Chờ tắm rửa xong xuôi, Tang Noãn cầm khăn mặt tùy tiện lau mái tóc đang ướt, duỗi lưng một cái thật mạnh.
Ha! Dễ chịu!
Mạc Tư Nguyên chải từng sợi tóc cho cô, sau đó lấy máy sấy ra, cắm vào nguồn điện, ngồi cạnh cửa sổ bắt đầu sấy tóc cho cô. Sau một loạt tiếng vù vù, tóc cô đã khô được một nửa, anh bảo cô ngồi đó chờ một lát, sau đó cầm một cái khăn lông khô bước vào phòng vệ sinh.
Trong phòng vệ sinh truyền đến từng đợt nước ào ào. Tang Noãn nhàm chán không có chuyện gì làm, bò lên giường nghịch điện thoại một hồi, chưa tới bao lâu thì trên màn hình báo nhắc nhở gần hết pin.
Cô đưa mắt quan sát bên cạnh một vòng, nhìn thấy dây sạc trên bàn đọc sách thì nhanh chóng bò xuống giường, chạy về phía đó.
Cô lấy dây sạc ra, cắm vào ổ điện bên cạnh đầu giường, sau đó đặt di động xuống dưới, trong lúc vô tình ngẩng đầu lên thì nhìn thấy mấy khung hình đang trưng bày trên tủ đầu giường, ánh mắt hơi khựng lại.
Đây là…
Cô cầm hai khung hình kia lên quan sát kĩ càng.
Bên trong khung hình là hai tấm hình cũ chen nhau, một tấm là hình nghệ thuật nửa người màu trắng đen, trong hình là một người phụ nữ khoảng chừng hai mươi tuổi. Cách ăn mặc của người phụ nữ đó trông giống như những năm tám mươi, tóc dài đến thắt lưng, uốn lọn xoăn nhẹ, nhưng ngũ quan lại đặc biệt dịu dàng tinh tế, đẹp nhưng không hề có cảm giác lòe loẹt.
Còn trong một tấm hình khác thì hình ảnh rõ ràng sống động hơn rất nhiều, cũng là người phụ nữ này, đứng trước cổng chính khu trò chơi, trong ngực còn ôm một bé trai khoảng chừng bốn hoặc năm tuổi. Đôi mắt cô lướt qua khuôn mặt bé trai kia, chỉ một cái chớp mắt đã nhận ra là Mạc Tư Nguyên khi còn nhỏ.
Bỗng dưng, Tang Noãn có một loại dự cảm, rằng người phụ nữ trên tấm hình này…
“Đây là mẹ của anh.”
Sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng.
Tang Noãn giật nảy mình, quay đầu lại thì phát hiện tiếng nước trong phòng tắm không biết đã ngừng lại từ bao giờ, còn Mạc Tư Nguyên thì đang đứng sau lưng lẳng lặng quan sát cô.
Anh vừa mới tắm rửa xong, toàn bộ tóc đều thấm ướt, trên người chỉ mặc một chiếc quần ngủ rộng rãi, nửa thân trên để trần, lộ ra lồng ngực rắn chắc, trên người anh còn mang theo vài giọt nước chưa lau khô, cả người trông nhẹ nhàng thoải mái.
Cô nhất thời tránh ánh mắt anh, có chút ngẩn ngơ khẽ chớp mắt, mất tự nhiên nói: “Mẹ của anh?”
“Ừ.” Mạc Tư Nguyên gật đầu, ngồi xuống bên cạnh cô, nhận lấy khung hình từ tay cô.
“Đây là lúc bà ấy và ba anh vừa kết hôn không lâu.” Ngón tay anh chỉ vào tấm hình nghệ thuật trắng đen kia, bình tĩnh nhìn hai giây, lại nhìn về một tấm hình khác, “Còn cái này là trước khi bọn họ ly hôn, đại khái là lúc anh năm tuổi.”
