Kỳ nghỉ hè đã trôi qua một cách vui vẻ êm đềm và tất cả đang chuẩn bị tinh thần cho một năm học mới đầu mệt mỏi và áp lực, vì năm nay đã là năm cuối cấp rồi, chưa gì mà Bách Thời đã viễn cảnh ra một tương lai tươi đẹp sau khi tốt nghiệp phổ thông và khi cậu đặt chân vào quãng đường đại học.
Buổi tối trước khi nhập học một ngày, Hạ Trì có gọi điện cho Bách Thời bàn bạc về vấn đề chỗ ở, hắn nói rằng cậu cứ ở mãi trong nhà anh trai của Thế Sinh như vậy không hay chút nào, tuy anh trai người ta không than phiền phàn nàn gì, nhưng đã chắc gì bên trong anh ta không cảm thấy phiền phức.
Bách Thời đương nhiên là biết như thế, cho nên cậu mới chủ động trả tiền thuê phòng cho anh trai Thế Sinh, nhưng mà dần dà người anh trai này không nhận thành ý của cậu nữa, cậu càng năn nỉ thì anh lại càng cự tuyệt.
Hiện tại tính ra cậu đã ở nhà người ta miễn phí hơn hai tháng rồi. Thực ra cũng có chút áy náy.
Kết quả là sau khi nghe Hạ Trì nói hắn có một căn hộ bỏ trống do ba hắn mua cho từ rất lâu rồi, cậu liền có chút tinh thần mà nhờ cậy.
"Tôi có thể… "
"Cậu có thể." Bách Thời còn chưa hoàn thiện câu nói thì Hạ Trì đã hiểu ý đáp lại: "Tôi nói với cậu điều này là vì tôi muốn cậu dọn đến đó ở, cậu không cần phải tham vấn ý kiến hay xin xỏ."
"Cảm ơn cậu."
"Không cần cảm ơn, những gì tôi làm cho cậu là tôi muốn làm. Việc duy nhất cần làm là đón nhận. Tôi đã thuê người dọn dẹp hết rồi, đồ đạc trong nhà cũng đã được trang bị đầy đủ, ngay mai sau khi tan trường tôi sẽ đưa cậu đến đó."
Tuy không thấy được biểu cảm của Hạ Trì lúc nói ra câu này, nhưng Bách Thời sau khi nghe xong thì có chút nực cười dè bỉu.
Phải chi lúc tôi "còn sống" cậu cũng đối xử tốt với tôi như thế này thì bây giờ tôi đã không buồn thương cho chính mình.
Nếu như thể xác lẫn linh hồn tôi lúc này thực sự đang nằm dưới đất lạnh lẽo, còn cậu thì vẫn nhởn nhơ âu yếm hạnh phúc với cậu yêu thì sao, chỉ mới nghĩ đến thôi cũng đã đủ khiến tôi bi phẫn chết tâm mấy khắc.
Sáng hôm sau, ngày tựu trường cũng đã đến. Bách Thời thức dậy từ tờ mờ sáng để chuẩn bị đồ đạc vào vali, sau khi hoàn tất thì liền xuống nhà nói chuyện với anh trai của Thế Sinh về việc chuyển đi.
Anh trai Thế Sinh ban đầu cũng không nỡ để cậu đi, nhưng vì cũng biết cậu ngại làm phiền nên cũng không níu kéo: "Khi nào lại gặp rắc rối về vấn đề chỗ ở thì cứ đến đâu nhé. Em cũng giống như em trai của anh, anh không phiền gì đâu."
Sau khi nói qua nói lại vài câu khách sáo, Bách Thời chào tạm biệt anh trai Thế Sinh rồi đi đến trường, còn chiếc vali đồ đạc thì cậu để lại, đến chiều sẽ trở về lấy.
