Chương 92:
Phần biểu diễn của Nhan Tô Tô nhìn rất đơn giản, lời thoại thậm chí chỉ đơn giản như một vài chữ, nhưng nó thực sự không đơn giản một chút nào. Bởi vì cô đã thông qua ánh mắt, biểu cảm và thậm chí cả chuyển động cơ thể của bản thân để xây dựng cảnh tượng rõ ràng. Văn Manh Manh thì bỏ đi. Phần diễn xuất của Chương Kim Ca cho thấy cô ta rất có dã tâm. Nếu không, cô ta đã không liên tiếp quay mấy bộ phim văn học nghệ thuật ăn khách tại phòng vé, hiện tại lại phải dựa vào phim thần tượng để trở máu.
Hiện tại Chương Kim Ca cảm thấy mình đã đánh giá thấp Nhan Tô Tô. Mặc dù tiến vào giới giải trí không lâu, nhưng đối phương có thể có danh khí và độ nổi tiếng như bây giờ không phải là đồ cho không. Bộ phim này, ngoài Văn Manh Manh thích làm quỷ, thì Nhan Tô Tô cũng được coi là thực lực mạnh... Nghĩ đến mấy bình luận trên weibo kia, có lẽ, Nhan Tô Tô - Bình hoa IQ cao - cũng không phải là giả.
Văn Manh Manh thì khác. Chưa đọc qua nguyên tác, cũng không biết câu lạc bộ Môn Bác Lạc kia là gì. Nói mấy lời buồn cười gì mà tốc độ, sự nhẫn nại. Lúc này tất nhiên cô ta không yêu cầu thử vai thêm lần nữa. Chỉ nhìn An Kỳ Thâm nhã nhặn ngồi ở chỗ kia, ánh mắt nhìn Nhan Tô Tô không biết đang suy nghĩ gì.
An Kỳ Thâm từ ngồi sau máy theo dõi đứng dậy, gật đầu với Tuyên Hồng, biểu thị buổi thử vai hôm nay đã kết thúc. Đối với diễn xuất ba nữ minh tinh này, trong lòng hai người đã nắm chắc.
Tuyên Hồng bật cười đứng dậy:
"Rất cảm ơn ba vị mỹ nữ đã đại giá quang lâm ngày hôm nay. Diễn xuất lúc nãy của ba vị trong buổi thử vai hết sức đặc sắc. Tiếp theo tổ chế tác của chúng tôi còn phải thương lượng một chút và sẽ liên hệ lại sau. Bây giờ chúng tôi sẽ không làm mất thời gian của mọi người nữa..."
Không đợi Tuyên Hồng nói xong, Chương Kim Ca đã đứng dậy, cười nói:
"Tổng giám đốc Tuyên, cảm ơn đã tiếp đãi ngày hôm nay. Như lúc nãy tôi đã nói, từ một quyển sách cho đến một tác phẩm, có rất nhiều yếu tố ảnh hưởng đến nó. Phía bên tôi, đều rất dễ nói chuyện."
Câu nói này rõ ràng ám chỉ điều gì đó khác. Ngoài việc cô ấy tham gia vào bộ phim, các nguồn tài nguyên khác cũng sẽ được đầu tư vào. Điều này có ý nghĩa rất sâu sắc. Dù sao Chương Kim Ca cũng là một tiểu hoa đán đang rất nổi tiếng, đại ngôn hay nhân mạch trong giới đều không ít. Tuyên Hồng cười, đứng dậy muốn tiễn Chương Kim Ca đi, thoạt nhìn có lời muốn nói với cô ta. Lúc ông ta đi ngang qua người Văn Manh Manh, Văn Manh Manh đột nhiên cười nói:
"Tổng giám đốc Tuyên, lúc nãy quyên giới thiệu với ông, vị ngồi bên cạnh tôi đây chính là Tổng giám đốc Kinh của công ty khoa học kỹ thuật Phi Hưng."
Vị Tổng giám đốc Kinh kia khoảng 30 tuổi, thoạt nhìn là một người thành đạt, đưa tay về phía Tuyên Hồng. Tuyên Hồng không thể không dừng lại. Dưới cảnh tượng như vậy, ông ta phải đưa tay ra, bắt tay đối phương. Vốn Tuyên Hồng chỉ muốn tiễn Chương Kim Ca, nói nhanh vài câu thôi, kết quả đã bị vị Tổng giám đốc Kinh này chặn lại:
"Công ty khoa học kỹ thuật Phi Hưng của chúng tôi có ý muốn mở rộng phạm vi kinh doanh. Đang cân nhắc gào giới giải trí. Nếu như tổng giám đốc Tuyên có thời gian, chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện cụ thể một chút."