Tang Noãn yên lặng lắng nghe, có điều chưa đến một lúc sau, giống như cô sực nhớ ra gì đó, mang theo ý thăm dò hỏi anh: “Mạc Tư Nguyên, em có một câu hỏi.”
“Hửm?”
“Chính là, chính là…” Cô cắn cắn môi, mắt nhanh chóng liếc nhìn hai tấm hình kia, lại yếu ớt nhìn về phía anh, “Tại sao cho tới bây giờ em lại chưa từng nghe anh nhắc đến những chuyện có liên quan đến mẹ anh?”
Cô cẩn thận nói: “Có phải anh cảm thấy còn chưa đủ tin tưởng em không, cho nên mới sẽ…”
Đây là chuyện mà Tang Noãn vẫn luôn thắc mắc.
Trước kia, cô luôn cảm thấy giữa mình và Mạc Tư Nguyên có khoảng cách rất lớn, nhưng khoảng cách này ngoài một số nhân tố bên ngoài không thể thay đổi ra, hình như giữa hai người họ cũng có một loại ngăn cách không thể gọi tên nào đó, nhưng rốt cuộc là nó bắt nguồn từ đâu? Chính bản thân cô cũng không thể nói rõ.
Sau này, cô suy nghĩ rất nhiều mới phát hiện hình như có liên quan tới cô, dù là cuộc sống, gia đình, chuyện học hành hay là những chuyện khác của cô anh đều quen thuộc và nắm rõ như lòng bàn tay. Nhưng đối với cô, những thứ liên quan đến anh cô đều mờ mịt, đến mức khiến cô cảm thấy có đôi lúc mình không thật sự quen biết anh.
Mạc Tư Nguyên nghe vậy thì giật mình, một lúc sau, anh nghiêng đầu nhìn cô, hỏi: “Em muốn biết sao?”
“Cũng không phải là muốn biết…”
Mí mắt Tang Noãn rũ xuống, ngón tay quấn lấy vạt áo phông của anh, dáng vẻ trông vô cùng ấm ức: “Chỉ là em cảm thấy, có phải ở trong lòng anh em vẫn chưa phải là người của anh, cho nên anh, cho nên…”
Anh đột nhiên hiểu ra, trực tiếp ôm cô vào lòng, khẽ hôn lên trán cô: “A Noãn, em nghĩ nhiều rồi.”
Anh dùng giọng điệu như đang dỗ dành nói: “Không phải anh không nói với em, mà bởi vì chuyện này đã trôi qua rất lâu rồi, đôi khi có rất nhiều chuyện liên quan tới bà ấy chính anh cũng không nhớ rõ. Vậy nên anh cũng không nói cho em biết. Nếu em muốn biết thì anh sẽ nói hết những gì anh biết cho em nghe, được không?”
Cô cắn cắn môi, cơ thể dán vào lồng ngực anh, trong lòng dấy lên chút ấm áp, khẽ gật đầu: “Được.”
Mạc Tư Nguyên mỉm cười, cánh tay vòng lấy eo cô, trực tiếp ôm cô lên giường, hai người ngồi tựa vào đầu giường, dựa sát vào nhau.
“Bà ấy…” Như là chưa bao giờ kể cho người khác chuyện có liên quan đến mẹ mình, Mạc Tư Nguyên nhất thời không biết nên bắt đầu như thế nào, ngập ngừng hồi lâu.
“Bà ấy là một người phụ nữ.”
Tang Noãn giật mình, trực giác cho rằng anh cố ý trêu cô, cô không khỏi xấu hổ, ngồi dậy muốn đánh anh: “Anh nói nhảm! Mạc Tư Nguyên anh…”
Mạc Tư Nguyên cười khẽ, một cánh tay khóa tay cô lại, kéo cô vào lồng ngực nửa ngồi nửa nằm của mình.
Nhịp tim của anh nằm ngay bên tai cô, ngắn ngủi mà mạnh mẽ.
Hòa cùng giọng nói trong trẻo của anh khiến bầu không khí vô cùng yên tĩnh.