Ra đến đầu đường, cậu nhìn thấy chiếc mô tô quen thuộc đang chạy đến, hôm nay Hạ Trì lại muốn chở cậu đi học nữa rồi. Kỳ thực, cậu không muốn Hạ Trì đưa rước mình chút nào, vì lần nào cùng hắn ngồi trên một chiếc xe, cậu cũng phải nhận lấy những ánh mắt khác thường không mấy thiện cảm của những học sinh khác.
Bách Thời tỏ vẻ không hài lòng, Hạ Trì thắng xe trước mặt cậu, cởi mũ nói ngay: "Tôi chở đến cậu đến gần trường thôi là được chứ gì." Nâng tay nhéo má cậu: "Ngừng làm cái mặt ủy khuất được rồi. Mắc công làm tôi hứng phấn."
"Dù có hưng phấn thì cậu cũng không được làm gì tôi đâu."
Hạ Trì cười khổ, trong lòng tự hỏi tại sao gần đây mình hiền từ nhân nhượng người này đến như vậy, hắn nhân từ tới mức người này đã có dấu hiệu sắp leo lên đầu hắn ngồi rồi.
Hạ Trì cười nhạt: "Cậu dựa vào đâu mà lại tự tin như vậy? Cậu nghĩ tôi không dám cưỡng bức cậu à?"
Bách Thời can trường thách thức: "Cậu thử đi. Nếu như cậu cưỡng bức tôi, tôi không chắc là mình sẽ không đi theo Bách Thời đâu."
Nét mặt Hạ Trì chùng xuống, chân mày nhíu nhẹ, hắn không ngờ lời đe dọa này lại có hiệu quả với trái tim hắn. Đường nét nghiêm túc xuất hiện, Hạ Trì khẩn trương: "Lên xe mau, muốn trễ học à, là lớp trưởng không phải sao?"
Bách Thời biết mình đã nói trúng chỗ hiểm của đối phương nên không nhịn được cảm thấy thỏa đáng, cậu cười nhếch mép rồi lên leo lên xe.
Bánh xe chạy băng băng trên đường, rất nhanh đã đến địa điểm trường trung học phổ thông Trấn Lâm. Đúng như những gì đã nói, Hạ Trì dừng lại từ xa để Bách Thời đi bộ vào trường, còn hắn thì một mình đi gửi xe.
Đi đến bảng thông báo, một đám đông lúc nhúc chen chúc nhau xem mình học lớp nào trên giấy danh sách lớp học. Bách Thời thấy đám đông này thì đã cảm thấy nghẹt thở, thực sự rất lười khi phải chen vào.
Đúng lúc này, Hạ Trì từ phía sau đi tới nắm tay cậu kéo đi.
"Đi đâu vậy? Tôi chưa xem mình học lớp nào mà."
"Không cần xem, đi theo tôi là được."
"Cậu biết tôi học lớp nào sao? Cậu xem khi nào thế?"
"Từ tuần trước rồi."
"Làm sao có thể?"
"Sao lại không? Tuần trước tôi gọi điện thẳng cho thầy hiệu trưởng, hỏi chút là ra chứ gì."
"Cậu đúng là thích làm những chuyện khác người." Bách Thời đánh giá.
Đi lên cầu thang tầng ba, hai người lại trước phòng học đầu tiên. Bách Thời hỏi: "Đây là lớp tôi?"
Hạ Trì trả lời: "Lớp tôi."
"Gì vậy? Cậu chọc gan tôi đấy à? Tôi cần biết lớp tôi ở đâu, dắt tôi đến lớp cậu làm gì?" Bách Thời dở khóc dở cười.
"Đây là lớp tôi, và cũng là lớp của cậu."
"Hả?" Bách Thời chấn kinh vì thông tin này, cậu hơi bị hốt hoảng khi biết mình và Hạ Trì năm nay học chung một lớp.
Có vẻ như năm học này đối với cậu không ổn rồi! Mặc dù vẫn chưa biết không ổn chỗ nào, chỉ là linh tính mách bảo khá mãnh liệt.