Văn Manh Manh nghe xong mỉm cười, trìu mến nắm lấy cánh tay còn lại của Tổng giám đốc Kinh. Tổng giám đốc Kinh nhìn cô ta, cười nói:
"Manh Manh là một cô gái rất nghiêm túc. Cô ấy đã muốn này từ lâu rồi, lần này cô ấy nhất định muốn tôi đến xem hạng mục này..."
Dều là người trong giới, hành động bỏ tiền mua một vai diễn cho nữ minh tinh không có gì là xa lạ. Nhưng lời nói xã giao hoa mỹ như vị Tổng giám đốc Kinh này thì không có nhiều. Đối phương không phải là người bình thường mà Tuyên Hồng cũng không thể bỏ mặc người còn lại được. Ông ta chỉ có thể quay đầu áy náy nhìn Chương Kim Ca, tỏ ý cô chờ một chút. Chương Kim Ca gật đầu, trong lòng cười nhạt. Cô ta biết Văn Manh Manh muốn giở trò quỷ.
Văn Manh Manh cũng không phụ sự mong đợi của Chương Kim Ca. Lúc Tổng giám đốc Kinh và Tuyên Hồng nói chuyện, Văn Manh Manh thỉnh thoảng cười duyên biểu đạt ý nghĩ của mình đối với , người hâm mộ của cô ta cũng rất mong đợi, vân vân. Mà công ty khoa học kỹ thuật Phi Hưng quả thực muốn chuyển sang ngành truyền thông. Vị Tổng giám đốc Kinh này là phú nhị đại, gia cảnh rất giàu có. Tuyên Hồng càng muốn làm quen... Người đầu tiên nhìn không vừa mắt cảnh này không phải là Chương Kim Ca thiếu kiên nhẫn mà là DY.
Đại tiểu thư bỗng nhiên đứng dậy, bàn ghế hơi dịch chuyển vang lên âm thanh thanh thúy khiến tất cả mọi người phải nhìn qua. DY khoang hai tay trước ngực, cười lạnh:
"Tùy tiện mang theo một cái túi tiền đến liền muốn đóng vai diễn trong tác phẩm của tôi? Nói cho cô biết, không thể nào!"
Bộ dạng của Văn Manh Manh trông rất mảnh mai, nhưng đối mặt với DY đang gây khó dễ, cô ta cắn môi, thoạt nhìn nhát gan nhưng lại rất không sợ hãi mở miệng:
"Tôi chỉ là nghe nói đoàn phim đang gặp chuyện khó khăn cho nên mới giới thiệu Tổng giám đốc Kinh đến..."
DY cười lạnh: "Được rồi. Đừng nói chúng tôi thiếu tiền. Cho dù có thiếu, loại phụ nữ vừa ngu xuẩn vừa xấu xí như cô, cũng không xứng diễn vai nhân vật chính của tôi."
Sáu chữ "Vừa ngu xuẩn vừa xấu xí" được nói ra, Văn Manh Manh tức giận run người. Từ lúc cô ta xuất đạo đến bây giờ, ai dám nói cô ta như vậy? Người hâm mộ của cô ta sẽ dìm chết đối phương. Hình tượng nhu nhược yếu đuối mà Văn Manh Manh cố gắng giữ gìn từ trước đến nay suýt chút nữa không giữ được mà chửi ầm lên. May mắn thay, vị Tổng giám đốc Kinh đứng bên cạnh đột nhiên biến sắc nói:
"Vị tiểu thư này, xin chú ý lời nói của mình! Mọi người đều là người văn minh."
Sau đó hắn vội vàng cúi đầu an ủi Văn Manh Manh sắp khóc.
DY khinh thường nhìn hai người nói:
"Anh thấy tôi nói chuyện chưa đủ văn minh. Để tôi giải thích rõ ràng cho anh biết. Ngay cả câu lạc bộ Môn Bác Nhĩ là một câu lạc bộ gồm những người có IQ cao cũng không biết. Cái gì mà tốc độ, sức chịu đựng... Đây không phải ngu xuẩn thì là cái gì? Nếu không biết thì trực tiếp nói không biết. Không biết mà còn ở trước mặt người biết ra vẻ hiểu biết. Đây không phải là ngu xuẩn sao?"