“Bà ấy là một người phụ nữ rất dịu dàng, rất xinh đẹp.” Mạc Tư Nguyên nhẹ nhàng nói.
“Bởi vì lúc đó anh còn nhỏ, cho nên ấn tượng của anh với bà ấy không nhiều, chỉ nhớ kỹ chuyện dung mạo của bà ấy rất xinh đẹp, tính tình cũng rất tốt, dù có đối diện với ai cũng duy trì nụ cười trên mặt. Bà ấy cũng rất có năng lực, mặc dù xuất thân không tốt nhưng lại vẽ rất đẹp, tự học nhiều loại ngoại ngữ, còn biết nấu cơm, làm việc nhà, làm đồ chơi cho anh. Khi còn nhỏ anh vẫn luôn cảm thấy bà ấy là người toàn năng, giống như trên thế giới này không có chuyện gì mà bà ấy không làm được.”
Ngón tay Mạc Tư Nguyên quấn lấy sợi tóc mềm mại của cô, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng: “Tên của bà ấy là Lâm Viện Tư.”
“Lâm Viện Tư?” Tang Noãn dựa vào ngực anh, nhỏ giọng lên tiếng.
Không biết có phải cô đã từng nghe cái tên này ở đâu không, mơ hồ cảm thấy cái tên này hết sức quen thuộc, nhưng nhất thời lại không nhớ ra nổi.
“Ừ.” Mạc Tư Nguyên khẽ gật đầu. Đèn tường mờ nhạt chiếu vào con ngươi tăm tối của anh, như là ẩn chứa tâm sự không thể nói ra.
“Lâm Viện Tư, Lâm Viện Tư…” Tang Noãn khẽ đọc.
Đột nhiên có một hình ảnh hiện lên trong đầu cô, là lúc cô mới vào D-King làm thực tập sinh có tham gia đào tạo về văn hóa doanh nghiệp, lập tức nói: “A! Mẹ anh có phải là tổng thanh tra nhiệm kỳ trước trước đó của bộ phận thiết kế D-King không, tên là Lâm Viện Tư?”
Mạc Tư Nguyên cũng rất bình tĩnh, nghe nói vậy chỉ mỉm cười với cô, đáp: “Đúng vậy, là bà ấy.”
Tang Noãn kinh ngạc, bỗng nhiên hít sâu một hơi, nhìn anh với vẻ không tưởng tượng nổi: “Cho nên Mạc Tư Nguyên, mẹ của anh, bà ấy, bà ấy cũng là nhà thiết kế trang sức sao?”
“Đúng.” Mạc Tư Nguyên bình tĩnh nói, “Bà ấy chẳng những là nhà thiết kế trang sức, mà còn là một nhà thiết kế trang sức rất xuất sắc.”
Anh dừng lại mấy giây, nhẹ nhàng buông cánh tay ôm cô ra, xoay người xuống giường: “Đợi anh một chút.”
Anh lấy ra một thứ gì đó từ trong ngăn kéo bàn đọc sách, chẳng mấy chốc đã quay về bên cạnh cô, đặt một chồng tư liệu và sách vở trước mặt Tang Noãn.
Đầu tiên, Mạc Tư Nguyên mở ra một quyển sách in màu, vừa mới lật sách ra, hình ảnh bên trong quyển sách đã lập tức nhảy vào mắt Tang Noãn, khiến cô có chút ngẩn người.
Đây là một tập quảng cáo đồ trang sức khá cũ, cả trang bìa của tập tranh đã có chút phai màu. Mà trong trang được Mạc Tư Nguyên lật ra có rất nhiều hình ảnh trang sức và ảnh quảng cáo biên soạn của nước ngoài.
Cô đại khái nhìn một lượt, chỉ vào một sợi dây chuyền đặc biệt trong đó: “Em biết cái này!”
Mạc Tư Nguyên nghiêng đầu nhìn cô.
