Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Học Trò Của Nguyệt Lão Nối Dây Tơ Hồng Ở Bệnh Viện Tâm Thần

Sau khi trở về khu nam 1, Thích Dạ Tiêu đầu tiên là dắt Hoàng Phủ Tĩnh Quân về phòng, bảo cậu chờ một lát rồi sau đó đi ra ngoài. Chỉ chốc lát, Thích Dạ Tiêu lại đi về, trên tay còn cầm một phần điểm tâm trà chiều về, nói là món mới nhất của nhà ăn, bảo Hoàng Phủ Tĩnh Quân nếm thử.

Hoàng Phủ Tĩnh Quân uống xong một ly nước trái cây, lại ăn sạch bánh kem nhỏ cùng trái cây trong mâm, tâm tình giống như sung sướng hơn rất nhiều, cảm thấy mỹ mãn cười nói cám ơn. Nhưng thực tế, cậu biết trong đống đồ ăn nhìn thì đáng yêu này nhưng lại trộn chút thuốc có tác dụng an thần, để người bệnh vui vẻ thưởng thức đồ ăn ngon cũng không chậm trễ việc chữa bệnh, tuy nhiên đối với thần tiên lần đầu hạ phầm đã uống tiên đan đặc chế, thì bảo đảm sau này bất kỳ thuốc gì cũng không có tác dụng.

Thích Dạ Tiêu dọn dẹp đống đồ ăn xong, để Hoàng Phủ Tĩnh Quân ngủ trưa nghỉ ngơi một tí, nhìn Hoàng Phủ Tĩnh Quân ngoan ngoãn nằm xuống nhắm hai mắt lại, anh mới yên tâm đi ra khỏi phòng, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Hoàng Phủ Tĩnh Quân lại không có tâm trạng nghỉ ngơi, cậu muốn biết điều Tri Sính khu T nói cuối cùng có phải là thật hay không, nếu thật sự có một người nửa đêm lén đi vào khu người bệnh, này chứng tỏ tất cả mọi người ở viện điều dưỡng đều đang nguy hiểm, nếu không bắt được người này giải trừ đi nguy cơ, đến lúc thời hạn ở nhân gian của cậu tới, sao có thể an tâm trở về Thiên giới?

Không cần tiếp tục cân nhắc nhiều nữa, Hoàng Phủ Tĩnh Quân lập tức gọi thần khí Kẻng vạn năng ra, đưa ý niệm vào ra lệnh: Tôi muốn nhìn tình huống ban đêm mấy ngày nay ở khu T.

Kết quả Kẻng lại không dùng giọng nói không có chút tình cảm nào trả lời: Cục trưởng Hoàng Phủ, điều này không nằm trong phạm vi chức trách của ngài, cùng yêu cầu công việc của ngài không liên quan, xin đừng nhúng tay quá nhiều vào chuyện nhân gian, nếu không lượng điện của tôi sẽ bị hao hết, ngài phải trở về trước thời hạn.

(Truyện của Lại Trùng Cung, vui lòng không mang đi nơi khác.)



Hoàng Phủ Tĩnh Quân giật mình, tư duy vận chuyển nhanh chóng, phản bác nói: Sao lại không liên quan tới công việc của tôi chứ? Nếu nơi này thật sự có người có ý ác, tôi lại mặc kệ như thế, Thích Dạ Tiêu có khả năng cao sẽ gặp nguy hiểm, anh ta gặp chuyện không hay, tôi sao có thể dây tơ hồng cho anh ta, sao có thể hoàn thành nhiệm vụ hạ phàm nha?

Kẻng giống như đang suy tư một hồi rồi nói: Được rồi, ngài nói có đạo lý, có thể cho ngài xem một đoạn ngắn, tuy nhiên cũng cho phép tôi nhắc nhở ngài lần nữa, loại thao tác này sẽ tiêu hoa lượng điện của tôi, ngài có khả năng sẽ về Thiên giới trước thời hạn, mong ngài chuẩn bị tốt tâm lý.

Hoàng Phủ Tĩnh Quân: Được, tôi biết rồi, bắt đầu đi.

Trên màn hình của Kẻng bắt đầu phát hình ảnh, quả nhiên có một người mặc đồ đen đội nón lưỡi trai ban đêm ở trong hành lang không người đi tới, không thấy rõ mặt, tuy nhiên nhìn thân hình của người kia thì chắc là đàn ông, đúng lúc người nọ từ trong túi lấy ra đồ cạy khóa muốn đi vào, tin truyền tới đã kết thúc.

Hoàng Phủ Tĩnh Quân nóng nảy: Sao không có điểm mấu chốt??? Ít nhất cũng để tôi biết người kia vào phòng người bệnh làm gì đi?

Kẻng: Ngại ghê, chỉ có thể xem một đoạn ngắn.

Hoàng Phủ Tĩnh Quân: Như thế này cũng ngắn quá đi.

