Khi mùa hè đến gần, trời bắt đầu nóng hơn, con người cũng bắt đầu trở nên có chút lười biếng hơn. Buổi sáng sau khi giờ học Toán kết thúc, Tang Noãn kéo Nhã Hinh đi vệ sinh, nhưng Nhã Hinh không biết làm sao lại nằm gục trên bàn và không chịu động đậy gì. Tang Noãn phải đành miễn cưỡng đi vệ sinh một mình.
Sau khi giải quyết xong vấn đề sinh lý xong, Tang Noãn rửa tay ở bồn rửa mặt trong nhà vệ sinh. Thời tiết có phần nóng đến ngột ngạt làm cả người cô có chút không tỉnh táo. Cô rửa mặt bằng nước lạnh, cố gắng làm cho mình tỉnh táo một chút.
Đúng lúc này, có người phía sau gọi tên cô: “Tang Noãn.”
Tang Noãn trên mặt toàn nước quay đầu lại, híp mắt nhìn xem ai đang gọi cô. Cuối cùng cũng nhìn rõ, cô loạng choạng, thiếu chút nữa nữa té xuống vũng nước.
“Ha ha ha ha…”
Người đối diện nhìn cô cười, vì vậy Tang Noãn cũng cười theo, hơn nữa gương mặt cô cứng đơ, phất tay lên “Hi! Bạch Diên.”
Ẩn ý bên trong là: Oan gia ngõ hẹp!
Truyện được edit và đăng tải tại lantruyen.vn!
…
Nhắc tới Bạch Diên, chuyện giữa cô ta và Tang Noãn coi như cũng có một số nguyên nhân. Mặc dù theo như Tang Noãn thì giữa hai người chỉ có một chút xích mích nhỏ, đáng tiếc là hai người trời sinh tính khí không hợp, chỉ một xích mích nhỏ thôi cũng đủ dẫn đến một đám lửa cháy rực.
Bạch Diên và Tang Noãn không học cùng lớp, Tang Noãn và cô ta vốn không hề cùng xuất hiện. Thật trùng hợp là vào kỳ nghỉ hè năm lớp Bảy, ở trường có tổ chức một trại hè, hai người vô tình bị phân vào cùng một nhóm. Ban đầu cũng thì vẫn bình an vô sự, nhưng khi trại hè sắp kết thúc, nhà trường phải chọn ra mỗi nhóm một hoa khôi để tổ chức một cuộc thi hoa hậu nhỏ vào bữa tối cuối cùng.
Bạch Diên bắt đầu học múa ba lê ở tiểu học, dáng người cao, gầy và xinh đẹp. Nếu hoa khôi của nhóm thực sự được chọn theo ngoại hình thì cô ta rất xứng đáng. Tuy nhiên, cô ta hơi kiêu ngạo và luôn phớt lờ người khác, so với Tang Noãn trời sinh hoạt bát vui vẻ thì càng lộ ra vẻ không coi ai ra gì. Trong nhóm các cô có hai mươi mấy người, có rất nhiều con gái. Con gái chọn con gái, vì vậy khi đến phiếu bầu cuối cùng, vốn cho rằng không cần lo lắng gì việc Bạch Diên sẽ thua Tang Noãn một khoảng cách khá lớn.
Nếu như cô ta thua người giỏi hơn mình thì không sao, nhưng hết lần này đến lần khác cô lại thua Tang Noãn, người thua kém cô ta về mọi mặt. Bạch Diên đương nhiên không thể chấp nhận được, sau đó không biết là lấy tin tức từ chỗ bọn con trai lúc nào, biết rõ được nhược điểm của Tang Noãn, thường dùng chuyện này để chế giễu cô, nhất là sau khi học lớp Tám. Bạch Diên đã thuận lợi tham gia thành công câu lạc bộ Vũ Đạo, biết được rằng Tang Noãn muốn tham gia câu lạc bộ Mỹ Thuật nhưng bị từ chối vì vẻ ngoài kém sắc, thế nên việc chế giễu ngày càng trở nên thậm tệ hơn.
Đương nhiên, Tang Noãn cũng không phải là dễ chọc vào, đối mặt với sự cố ý chế giễu bản thân của Bạch Diên, tuy rằng cô không biết điểm yếu của Bạch Diên, nhưng dù sao cũng đã ở cùng Mạc Tư Nguyên rất lâu, vài ba câu nói này để làm cho cô giận dỗi dậm chân thì còn hơi nhẹ đó. Cô cũng rút ra kết luận từ điều này: Phụ nữ đẹp đều có một tâm địa xấu xa! Hơn nữa còn tuyên bố với bên ngoài rằng: Hai phe Tang Bạch sẽ vĩnh viễn không đứng chung một chỗ! Một ngày nào đó, cô sẽ tự tay xé nát mặt nạ xinh đẹp của Bạch Diên! Để mọi người có thể nhìn thấy tâm địa xấu xa của cô ta!