“Đây là bộ sưu tập trang sức có tên “Nước mắt thiên sứ” mà D-King cho ra mắt năm 1988. Lúc ấy nghe nói thị trường giới trang sức châu Âu đang suy thoái, sau đó D-King đã cưỡng chế đẩy ra bộ sưu tập này. Dựa vào bộ sưu tập này, cuối cùng D-king cũng củng cố được địa vị của mình trong giới trang sức một lần nữa.”
“Đúng vậy.”
Mạc Tư Nguyên mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng dịch chuyển khỏi góc bức hình. Chỉ thấy phía dưới tấm hình có viết: yvettelin(a)
“Cái này em cũng có ấn tượng.” Tang Noãn lại chỉ vào một cái khác, mỉm cười nói, “Đây là sản phẩm trang sức trong bộ sưu tập lấy vận động làm chủ đề mà D-King đẩy ra để chúc mừng thế vận hội Olympic năm 2000 ở Sydney. Lúc đó nó thậm chí còn nhận được sự tôn sùng từ các vận động viên của rất nhiều quốc gia. Bởi vì phong cách thiết kế táo bạo và đặc biệt, loạt sản phẩm trong bộ sưu tập này còn từng tham gia hội triển lãm “IJ” ở châu Âu năm đó, đúng không?”
“Đúng.” Anh mỉm cười, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua trang giấy bóng loáng, ánh mắt có chút buồn bã mơ hồ.
“Ở phương diện thiết kế trang sức bà ấy vô cùng có thiên phú, cho nên bằng tầm tuổi em bây giờ bà ấy đã lên làm phó tổng giám đốc của bộ phận D-King Trung Quốc. Khi đó ba của anh vừa mới du học trở về, nhậm chức quản lý hạng mục ở công ty, ông ấy thưởng thức tài hoa của mẹ anh, cho nên bọn họ quen nhau.”
“Ra vậy.” Tang Noãn thoáng ngơ ngẩn, cô đảo mắt nhìn quyển tập quảng cáo kia, bỗng nhiên lại có một thắc mắc.
Cô mang theo một chút do dự cẩn thận hỏi: “Vậy bọn họ, bọn họ, tại sao… Còn phải… Còn phải…”
Cô úp úp mở mở hồi lâu cũng không thể nói một câu hoàn chỉnh, Mạc Tư Nguyên vẫn hiểu được ý của cô, anh bình tĩnh hỏi: “Em muốn hỏi tại sao bọn họ lại ly hôn?”
Tang Noãn mấp máy môi, ngượng ngùng cười ngây ngô với anh: “Nếu như anh thấy khó trả lời thì cho qua đi.”
“Không sao.” Anh cũng không để lộ chút không vui nào, lấy ra một tập tài liệu cũ dưới tập quảng cáo kia, chỉ cho cô, “Bởi vì cái này.”
“Cái này?” Tang Noãn sửng sốt.
Tập tài liệu kia không phải thứ xa lạ gì, đó là thứ mà anh luôn coi như trân bảo, dù có thế nào cũng không cho phép cô đụng vào.
Tang Noãn trố mắt nhìn chằm chằm tập tài liệu kia, không rõ ràng cho lắm.
“Ừm.” Anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng một lần nữa, tay anh vòng qua bờ vai cô, đặt tập tài liệu vừa vặn vào vị trí ngực cô, ra hiệu với cô: “Mở ra nhìn xem.”
Tang Noãn theo phản xạ có điều kiện vươn tay ra, ngón tay vừa chạm vào nút thắt của tập tài liệu thì bỗng rút lui, lắc đầu nói: “Hay là thôi đi, em không dám.”
“Không sao.” Mạc Tư Nguyên bật cười, trực tiếp đặt tập tài liệu vào trong ngực cô: “Mở ra xem đi.”
Nghe anh nói như vậy, Tang Noãn lại có chút do dự, lấy hết can đảm liếm môi nói: “Vậy, vậy, em nói trước nhé, không cho anh giận đâu đó!”
“Ừ.”
Tang Noãn mở tập tài liệu ra, quay đầu lại hỏi ý kiến của anh, thấy anh gật đầu đồng ý cô mới chậm rãi lấy đồ bên trong ra.
