời đều phấn đấu vì tập đoàn Giang Hà. Đó là lý tưởng của bố, là ngọn hải đăng cuối cùng của cuộc đời mà ông ấy tìm thấy. Nhưng nó chưa chắc là của cô. Cuộc đời của cô còn rất dài, có thể từ từ tự mình tìm kiếm phương hướng mình thích.
Lúc này Giang Lưu Phương tự tin, bình tĩnh, nhìn xa trông rộng. Nhưng không có nhiều quyết tâm tham gia vào công việc của tập đoàn Giang Hà.
Nhưng trong mắt những người anh em cùng thế hệ thì không phải như vậy. Bác cả để cho cô em gái thông minh nhất tiến vào tập đoàn là đang báo một tín hiệu cực kỳ rõ ràng cho bọn họ. Trong lòng bác cả, sợ là sẽ giao tập đoàn Giang Hà cho cô con gái của mình thừa kế. Giang Duệ Diểu rất không phục. Hắn là trưởng tôn của Giang gia, từ nhỏ đã là đứa trẻ được phủng trong lòng bàn tay của ông bà cha mẹ. Trước khi đứa em gái Giang Lưu Phương này về nước, hắn mới là phụ tá đắc lực của bác cả... Rõ ràng chính hắn ta mới là cực cực khổ khổ mở rộng lãnh thổ của tập đoàn Giang Hà nhiều năm nay! Lẽ nào bởi vì cô ta là con gái ruột của bác cả, hắn liền chắp tay giao những cực khổ đó cho cô ta? Nằm mơ đi!
Lúc còn nhỏ, bởi vì lợi ích tranh đấu của người nhà cho nên tình cảm anh em rất mỏng manh. Vốn ban đầu Giang Lưu Phương không muốn tập đoàn Giang Hà, càng không muốn cùng anh em tranh chấp. Cô nhìn thấy thế giới rộng lớn, biết thế giới không chỉ có mỗi tập đoàn Giang Hà. Nhưng khi mạch nước ngầm cuộn trào mãnh liệt ập đến, cô bị vùi lấp trong đó, không thể không --- Đáp trả.
Giang Lưu Phương giống bố mình. Bên trong bướng bỉnh cứng rắn hơn so với bên ngoài. Lúc còn trẻ, Giang Tín Dương luôn khiến cho người khác cảm thấy ông ấy là một người thật thà và thân thiện, thậm chí còn nguyện ý vì anh em gánh tội thay mà vào tù. Sau khi được thả ra, không kiếm được việc làm, ăn nhiều đau khổ cũng chưa bao giờ oán trách trời đất. Chỉ đến khi bắt được cơ hội, ông ấy lại có thể đưa công ty vận chuyển Giang Hà nho nhỏ trở thành một tập đoàn lớn. Bởi vì ẩn sâu nhất trong nội tâm ông, ông chưa bao giờ cảm thấy mình kém người khác một bậc, ông luôn luôn tự tin vào chính bản thân mình.
Mà Giang Lưu Phương cũng vậy. Cô ấy thoạt nhìn là một người ôn nhu dịu dàng, lạc quan, không có tham vọng. Nhưng khi đối diện với sự hung hãn của người anh họ và những thủ đoạn tàn nhẫn của mấy lão già trong tập đoàn, ngược lại cô ấy rất nhạy bén và quyết đoán đáp trả, không rơi xuống thế hạ phong. Bởi vì cô ấy tin rằng cô ấy có thể tự lựa chọn rút lui, nhưng cô ấy không thể bị đánh bại bởi những âm mưu ngu xuẩn thấp kém này được. Lòng kiêu hãnh của cô ấy không cho phép.
Về ông Giang, có lẽ ông đã sớm biết mọi chuyện sẽ phát triển thành như vậy mà vô tình hay cố ý dung túng tất cả.
... Châu Anh Đàm đã cân nhắc rất nhiều lần về đoạn này mới đặt bút viết ra. Và nó cũng là đoạn phim tuyệt vời theo ý kiến của riêng ông. Bởi vì đoạn này không chỉ phản ánh nội dung đấu đá nội bộ của các xí nghiệp gia đình, mà còn phản ánh khốn cảnh của rất nhiều xí nghiệp gia tộc trong nước không có người thừa kế. Hầu hết các thế hệ thứ hai đều lớn lên trong một môi trường hoàn toàn khác với những trưởng bối. Họ không phải trải qua những khó khăn vất vả như những trưởng bối thời còn trẻ. Nhưng ngược lại bọn họ đã sớm nhìn thấy sự đa dạng hóa và đặc sắc của thế giới. Lựa chọn của bọn họ là tự do. Đất nước phát triển quá nhanh, mà các công ty xí nghiệp tập đoàn lớn cũng phải theo kịp sự phát triển đó. Chính vì vậy mà thế hệ thứ nhất là người sáng lập giang sơn thì thế hệ thứ hai thừa kế phải phụ trách phát triển nó. Vì vậy Châu Anh Đàm coi trọng khắc họa hình ảnh nhân vật Giang Lưu Phương như vậy.
Vì vậy vai Giang Lưu Phương không dễ diễn. Giống như Châu Anh Đàm trước đây đã rất nhiều lần yêu cầu Nhan Tô Tô, nhất định phải có phong thái tự tin của một người thừa kế tập đoàn, có thể ung dung nhàn nhã nắm giữ cục diện trong tay. Lại không thể diễn quá mức cấp thiết. Quá cấp thiết sẽ làm mất đi tâm thái vô dục vô cầu của Giang Lưu Phương lúc này, không phù hợp với nhân vật.
Cũng may Nhan Tô Tô vừa mới phát biểu trước nhiều người. Ánh mắt, động tác, phong thái rất phù hợp... Dù sao cô cũng đã quan sát tổng giám đốc Hoắc nhiều lần, mà bản thân cô cũng là người vô dục vô cầu, đã sớm nhập vai. Cho nên diễn với mấy nam diễn viên khác rất thuận lợi.
Trong khi kế hoạch quay phim khẩn trương đang tiến hành, Phùng Mạn Lâm đã hơ khô thẻ tre chuẩn bị rời đoàn phim. Cô ấy rất không nỡ xa mọi người, đặc biệt là Nhan Tô Tô. Nhan Tô Tô cũng cảm thấy sau này không được gặp Phùng Mạn Lâm trong đoàn phim, cô có chút không quen. Đoạn thời gian này quay phim gấp rút, từ sáng đến tối đều quay phim. Mọi người chỉ tổ chức một bữa ăn đơn giản nhưng vui vẻ chia tay Phùng Mạn Lâm.
Hai cô gái lưu luyến chia tay nhau, ước hẹn sau khi quay phim xong sẽ cùng nhau đi chơi, sau đó mới từ biệt.
Nhưng Nhan Tô Tô không nghĩ tới, cô sẽ rất nhanh gặp lại Phùng Mạn Lâm như vậy. Phùng Mạn Lâm thở hổn hển:
"A a a a a a, Tô Tô, lần này cậu nhất định phải thắng con chó cái này!"