Kẻng: Xin cục trưởng Hoàng Phủ chuyên tâm vào công tác, chớ quên đi ước nguyện ban đầu.

Hoàng Phủ Tĩnh Quân: Tôi không quên, nhưng Thích Dạ Tiêu tới giờ còn độc thân kìa. Kia vậy để tôi xem anh ta đang làm gì đi, chắc là có thể đi?

Kẻng: Đương nhiên có thể.



Ngày sau đó trên màn hình xuất hiện cảnh Thích Dạ Tiêu ngồi ở bàn làm việc viết chữ, trang giấy trước mặt từ từ hiện rõ: Tôi có người mình thích...

Hoàng Phủ Tĩnh Qân tức khắc vui vẻ hẳn ra mà nghĩ thầm: Quá tốt rồi, he he, anh ta rốt cuộc cũng thông suốt rồi! Mau mau mau, mau để tôi biết người nọ là ai đi, mau viết tên xuống!

Không ngờ Thích Dạ Tiêu lại không viết nữa, sau đó lại viết một dòng khác: Cám ơn vận mệnh để tôi gặp được em...

Hoàng Phủ Tĩnh Quân kích động chờ mong nắm chặt tay: A ----- "Em" này là ai thế? Rổt cuộc là ai aaa...

Chỉ thấy Thích Dạ Tiêu lại dừng chữ, sau đó vo cục giấy rồi ném vào thùng rác.

Hoàng Phủ Tĩnh Quân nghĩ thầm: Đây có phải là thổ lộ với con gái nhà người ta không nha! Mình phải cố gắng giúp anh ấy mới được. Nhưng trước tiên phải biết đối phương là ai, sau đó tìm hiểu hoàn cảnh của người kia một tí, nhìn thử xem các phương diện có xứng không, sau đó còn phải nhanh chóng dây giúp anh ấy, như vậy ảnh mới đi tỏ tình thành công nha! Đây là lần đầu tiên Thích Dạ Tiêu có ý định vì người khác thoát ế, nhất định phải giúp ảnh như ý nguyện.

Ừm... Cần phải an bài hợp lý.

Nhưng Hoàng Phủ Tĩnh Quân lại nghĩ tới, hiện tại phải nhanh chóng tìm ra người áo đen ở khu T kia, ngăn người nọ tiếp tục làm việc ác mới có thể giúp Thích Dạ Tiêu bình an không có việc gì, vui vui vẻ vẻ yêu đương.

Bất ngờ lại nhanh trí nghĩ tới, có thể Tiểu Hoắc sẽ giúp đỡ được, vì thế dùng Kẻng liên hệ với Tiểu Hoắc.

Tiểu Hoắc trong mấy ngày Hoàng Phủ Tĩnh Quân nằm viện, một mình thuê nhà trọ dưới chân núi, sinh hoạt cũng rất hợp. Đột nhiên nhận được lời mời trò chuyện video từ Kẻng của cục trưởng.



Biết đứa nhỏ tiểu Hoắc này nói chuyện tương đối chậm, Hoàng Phủ Tĩnh Quân trực tiếp nói tới vấn đề chính: "Tiểu Hoắc, tôi yêu cầu cậu ẩn thân đi vào bên trong khu T viện điều dưỡng, giúp tôi xem xét tình huống của người bệnh tên Trì Sính, còn có người bệnh phòng đối diện hiện tại thế nào, còn có một việc quan trọng nữa, phiền cậu đêm nay ở lại đó, một khi thấy người áo đen có ý đồ xấu với bệnh nhân thì lập tức nói cho tôi."

Tiểu Hoắc nghiêm túc nghe, lại giống như phải tiêu hóa một lượng tin tức khổng lồ mà nói: "Được, cục trưởng, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ."

"Tốt lắm, cố lên." Hoàng Phủ Tĩnh Quân nói xong liền kết thúc cuộc trò chuyện.

Hoàng Phủ Tĩnh Quân tâm sự nặng nề nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, lại nghe được giọng vang dội của Dương Đại Sâm trên hành lang: "Đã tới giờ cơm chiều rồi! Đi ăn cơm thôi!" Giống như một cái đồng hồ báo thức.

Hoàng Phủ Tĩnh Quân ra khỏi phòng, ánh mắt chạm phải Thích Dạ Tiêu đứng ở ven tường đối diện nhìn mình, nụ cười vẫn dịu dàng như cũ.

Cũng không biết như thế nào, Hoàng Phủ Tĩnh Quân đột nhiên biết rõ mình đang muốn hỏi vấn đề gì, mà rồi lại như không biết, cuối cùng trở thành hỏi thử: "Dạ Tiêu, sau khi dùng cơm chiều xong có thể đi ra ngoài tản bộ cùng tui không? Tui có hai vấn đề muốn hỏi anh."

Thích Dạ Tiêu không chút do dự: "Được."
Nhấn Mở Bình Luận