Bên trong là một xấp bản thảo thiết kế châu báu, có một vài cái đã là bản thảo hoàn chỉnh, có một vài cái chỉ là bản thảo vừa mới vẽ ra, hình như cũng đã có chút tuổi đời, góc trang giấy hơi ố vàng, nhưng hình ảnh bên trên trang giấy lại được giữ gìn rất tốt, mỗi một trang đều vô cùng rõ ràng.
Tang Noãn bày ra từng cái trong mười mấy trang giấy lên trên giường, chú ý quan sát.
Cái này…
Những bản phác thảo này rõ ràng thuộc về chung một bộ sưu tập, có dây chuyền, nhẫn, bông tai, trâm cài ngực, tổng thể bộ thiết kế trang nhã đơn giản, tinh tế mà không rườm rà. Cô xem thấy ngày kí tên dưới góc bản thảo, toàn bộ đều ghi chú là năm 2002, nhưng dù đã mười mấy năm trôi qua, những bản thiết kế này vẫn không hề lỗi thời mà còn khiến cho người ta cảm thấy vô cùng hút mắt.
“Đẹp thật.” Cô nhịn không được tán thưởng, ánh mắt nhìn bản thảo trang sức kia không dời đi được.
Mạc Tư Nguyên nhẹ nhàng ôm lấy cô, ánh mắt cũng rơi vào những bản vẽ kia, thấp giọng nói: “Bộ sưu tập này tên là ‘Bloves’.”
“Bloves?”
“Ừ.” Mạc Tư Nguyên tiện tay lấy ra một bản thảo chiếc nhẫn đã thành hình, ánh mắt ngưng lại: “Nghĩa là, best love is.”
“Best love is…” Cô nhẹ nhàng đọc lại, nhanh chóng phiên dịch thành tiếng Trung: “Yêu nhất là?”
“Đúng.” Anh cúi đầu mổ nhẹ lên môi cô một cái, xoa xoa tóc cô, chậm chạp giải thích.
“Bộ sưu tập này do mẹ anh đề xuất vào năm 2002. Lúc bộ sưu tập này mới hình thành dự án, toàn bộ nội bộ D-King đã bỏ phiếu bầu thông qua, hơn nữa còn quyết định đưa nó lên làm sản phẩm kinh điển của D-King, đẩy ra thị trường bằng một số tiền lớn. Vì bộ sưu tập trang sức này mà mẹ anh bỏ ra rất nhiều tâm huyết. Có thể nói rằng đây là tác phẩm bà ấy vừa ý nhất trong toàn bộ sự nghiệp.”
Tang Noãn yên lặng nghe, vô thức gật đầu.
Dù đã từng nhìn thấy rất nhiều sản phẩm thiết kế vô cùng xuất sắc, cô cũng không thể nào phủ nhận được bộ sưu tập này được thiết kế vô cùng hút mắt, phong cách phóng khoáng táo bạo, thiết kế đơn giản nhưng hoàn mỹ, có thể nói nó xuất sắc hơn hàng loạt những sản phẩm D-King đưa ra thị trường cũng không quá đáng.
Chỉ là…
“Nhưng đến bây giờ em chưa từng nghe nói về những chuyện có liên quan đến bộ sưu tập này!”
“Đúng vậy.” Mạc Tư Nguyên gật đầu, biểu cảm trên mặt bỗng có chút rầu rĩ, anh nói tiếp, “Bởi vì, sau này nó bị dừng lại.”
“Bị dừng à?” Tang Noãn thoáng chốc kinh ngạc, “Tại sao?”
Anh đột nhiên im lặng.
Mạc Tư Nguyên im lặng rất lâu, lâu đến mức Tang Noãn cho rằng anh sẽ không còn mở miệng nữa, bỗng nhiên nghe thấy anh khẽ thở dài, không chút cảm xúc nói: “Bởi vì, chỉ vì nó gián tiếp dẫn đến sự qua đời của bà nội anh.”