Tiếng chuông mở đầu cho năm học mới vang lên, tất cả học sinh lũ lượt tập trung xuống sân trường, Hạ Trì và Bách Thời vào lớp cất balo, sau đó cũng đi ra tập hợp cùng mọi người.
Dưới sân trường, lá cờ tổ quốc được kéo cao, giọng hát đồng thanh cất lên lời bài hát quốc ca. Hát xong, thầy hiệu trưởng cho phép tất cả ngồi xuống, sau đó bắt đầu sinh hoạt toàn trường.
Bên dưới học sinh ngồi hàng dọc theo từng lớp, Hạ Trì ngồi sau lưng Bách Thời, từ đầu đến cuối đều dùng đôi mắt áp sát vào phía sau cậu. Vài giây sau, hắn chủ động ngồi nhích lên, hai chân dang rộng bao lấy Bách Thời, hai tay cũng mấp mé ôm lấy eo cậu, tư thế này ám muội vô cùng.
"Cậu lại bắt đầu rồi." Bách Thời khó chịu quạu nhẹ đầu ra sau nói.
"Tôi vẫn chưa làm gì."
"Chẳng lẽ tôi phải đợi tới lúc cậu làm gì à?!" Bách Thời bực dọc, cậu cực kỳ không thích những hành động quá trớn ở nơi công cộng: "Cậu ngồi lui ra chút đi, ngồi sát như vậy không thấy nóng à?"
"Không thấy nóng."
Biết Hạ Trì cứng đầu, Bách Thời không nói năng gì nữa mà tự động nhích ghế lên trên. Đúng lúc này, di động trong túi rung lên có người gọi tới.
"Ai?" Hạ Trì phía sau hỏi.
"Tri kỷ của cậu." Bách Thời trả lời rồi lập tức nhấn nghe.
Biết người ở trong điện thoại là Trục Kha, Hạ Trì bắt đầu thấy khó chịu không vui.
Nói chuyện với Trục Kha trong di động hết mười phút đồng hồ, cuối cùng Bách Thời cũng đã chủ động kết thúc cuộc trò chuyện.
"Nói gì mà lâu lắc vậy?" Hạ Trì có dấu hiệu cằn nhằn.
"Trục Kha hỏi tôi buổi tựu trường thế nào thôi, sau đó hẹn tôi tối mai đi ăn."
"Đi ăn? Mắc gì phải đi ăn cùng nhau?"
"Mắc gì không được đi ăn cùng nhau?" Bách Thời không chịu thua phản lại.
"Hai người là người yêu hay gì mà rủ nhau đi ăn?"
"Không là người yêu thì không được đi ăn cùng nhau à? Cậu đừng có vô lý. Dù gì tôi với cậu cũng không phải là mối quan đó, đừng có kiểm soát tôi chặt như vậy."
Câu nói của Bách Thời như một phát búa bổ thật mạnh vào đại não của Hạ Trì khiến hắn đứng hình vài giây sau đó lại trở nên tỉnh táo ngay tức khắc.
Bị Bách Thời làm cho quê độ, Hạ Trì cười như kẻ trong giới tà đạo bị chọc điên, hắn đứng phắt dậy giữa một rừng học sinh đang ngồi, cầm lấy cái ghế nhỏ ném mạnh vào góc cây ở gần đó làm nó bể nát.
Những người xung quanh bị âm thanh đột ngột làm cho giật mình, khi tất thảy biết người làm ra là Hạ Trì thì không còn ai dám động đậy, ngay cả thầy hiệu trưởng đang sinh hoạt phía trên cũng im bặt mà quan sát.
Bách Thời biết Hạ Trì sắp sửa nổi điên, cậu bắt đầu hoảng loạn, cậu sợ rằng hắn ta sẽ giận cá chém thớt rồi làm tổn hại đến mọi người xung quanh.
Cậu không ngờ chỉ vì một câu nói này của mình mà Hạ Trì lại trở nên mất kiểm soát như vậy. Mà cậu nói có gì sai đâu chứ, nhưng dù gì cậu cũng đã sơ suất quá rồi.