Cho nên lúc này, theo như truyền thuyết về bạo lực học đường thì hết mười cái để giải quyết ân oán đều lựa chọn phương án tối ưu số một là nhà vệ sinh, Tang Noãn cảm thấy… hahaha, khẳng định không có chuyện gì tốt!
Phía sau Bạch Diên còn có một cô gái, cả hai đứng trước mặt Tang Noãn, gương mặt vẫn không có chút thay đổi gì ngoài vẻ dữ tợn và hung ác, hiển nhiên làm cho khí thế của Tang Noãn yếu hẳn đi. Tang Noãn lau mặt, gương mặt đầy nước của cô cùng với gương mặt khô khốc của Bạch Diên quả là trái ngược, chỉ đơn giản như là một con thiên nga trắng và một con gà trong nồi súp.
Trong lòng hối hận không kịp, sớm biết như vậy nên kiên quyết lôi kéo Nhã Hinh đến đây!
Bạch Diên nhìn cô từ trên xuống dưới với ánh mắt đánh giá, sau đó cười khinh thường nói: “Nghe nói câu lạc bộ Mỹ Thuật đạt danh hiệu câu lạc bộ xuất sắc ở ngày hội câu lạc bộ lần này, xin chúc mừng.”
Chuyện cô ta nói Tang Noãn cũng đã biết. Mặc dù cô không tham gia lễ hội lần này, nhưng cô nghe nói câu lạc bộ Mỹ Thuật đã biểu diễn rất tuyệt vời tại lễ hội và giành được phiếu bầu cao nhất trong số các câu lạc bộ xuất sắc.
Tang Noãn suy đoán không biết có phải vì cái này mà Lâm Vi mới có thể mời cô quay trở lại câu lạc bộ. Dù không liên quan gì đến bản thân nhưng cô vẫn không khỏi có chút tự hào.
“Cảm ơn! Nghe nói lần này câu lạc bộ Vũ Đạo đứng ở vị trí thứ ba. Thật là đáng tiếc!”
“Cậu…”
Khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Diên lập tức cứng đờ.
Tang Noãn đắc ý nhìn cô ta bằng vẻ khinh bỉ.
Bạch Diên làm ngơ, đột nhiên hào phóng cười nói: “Đúng vậy, lần này chúng tôi đứng thứ ba, nhưng Tang Noãn, tôi rất bội phục cậu. Câu lạc bộ Mỹ Thuật lần này vốn dĩ sắp thua, vậy mà ở thời khắc nguy cấp mà cậu còn có thể lật ngược tình thế được, cậu thật đúng là lợi hại đấy.”
Nghe những lời này Tang Noãn có chút không hiểu. Nhưng nghe đến mấy chữ “bội phục” và “lợi hại” trong lời nói của cô ta, làm cho cô cảm thấy như đang khen mình, cô không tự chủ được mà vỗ ngực: “Hết cách rồi, là do có nhân phẩm tốt.”
Bạch Diên hít một hơi thật sâu, chỉ cảm đối phương da mặt quả thực dày đến mức làm cho cô ta nghẹn lời: “Tang Noãn! Không biết Mạc Tư Nguyên có một người hàng xóm như cậu có cảm thấy xấu hổ không?”
“Mạc Tư Nguyên?” Tang Noãn sửng sốt. Sao tự dưng lại nhắc đến anh?
Bạch Diên nhìn bộ dạng không hiểu của cô, chỉ nghĩ là cô đang giả vờ, liếc nhìn cô một cái: “Đúng vậy, Mạc Tư Nguyên. Tôi nghe nói cậu mời Mạc Tư Nguyên đến làm khách mời của câu lạc bộ Mỹ Thuật, có thể mời Mạc Tư Nguyên đến, đóan chừng là vì hàng xóm với nhau nên không tiện từ chối đúng không? Nhưng có người hàng xóm như cậu thì thật là đáng buồn cho Mạc Tư Nguyên.”
“Cậu nói gì vậy?” Tang Noãn giật mình, bất ngờ nắm lấy vai cô ta: “Mạc Tư Nguyên là khách mời của câu lạc bộ Mỹ Thuật?”