“Hả?” Tang Noãn càng thêm trố mắt.
Anh rũ mắt, nụ cười có chút buồn bã.
“Năm 2002 bà nội anh vẫn còn, chẳng qua khi đó sức khỏe bà không tốt, trong người bị bệnh, bên cạnh luôn cần người chăm sóc. Đó cũng chính là thời điểm bộ phận thiết kế bận rộn nhất sau khi D-King quyết định đưa ra ‘Bloves’ ra. Lúc ấy ông nội anh tự tay điều hành công ty, thường xuyên sang Châu Âu làm ăn, trong nhà cũng đặc biệt mời y tá gia đình đến chăm sóc bà nội anh.”
“Nhắc đến thật ra cũng khéo, hôm vị y tá kia xin đi thăm người thân, mẹ của anh thấy thời gian không dài nên cũng không tìm y tá gia đình khác để giao ban. Khoảng thời gian đó ba anh cũng bận rộn chuyện kinh doanh với ông nội, cho nên trong nhà chỉ có bốn người là bà nội anh, mẹ anh, chú Tang và dì Trương. Nhưng có một lần, ‘Bloves’ đột nhiên mở một cuộc họp hạng mục lớn, mẹ anh tạm thời đến đó họp, trong lúc đến cuộc họp, bà nội anh đột nhiên phát bệnh, dì Trương và chú Tang vội vàng đưa bà nội anh đến bệnh viện, bác sĩ nói bà nội anh cần giải phẫu ngay lập tức, dì Trương gọi điện thoại cho mẹ anh, muốn bà ấy đến kí tên, kết quả…”
“Mẹ của anh, bà ấy…” Tang Noãn mở to hai mắt nhìn, sững sờ nhìn anh, có chút do dự nói ra kết quả đã dự đoán được, “Bà ấy không nhận được cuộc gọi?”
Ánh mắt Mạc Tư Nguyên lẳng lặng: “Em phải biết là giữa cuộc họp hạng mục lớn, tất cả nhân viên đều phải chuyển điện thoại về chế độ yên lặng. Cho nên, chờ đến khi mẹ anh kết thúc cuộc họp, nhìn thấy lịch sử cuộc gọi lần nữa thì bà nội của anh đã qua đời.”
Tang Noãn hoàn toàn ngơ ngẩn.
Mặc dù đã sớm nghĩ đến khả năng này, nhưng cô vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, tim đập dữ dội.
“Chuyện sau đó, em cũng biết rồi.” Mạc Tư Nguyên miễn cưỡng cười với cô, thở dài nói: “Ông nội và ba của anh đều cho rằng chuyện này là sai lầm của mẹ anh, bọn họ không thể nào tha thứ cho mẹ anh, cho nên hai người họ đã ly hôn.”
Tang Noãn chỉ cảm thấy trong lòng nặng nề, có một loại cảm giác không thể nói ra được.
Cô nhìn anh, lồng ngực như bị một loại cảm xúc đau đớn nào đó lấp đầy, khiến lòng cô cảm thấy chua chát.
“Cho nên hồi trước anh nói anh muốn làm nhà thiết kế trang sức cũng là bởi vì chuyện này sao? Vậy mới đây khi anh nói anh muốn rời khỏi D-King, có phải là thật không?”
“Là bởi vì ‘Bloves’.” Anh im lặng một lúc, vẫn luôn nhìn vào những bản thảo thiết kế kia, nắm tay hơi cuộn lại, “Đây là nguyện vọng sau cùng của mẹ anh, cũng là khúc mắc của bà ấy. Anh muốn thực hiện giúp bà ấy, để “Bloves” một lần nữa hiện diện, được xuất hiện bên trong tủ trưng bày, bày ra trước mặt mọi người.”
Mạc Tư Nguyên cẩn thận cất kỹ từng bản thảo kia, xếp chồng từng tờ từng tờ một, sau đó chậm rãi bỏ vào trong tập hồ sơ, nhìn tập hồ sơ hồi lâu trong im lặng.
