Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Học Tra Không Cho Tôi Xuống Giường (FULL)

Hôm nay đã là ngày thứ tư Bách Thời bị sốt, tình trạng cơ thể của Bách Thời hiện tại đã đỡ hơn, tuy nhiên cậu vẫn chưa đủ khỏe mạnh như những lúc bình thường, Hạ Trì vẫn phải nấu cháo mua thuốc cho cậu. Chỉ khác là việc tắm rửa Bách Thời đã có thể tự mình làm được.

Tối hôm đó, Hạ Trì vẫn như cũ, mang đồ ăn đến cho Bách Thời, sau khi Bách Thời ăn và uống thuốc xong thì liền ngủ thiếp đi. Thực ra, hôm nay Hạ Trì bắt buộc phải triển khai kế hoạch đưa Bách Thời rời khỏi nơi này.

Chỗ này không an toàn, vì ngôi nhà này không phải chỉ có một mình Hạ Trì biết. Hạ Cảnh Thâm và Lệ Thi cũng biết nơi này, lỡ đâu một ngày đẹp trời nào đó hai người họ đột ngột đến đây thì làm sao, dù cho phần trăm xảy ra không cao, nhưng hắn cũng không thể lơ là được.

Mười hai giờ khuya, sau khi Hạ Trì xác nhận Bách Thời đã ngủ li bì như cái xác chết nhờ vào hai viên thuốc ngủ mà đã bỏ vào tô cháo của Bách Thời thì Hạ Trì mới hài lòng đưa cậu đi.

Hạ Trì thu dọn đồ đạc ở trong nhà, mang theo những thứ gì cần thiết nhất cho hắn và Bách Thời. Xong xuôi, hắn mang hành lý ra xe ô tô, sau đó dìu Bách Thời ra và nhét cậu vào xe. Chiếc xe ô tô này không phải của Hạ Trì, mà là do Hạ Trì mượn của một người quen trong giới ăn chơi.

Hạ Trì lái xe từ một giờ sáng cho đến hai giờ sáng rốt cuộc cũng tới nơi, nơi này không nằm trong thành phố An Dương Hạ, mà nằm ở vùng ven ngoại thành của thành phố này.

Lúc này, Hạ Trì dừng xe trước cổng của một căn biệt thự khá lớn, căn biệt thự hiển nhiên cũng không phải là biệt thự của hắn, mà nơi này cũng chính là nơi thuộc quyền sở hữu của một người quen trong dân giang hồ của hắn.

Hạ Trì đã thuê lại nơi này của người đó, vì ngôi nhà này nếu không cho hắn thuê thì cũng bỏ hoang mà thôi. Vì người quen của hắn chỉ mua căn nhà này vì muốn thể hiện đẳng cấp với bạn bè chứ không hề có ý định sẽ ở trong ngôi nhà này.

Hạ Trì nhấn điều khiển tự động, cánh cổng lớn chậm rãi mở ra hai bên, Hạ Trì nhấn ga lái xe vào trong, cánh cửa tự khắc đóng lại.

Hạ Trì một lần nữa kéo Bách Thời còn đang say ngủ cõng lên vai, hai tay xách hành lý kéo vào nhà. Ngôi biệt thự rất lớn, đồ đạc cũng không có gì nhiều, bịu bặm chất đóng thành lớp, Hạ Trì mới bước vào đã hắc xì liên tục.

"Đệch mẹ, biết tao vào ở mà cũng không bảo người đến dọn dẹp. Thằng chó chết mà." Hạ Trì mắng chửi người đã cho hắn thuê ngôi nhà này.

Hạ Trì đi lên cầu thang, cõng Bách Thời trên lưng đi tới đi lui tìm cho ra một căn phòng nào đó sạch sẽ hơn những căn phòng còn lại thì mới cam tâm thả Bách Thời xuống.

Căn phòng cuối cùng của dãy lang lại là căn phòng sạch sẽ nhất, Hạ Trì đặt Bách Thời lên giường, tạm thời cởi áo khoác của mình ra đắp lên người cho cậu. Sau đó, Hạ Trì trở lại phòng khách, gọi điện cho mấy cái dịch vụ dọn dẹp nhà cửa, bảo bọn họ cho người đến đây để dọn dẹp.

"Mà khoan, khuya lắc khuya lơ thế này thì còn ai mà làm việc chứ." Hạ Trì xực nhớ ra một điều cơ bản mà hắn lại vô tình quên mất.

Vậy thì không còn cách nào khác, một mình hắn phải dọn dẹp hết mớ dơ bẩn hỗn độn của ngôi nhà rộng thênh thang này thôi.

Trong lúc đang xắn tay áo lên chuẩn bị dọn dẹp, Hạ Trì lại suy ngẫm lại, sau đó lại quyết định kiểu khác.

"Mặc kệ đi, ngày mai rồi gọi người tới, tại sao phải gấp chứ." Hạ Trì nghĩ vậy, hắn liền đi lên phòng mà Bách Thời đang nằm ngủ: " Dọn dẹp cái phòng ngủ trước đã. Còn nguyên cái nhà này thì để sau vậy."