"Gương mặt đó của cô ta, xương gò má, góc hàm, có chỗ nào chưa gọt qua? Từ cơ gò má cho đến mũi, ngực, có chỗ nào chưa độn qua? Động nhiều dao kéo như vậy, mặt đều cứng đơ. Hiện tại chỉ có thể miễn cưỡng gọi là thanh tú, vốn hắt xì cũng thấy khó khăn rồi. Ăn mặc trang điểm cố ra dáng học sinh, vừa nhìn liền thấy gương mặt phong trần không giống học sinh chút nào. Không xấu thì là cái gì? Người xấu xí cũng đừng có ra ngoài tác oai tác quái..."
DY độc mồm độc miệng. Vị Tổng giám đốc Kinh kia bối rối, đầu óc bối rối, không biết phải đánh trả như thế nào, hay là đang nghĩ đến gương mặt của cô bạn gái mới của mình là do phẫu thuật thẩm mỹ tạo thành. Văn Manh Manh kịp phản ứng, quyết đoán kịp thời, "Oa" một tiếng, giả vờ bụm mặt chạy ra ngoài. Vị Tổng giám đốc Kinh kia không kịp nghĩ gì, vội vã đuổi theo. Trợ lý của Văn Manh Manh tất nhiên cũng hoang mang, lo sợ vội vã chạy theo.
Miệng thổi bay một đám người. DY quét mắt một vòng, rồi dừng lại trên người Chương Kim Ca. Dù sao cũng đã trải qua chuyện lớn, Chương Kim Ca cảm thấy sảng khoái trong lòng vì mình chỉ mới động có một chút. Mặc dù cô ta không sửa nhiều như Văn Manh Manh, nhưng nữ minh tinh ai không phải bảo dưỡng gương chứ. DY độc miệng nhưng cô ta không sợ.
"Về phần cô..."
Tuyên Hồng hét lên trước khi DY tiếp tục mở miệng nói:
"Cô DY! Cô nháo đủ chưa!"
DY nhướng mày cười, lạnh lùng nói:
"Nháo? Rốt cuộc là ai nháo trước? Chọn cái loại mặt hàng này đến thử vai. Những lời ban đầu tôi nói còn chưa rõ sao?"
Nhà sản xuất Tuyên Hồng có chút danh tiếng trong giới, lúc này đã mất đi sự uyển chuyển múa máy:
"Cô DY, quay phim truyền hình không phải là trò chơi của mấy tiểu thư cậu ấm nhà giàu. Tôi khuyên cô trước khi mở miệng, hãy xem kỹ hợp đồng của chúng ta."
Nếu hắn không thể hoàn thành nhiệm vụ, đừng trách hắn không có tình cảm.
Nói xong, Tuyên Hồng vậy mà bỏ mặc DY, quay người về phía Chương Kim Ca, Nhan Tô Tô và Hoắc Lãng nói:
"Xin lỗi, buổi thử vai ngày hôm nay chúng tôi không sắp xếp tốt. Để tôi tiễn mọi người ra ngoài."
Lúc này, Tuyên Hồng thậm chí không nói gì về sự sắp xếp tiếp theo. Đối với vai trò một nhà sản xuất, kết hợp với những lời lúc nãy hắn nói với DY, không khỏi khiến người khác miên man suy nghĩ.
Trên đường đi ra ngoài, Chương Kim Ca đi phía trước với Tuyên Hồng. Cô ta không nhịn được hỏi:
"Tác giả nguyên tác của mọi người, cho dù kiêm luôn chức biên kịch, thì cũng quá oai phong lẫm liệt rồi.... Tổng giám đốc Tuyên, ông còn muốn ăn vai chính của cô ấy không?"
Sắc mặt của Tuyên Hồng không tốt. Đối diện với Chương Kim Ca, trước đây bọn họ đã từng hợp tác với nhau, tương đối quen thuộc. Chương Kim Ca cũng là do hắn mời tới, ít nhiều dặn dò vài câu:
"Cô ấy không chỉ là nguyên tác, công ty cũng là của cô ấy."