Qua một lúc sau, anh thấp giọng nói: “Nhưng ông nội anh gần như hận “Bloves” đến chết, không hề muốn mở ra bộ sưu tập này một lần nữa, anh thử thuyết phục ông ấy hai lần rồi, nhưng kết quả lại không lý tưởng.”
Tang Noãn lẳng lặng nhìn anh.
Cảm nhận được vẻ mặt như ngấm ngầm chịu đựng của anh, trong lòng Tang Noãn có một cơn đau nhói không thôi.
Lần đầu tiên, cô bỗng phát hiện mình gặp được một Mạc Tư Nguyên mà cô chưa từng quen biết, anh không hoàn mỹ, cũng chẳng ưu tú, anh cũng có chuyện mà anh muốn làm nhưng không thể làm được, cũng có mong muốn và kiên trì của bản thân, nhưng có thể cũng có rất nhiều nhân tố bất khả kháng. Nhưng một Mạc Tư Nguyên thế này mới khiến cô cảm đây mới chính là anh trọn vẹn và hoàn hảo nhất.
Cô thử vươn tay, học theo dáng vẻ bình thường của anh, nhẹ nhàng ôm lại anh, thấp giọng gọi tên anh: “Mạc Tư Nguyên.”
“Hửm?” Mạc Tư Nguyên quay đầu nhìn cô.
Tang Noãn hơi mím môi, tâm lý có chút căng thẳng, nhỏ giọng nói: “Em cùng anh thực hiện được không?”
Mạc Tư Nguyên giật mình, như là nhất thời nghe không hiểu, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn cô, mắt cũng quên cả chớp.
“Mặc dù em hơi ngốc nghếch, bình thường làm chuyện gì cũng gây trở ngại cho người khác, không giúp được gì nhiều, hoặc có thể nói là vướng chân vướng tay.”
Bị ánh mắt của anh nhìn chằm chằm, cô cảm thấy hơi mất tự nhiên, bèn rũ mắt xuống, cẩn thận nói: “Nhưng em sẽ nghĩ cách cố gắng, ủng hộ, trợ giúp anh. Cùng nhau thuyết phục ông nội anh, cùng nhau hoàn thiện bản thiết kế mà “Bloves” chưa hoàn thành. Cho dù anh thật sự muốn rời khỏi D-King, em cũng cùng nhau cố gắng với anh, mau chóng để “Bloves” hiện diện trước công chúng, cùng nhau thực hiện nguyện vọng của mẹ anh, thế nào?”
Lời nói đã nói đến cuối cùng, anh vẫn luôn nhìn chằm chằm cô như thế, sự ngạc nhiên trong đôi mắt dần dần tan đi, biến thành một loại bình tĩnh khó diễn tả thành lời.
Đợi một hồi lâu cũng không thấy phản ứng của anh, Tang Noãn cúi đầu mỉm cười, có chút nhụt chí nói: “Ai da, là em suy nghĩ nhiều rồi! Chính em cũng không hiểu rõ bản thân mà có thể giúp đỡ anh cái gì chứ!”
Cô còn chưa nói xong.
Bên hông bỗng nhiên bị giữ chặt, ngay sau đó Mạc Tư Nguyên bỗng lật người lại, siết chặt cô trong lồng ngực, cúi đầu mạnh mẽ đè lên môi cô.
Tang Noãn lập tức mở to hai mắt.
Cánh môi lành lạnh trằn trọc trên môi cô, mang theo một cảm xúc không thể gọi tên, cũng không thể nào tả rõ, cực kỳ hung hãn mãnh liệt. Cánh tay anh siết chặt người cô, hơi thở của anh như bắt được lửa, vô cùng nóng bỏng và vội vàng, hết lần này đến lần khác chiếm lấy môi cô.