Hạ Tri chỉ mất mười lăm phút đồng hồ để hoàn thành xong công việc quét dọn căn phòng này, vì may mắn là căn phòng không hiểu sao lại khá gọn gàng hone những nơi khác, lúc hắn gọi điện cho chủ ngôi nhà, lúc ấy hắn mới biết người đó đã kêu người đến để dọn dẹp trước một căn phòng, ngày mai sẽ có một nhóm người đến để dọn dẹp tiếp tục.

Hạ Trì nghe vậy thì cũng cảm thấy "biết ơn" người này một chút rồi, tưởng đâu chỉ ham hố số tiền thuê nhà mà không để tâm đến những thứ khác chứ.

Hạ Trì rốt cuộc thì cũng có thể ngã lưng đi ngủ rồi. Hắn leo lên giường, nằm cạnh Bách Thời, ngủ đến sáng.

Bảy giờ sáng, ánh mắt trời dịu nhẹ chíu vào bên trong căn phòng. Hạ Trì dụi mắt tỉnh dậy, tiện thể sờ lên trán Bách Thời xem thử: "Bớt nóng rồi, tưởng đâu sẽ nặng hơn nữa chứ. Tính ra mình cũng có năng khiếu chăm sóc người bệnh." Hạ Trì không ngượng miệng mà khen ngợi chính mình.

Lúc này, tiếng chuông cửa đột ngột kêu lên. Hạ Trì nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy có một nhóm người lạ mặt xách theo những dụng cụ dọn dẹp, Hạ Trì liền biết nhóm người này là do chủ nhà gọi đến.

Hắn lập tức đi xuống dưới nhà mở cửa cho họ.

"Vào đi, làm nhanh nhanh dùm tôi."

"Cậu yên tâm, chúng tôi rất chuyên nghiệp, bốn mươi lăm phút là xong sạch sẽ hết."

Hạ Trì qua loa ừm một tiếng rồi đóng cửa lại, đúng lúc này có người gọi điện cho hăm. Hạ Trì lấu điện thoại ra, trước khi bắt máy, hắn dặn dò những người dọn dẹp kia: "Mà quên, căn phòng cuối cùng ở trên lầu, không cần mọi người động tay, chỉ cần dọn những nơi khác thôi là được rồi."

"Chúng tôi biết rồi." Nói xong, tất cả đi vào nhà. Còn Hạ Trì đứng ở ngoài sân nói chuyện với Trục Kha.

"Sao?"

"Cậu đang ở đâu?"

"Dạo gần đây mỗi lần cậu gọi cho tôi sao cậu chỉ toàn hỏi là tôi ở đâu không vây? Cậu muốn điều tra gì à?" Hạ Trì tất nhiên biết Trục Kha đang nghi ngờ hắn có liên quan đến sự mất tích của Bách Thời, nhưng không phải là hôm trước hắn đã gài Bách Thời nói với Trục Kha là "cậu đang ở dưới quê" rồi sao?

Chẳng lẽ vẫn không tin?

"Ừ thì lúc đầu đúng là tôi điều tra cậu, nhưng mà tôi biết là tôi hiểu lầm rồi nên không có điều tra nữa."

"Mà điều tra chuyện gì?" Hạ Trì giả ngốc.

"Thì... mà thôi đi, nhắc tới lại bục bội. Này, giờ rảnh chứ, đi uống với tôi đi."

"Đi uống? Cậu có bị hâm không đấy? Mới có bảy giờ sáng mà đòi đi nhậu."

"Tôi có nói là đi nhậu đâu, ý tôi là đi uống cà phê ông hai ạ."

Hạ Trì suy nghĩ, nếu như bây giờ hắn từ chối, có khi nào Trục Kha sẽ lại sinh nghi không? Hắn nói: "Bây giờ thì chưa được, tôi đang bị đau bụng, đợi lát nữa đi."

"Vậy một tiếng nữa ổn không?"

"Ừm, được."

"Ok, vậy lát gặp."

Hạ Trì cúp xong, hắn liền nghĩ tới tình bạn giữa hắn và Trục Kha đúng thật là kỳ diệu. Cả hai dù là tình địch, dù là đã đánh nhau vài lần vì tranh đấu tình yêu, cạch mặt nhau cũng khá lâu, nhưng cuối cùng lại vẫn không thể nghỉ chơi với nhau được.

Những nếu lỡ như Trục Kha phát hiện hắn đang giam cầm người yêu của y thì liệu tình bạn này có còn?

Câu trả lời là không. Hạ Trì hắn không tin Trục Kha đủ cao thượng như vậy để có thể tha thứ cho tên khốn nạn như hắn.

Dù sao thì hắn cũng đã chuẩn bị tình thân cho tình huống xấu nhất rồi. Bây giờ cứ thuận theo tự nhiên thôi. Tới đâu hay tới đó.

Hạ Trì đi vào trong nhà quan sát nhân viên dọn dẹp. Bốn mươi lăm phút sau tất cả đã hoàn tất, căn nhà đã gọn gàng sạch sẽ ngăn nắp như mới.
Nhấn Mở Bình Luận