Nói đến đó, Chương Kim Ca có chút sững sờ. Cô ta nhớ đến chuyện trước đây nói về bản quyền của với giá trên trời, công ty lớn nào cũng không mua nổi, cuối cùng giao cho công ty nhỏ này. Chương Kim Ca mới hiểu được một chút, cảm thấy vị đại tiểu thư này tự viết sách, tự bỏ tiền ra làm phim... Đây không phải trò chơi của kẻ có tiền sao.
Cô ta an ủi Tuyên Hồng:
"Có tiền là ông nội. Chỉ là tổng giám đốc Tuyên, ông..."
Tuyên Hồng cười lạnh:
"Đúng vậy, có tiền mới là ông nội."
Không đợi Chương Kim Ca nói thêm gì thì thang máy đã đến. Tuyên Hồng đưa họ vào thang máy. Coi như là tất cả phép lịch sự của buổi thử vai gà bay chó sủa ngày hôm nay.
Ngược lại Chương Kim Ca không thất lễ. Màn diễn xuất của Nhan Tô Tô ngày hôm nay đã giành được sự tôn trọng của cô ta. Trong thang máy, cô ta cùng Nhan Tô Tô nói chuyện vài câu, hai người còn trao đổi thông tin liên lạc rồi tách ra ở hầm để xe.
Vào trong xe, Nhan Tô Tô liếc mắt nhìn Hoắc Lãng.
Hoắc Lãng:
"Sao vậy?"
Nếu ông chủ đã hỏi, Nhan Tô Tô liền quang minh chính đại dung túng lòng hiếu kỳ của mình:
"Ngày hôm nay, ừm, được rồi, miễn cưỡng coi là buổi thử vai, tôi không có tổn thất gì. Coi như là quan sát một buổi luyện tập diễn xuất trong cuộc sống. Nhưng mà ông chủ, anh, hắn là đã sớm biết mọi việc sẽ xảy ra như vậy nhỉ. Tại sao còn bằng lòng đến đây?"
Bối cảnh của công ty này, Nhan Tô Tô không tin Hoắc Lãng không biết. Hơn nữa ngày hôm nay, từ đầu đến cuối, ông chủ đều không nhúng tay vào và cứ ngồi yên như đang xem diễn vậy. Cô mà như vậy thì không sao, cứ coi như cô đang quan sát cuộc sống thôi. Lại nói, Nhan Tô Tô cảm thấy diễn xuất của Văn Manh Manh không tệ. Mấy phản ứng trong diễn xuất rất đáng để học hỏi. Nhưng mà ông chủ lại không như vậy.....
Nhan Tô Tô gật gù đắc ý nói:
"Đối với ông chủ mà nói, thời gian là vàng bạc. Tất cả các khoản đầu tư đều phải liên quan đến tỷ suất lợi nhuận trên vốn đầu tư. Hôm nay đầu tư toàn bộ thời gian chỉ để xem vở kịch này? Tôi không cho là như vậy."
Hoắc Lãng nhìn thấy dáng vẻ giảo hoạt của cô, khởi động xe. Anh không trả lời câu hỏi của cô, mà bình tĩnh hỏi một câu:
"Nếu phải nói đến chuyện đầu tư thời gian thu lại lợi nhuận, Nhan Tô Tô, em tốt nhất suy nghĩ kỹ, tôi đầu tư trên người em bao nhiêu thời gian rồi, em làm sao để hồi báo tôi."
Xe chạy ra khỏi gara, ánh mặt trời đột ngột tràn vào trong xe. Nhan Tô Tô kinh ngạc quay đầu nhìn Hoắc Lãng, tựa hồ nhìn thấy một nụ cười thoáng qua trên khóe miệng anh. Ánh mặt trời chói mắt, Nhan Tô Tô có chút không hiểu là ông chủ hay là Hoắc Lãng hỏi câu này.
----------
Thái độ làm người của Ngũ Đạo Viễn không cần phải nói. Bởi vì chuyện của ông Chung ngày hôm đó nên hắn phải tạm thời hủy bữa tiệc với đoàn làm phim . Đúng lúc gần đây tất cả các cảnh quay ở đó đã hoàn thành, Ngũ Đạo Viễn gọi điện thoại cho Hoắc Lãng và Nhan Tô Tô, tỏ ý lần này muốn mời mấy nhân viên chủ chốt của đoàn phim một bữa cơm.