Cả cơ thể Tang Noãn gần như mềm nhũn, toàn thân không có nổi một chút sức lực, khóe môi tùy ý để môi lưỡi nóng rẫy của anh công chiếm, cô chỉ có thể chậm chạp hít thở giữa lúc ngắt quãng, cả người choáng váng nặng nề. Dần dần, cô nhắm mắt lại, theo động tác của anh thử thăm dò đáp trả, lại bị anh hôn càng sâu càng nồng nhiệt hơn, giống như muốn lập tức hòa tan cô vào trong hơi thở của mình.
“A Noãn.”
Qua thật lâu sau anh mới hơi thả lỏng một chút, môi nhẹ nhàng kề vào bên tai cô, nói nhỏ: “Cảm ơn em.” Tiếng nói xen lẫn tiếng thở dốc trầm thấp.
Cả người Tang Noãn mơ mơ màng màng, dường như không nghe rõ lời anh nói, vừa thốt ra một từ ‘Hả?’ đã nhận tiếp một cơn mưa hôn dày đặc, làm choáng ngợp cả người, cắt đứt tất cả suy nghĩ của cô.
Nụ hôn vừa sâu vừa nóng bỏng, khiến khí lưu toàn thân đều mơ hồ bỏng cháy.
Cơ thể anh dán sát vào cô, dù cách lớp vải áo cô vẫn có thể cảm nhận được mỗi tấc da thịt bị anh dán vào đều như bắt lửa. Máu huyết cả người điên cuồng sôi trào, tinh thần hỗn loạn.
Bầu không khí xung quanh càng ngày càng nóng, khiến hơi thở của Mạc Tư Nguyên dần dần dồn dập hơn. Cảm nhận được cơ thể anh bắt đầu mất khống chế, cô nhẹ nhàng hít thở, toàn bộ cơ thể như muốn ngộp trong cơn mưa hôn vừa sâu vừa dày này, không cách nào suy nghĩ, không thể nào hành động, chỉ có thể thở dốc theo nhịp điệu của anh, suy nghĩ liên tục chìm trong đám mây.
Bỗng nhiên, Tang Noãn chợt cảm thấy trên người mình mát lạnh, vạt áo phông rộng thùng thình đã bị anh một tay nhấc lên.
Cô cảm giác như có một bàn tay dọc theo vòng eo mình rồi dần dần trượt lên trên, tinh thần trong nháy mắt rối loạn, toàn bộ cơ thể bỗng căng chặt.
Tay của anh không mang theo sự lạnh lẽo như bình thường nữa, giờ phút này nó giống như một cái bàn là đã được làm nóng, ma sát làn da cô đến mức bốc cháy theo. Cô thậm chí có thể cảm nhận tay anh đang dần đần đi xuống, càng ngày càng xuống…
Nhịp tim càng lúc càng nhanh, Tang Noãn mở mắt nhìn anh, trong đôi mắt mang theo một chút mông lung không biết làm sao.
Ngay lúc anh gần như muốn vượt rào, động tác chợt dừng lại.
Giống như nghĩ đến chuyện gì đó, đôi mắt tĩnh mịch của anh nhìn chằm chằm vào cô. Nhìn một lát, anh bỗng nhiên thở dốc vài hơi như đang kìm nén thứ gì đó, cánh tay hơi chống lên muốn rời khỏi người cô.
Nhưng cũng trong nháy mắt đó, không biết vì cái gì, Tang Noãn vô thức vươn cánh tay ôm lấy cổ anh, khiến anh bất ngờ không kịp đề phòng lại đổ ập người xuống người cô.
Mạc Tư Nguyên giật mình!
Chiếc nệm mềm mại bỗng nảy lên hai lần.
Tang Noãn lẳng lặng đối diện với ánh mắt của anh, cô không chớp mắt dù chỉ một lần, cơ thể lại căng cứng đến mức ngay cả đầu ngón tay cũng không nhịn được run rẩy.
“Mạc Tư Nguyên.”
Cô nén lại nhịp tim đang điên cuồng, trầm thấp mở miệng, chất giọng vốn trong trẻo giờ lại khó khăn thốt ra từ trong cổ họng, trở nên mềm mại mà cẩn thận.
“Hôm nay ‘bà dì’ của em không tới.”