Hoắc Lãng cười nói:
"Tổng giám đốc Ngũ, lần này không thể để cho ngài trả tiền. Mặc dù lần trước là bởi vì chuyện của tổng giám đốc Chung, nhưng nguyên nhân cũng là vì Tô Tô. Như vậy đi, lần này đổi lại để Tô Tô mời."
Ngũ Đạo Viễn vốn dĩ muốn từ chối, Hoắc Lãng lại nói:
"Tô Tô đã nhận được thù lao từ . Ngài nên cho tiểu học muội mới kiếm được tiền của ngài một cơ hội."
Nhan Tô Tô ngồi bên cạnh trợn to hai mắt. Đôi mắt nhỏ vừa vui vẻ vừa đau lòng... Diễn kỹ rất sinh động.
Mặc dù đau lòng nhưng Nhan Tô Tô cũng nghiêm túc nói qua điện thoại:
"Đúng vậy, sư huynh cho em một cơ hội đi. Nếu không phải sư huynh ra mặt trong buổi thử vai, có lẽ em sẽ không có được cơ hội được tham gia vào bộ phim này."
Ngũ Đạo Viễn biết Nhan Tô Tô khiêm tốn, nhưng hắn vẫn rất vui khi thấy con đường kiếm tiền để nghiên cứu khoa học của Nhan Tô Tô diễn ra thuận lợi và suôn sẻ. Hắn không từ chối nữa và đồng ý.
Hoắc Lãng suy nghĩ một chút rồi nói:
"Ngài bình thường bận rộn. Nếu không thì địa điểm ăn cơm vẫn là ở chỗ cũ đi. Nơi đó gần trụ sở chính của China Ocean Shipping, cũng gần nơi ở của đạo diễn và diễn viên chính nữa. Về thời gian, mấy ngày gần đây chúng tôi đều có thể, tùy ngài vậy."
Nhà hàng tư nhân của Đoàn thị ở ngay đoạn đường trung tâm thành phố. Nhân viên chủ chốt của , ngoại trừ mấy người trẻ tuổi như Nhan Tô Tô, thì Chu Anh Đạm, Tống Triều Thập đều có tài sản phong phú, tất nhiên có chỗ ở trong trung tâm thành phố. An bài địa điểm như vậy tuyệt đối chu đáo.
Tuy nhiên, điều khiến Ngũ Đạo Viễn ngạc nhiên chính là giọng điệu của Hoắc Lãng. Nhà hàng tư nhân Đoàn thị không dễ đặt chỗ, ngay cả tấm bảng China Ocean Shipping to như vậy mà lần trước hắn phải hẹn trước nửa tháng mới được. Vậy mà Hoắc Lãng nói mấy ngày này đều có thể... Chẳng anh ta có thể sắp xếp ở đó bất cứ lúc nào?
Dựa trên ấn tượng cuối cùng của Ngũ Đạo Viễn về Hoắc Lãng, người thanh niên này không thể không biết phong cách của nhà hàng tư nhân đó. Xem ra là có biện pháp riêng. Mặc dù trong lòng rất tò mò nhưng hắn cũng không hỏi nhiều. Hắn lập tức đồng ý. Tiếp đó trước tiên hắn hỏi thăm thời gian bên phía đoàn phim và lịch trình của hắn trong mấy ngày gần đây, sau đó mới thông báo cho Hoắc Lãng.
Vừa mới hoàn thành quay phim, ngoại trừ mấy người trong tổ hậu kỳ, hai ngày nay mấy người còn lại trong đoàn phim đều hết sức rảnh rỗi. Châu Anh Đàm, Phùng Dực Quân, Tống Triều Thập, Đồ U Liên, Tả Thanh Giác, Phùng Mạn Lâm, cùng một đám chủ chế, trợ lý, Nhan Tô Tô, Hoắc Lãng, còn có đạo diễn Vi của đài truyền hình Quốc gia, Ngũ Đạo Viễn,... Lần này họ ở trong căn phòng bao lớn nhất của nhà hàng tư nhân Đoàn thị. Đã lâu không gặp, cộng thêm công việc quay phim kết thúc thuận lợi, mọi người thư giãn, chủ đề nói chuyện là vô cùng tận.
Tả Thanh Giác là một con nghiện mạt chược. Mọi người la hét muốn bày bàn mạt chược ra chơi cho đã nghiền.
Tống Triều Thập lắc đầu:
"Đây là nơi nào, cẩn thận đợi lát nữa chưa ăn cơm xong, chúng ta liền bị lên đầu đề giải trí."
Nhan Tô Tô không hiểu:
"Vì sao ăn cơm cũng có thể lên báo?"
Đồ U Liên ngồi bên cạnh cười nhạo:
"Nếu nhóm người của chúng ta bị nhà hàng đuổi ra ngoài khi đang ăn dở, như vậy không phải là muốn lên đầu đề sao?"
Tất cả mọi người nghe vậy đều cười ầm lên.
Hoắc Lãng đi ra ngoài hỏi. Mấy người phục vụ quả thực mang đến một bàn mạt chược cơ. Mọi người vui mừng reo lên. Châu Anh Đàm mặc kệ dáng vẻ đạo diễn kiêu ngạo, là người đầu tiên chạy đến trước bàn ngồi xuống, hô to:
"Nhan Tô Tô, cô cứ ngồi yên tại chỗ! Hôn nay không cho phép cô lên bàn!"
Nhan Tô Tô ngây thơ chớp mắt. Mà Ngũ Đạo Viễn lại không hiểu tại sao. Mọi người trong đoàn phim mới phổ cập kiến thức cho hắn về chiến tích càn quét bàn mạt chược của Nhan Tô Tô vào buổi thử vai hôm đó... Ngũ Đạo Viễn cười ha hả. Nhan Tô Tô, chỉ số IQ cao chơi bài, trí nhớ tốt, có thể nhớ quân bài, còn có thể dùng xác suất để suy luận... Quả thực là có chút bắt nạt người.
Châu Anh Đàm chiếm một ghế trên bàn mạt chược. Hôm nay Ngũ Đạo Viễn mang theo trợ lý Lâm, với tư cách là người đại diện của China Ocean Shipping, anh ta đương nhiên được một ghế. Không thể thiếu Tả Thanh Giác. Còn có Phùng Mạn Lâm, con cừu nhỏ trong mắt mọi người cũng được chào đón trên bàn. Phía sau là một đám người xem, thật sự rất sinh động.
Bên kia đánh bài náo nhiệt, thì mấy người ở đây ngồi nói chuyện phiếm với nhau. Thật ra Ngũ Đạo Viễn không quen với những người còn lại trong đoàn làm phim. Đạo diễn Vi, Nhan Tô Tô và Hoắc Lãng ngồi cùng hắn. Bọn họ đã gặp nhau mấy lần cho nên không thiếu chủ đề nói chuyện.
Đạo diễn Vi như nhớ ra điều gì đó, liền nói với Ngũ Đạo Viễn, Nhan Tô Tô và Hoắc Lãng:
"Vị Chung lão tiên sinh mà lần trước chúng ta gặp mặt, thật sự rất sắc bén."
Ngũ Đạo Viễn thở dài. Nhưng vẻ mặt Nhan Tô Tô lại mờ mịt, vì vậy, đạo diễn Vi hạ giọng nói:
"Nghe nói sau khi trở về Hồng Kông, ông ấy liền phát ra thông báo tước đoạt toàn bộ cổ phần và tài sản được thừa kế của vị đại tiểu thư kia..."
Nhan Tô Tô không khỏi giật mình. Nếu đúng như vậy, cô DY đó không phải đang rất buồn sao? Không chỉ là tiền, Chung lão tiên sinh còn là bố của cô ấy nữa! Nếu Nhan bố đối xử với cô như vậy, Nhan Tô Tô nhất định sẽ khóc cho Nhan bố xem... Đương nhiên, với khối tài sản lớn như vậy, nghĩ nghĩ chỉ cần một số lẻ trong khối tài sản đó thôi là có thể xây dựng bao nhiêu phòng thí nghiệm, Nhan Tô Tô cũng cảm thấy rất đau lòng nữa.
Ngũ Đạo Viễn đang định nói gì đó, thì đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài. Một giọng nam sắc bén cất lên:
"Đây là nhà hàng, không phải nơi để chơi mạt chược!"
Câu nói ngắn gọn này, không giận mà uy, khiến cho mọi người đang náo nhiệt đột nhiên im lặng.