“Cậu giả vờ cái gì!” Bạch Diên không kiên nhẫn gỡ tay cô ra: “Không phải là cậu mời Mạc Tư Nguyên đến tham gia ngày hội câu lạc bộ sao? Cậu thật sự rất lợi hại, đã đặc biệt mời được Mạc Tư Nguyên đến câu lạc bộ Mỹ Thuật khi Thẩm Phong không có ở đây, kéo tất cả những người ở câu lạc bộ Vũ Đạo của chúng tôi qua đó, thật hèn hạ!”
“Không thể nào!” Tang Noãn lớn tiếng cắt ngang: “Anh ấy rõ ràng nói không đi mà!”
“Tôi đâu có ăn no rửng mỡ mà ở đây lừa cậu? Anh ta không đi, lẽ nào là ma? Cậu xem đây là gì!”
Bạch Diên cầm lấy bức tranh của cô gái phía sau, nhét vào ngực Tang Noãn.
Tang Noãn ngơ ngác nhìn xuống.
Đó là một bức tranh màu đơn giản, vẽ Bạch Diên. Nhưng ở góc bức tranh có một chữ ký sắc nét: Mạc.
Tang Noãn nhận ra, đó là chữ ký của anh sau khi vẽ.
Và ngày đó lại đúng dịp là ngày hội câu lạc bộ.
Trong lòng Tang Noãn đột nhiên chùng xuống.
Nhìn bức tranh này…
Vậy, anh ngày hôm đó thực sự đã đến?
Vậy còn chuyện Lâm Vi mời cô trở lại câu lạc bộ Mỹ Thuật thì sao? Nó có liên quan gì đến điều này không?
Truyện được edit và đăng tải tại lantruyen.vn!
Tang Noãn đột nhiên nhớ đến nét mặt của anh đêm hôm đó khi cô nói với anh Lâm Vi mời cô trở lại câu lạc bộ Mỹ Thuật. Không quan tâm đến Bạch Diên nữa, cô cầm lấy bức tranh rồi xoay người rời đi.
“Này! Tang Noãn, cậu trả bức tranh lại cho tôi!” Bạch Diên sau lưng hét lên.
Tang Noãn mặc kệ cô ta, cầm lấy bức tranh chạy một mạch về lớp, kéo mạnh cánh tay Nhã Hinh: “Nhã Hinh, cậu dậy đi!”
Nhã Hinh đang nằm trên bàn ngủ, bị cô làm ồn ào như vậy, uể oải dụi dụi mắt, buồn bực nhìn cô: “Làm sao?”
“Cậu xem cái này đi.” Tang Noãn đưa bức tranh đến trước mặt cô ấy.
Nhã Hinh ngáp một cái rồi nhìn qua: “Ồ! Đây không phải là Bạch Diên sao? Cậu ta lại chọc giận gì cậu?”
“Nhìn ở chỗ này!”
Cô chỉ vào chữ ký ở góc trang, nhìn Nhã Hinh, hết sức nghiêm túc hỏi: “Nhã Hinh, hôm đó cậu có đến ngày hội câu lạc bộ, cậu nói thật cho tớ biết, Mạc Tư Nguyên rốt cuộc có đến câu lạc bộ Mỹ Thuật không?”
…?
Nhã Hinh lập tức tỉnh tảo, cô ấy nhìn Tang Noãn rồi lại nhìn bức tranh, sau đó cười “ha ha ha” với cô cả buổi: “À thì, A Noãn, cậu đừng có nghe Bạch Diên nói bậy…”
“Bớt nói nhảm lại.”
Tang Noãn giữ chặt khuôn mặt lắc lư của Nhã Hinh, khiến Nhã Hinh sợ đến mức giật cả mình: “A Noãn, cậu có chuyện gì cứ nói đi…”
“Nói thì cũng được, nhưng cậu nhất định phải nói sự thật, nếu như cậu có một chút gì lừa dối tớ, chúng ta lập tức tuyệt giao!”
Nhã Hinh lo lắng nuốt nước bọt.
Có thể thấy lần này cô rất nghiêm túc. Nhã Hinh sa sầm mặt lại vì khó xử, lúc này cô ấy nhìn vào đôi mắt đầy sát khí của Tang Noãn, lại nuốt một ngụm vào trong, trong lòng sợ hãi, khoát tay nói:
“Ồ! Được rồi, tớ sẽ nói cho cậu biết. Nhưng cậu cũng đừng nói là tớ nói, Mạc Tư Nguyên không cho tớ nói với cậu.”
Tang Noãn đột nhiên cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác khác lạ.
Nghe những lời này, chuyện kia xem ra là sự thật.
Nhã Hinh thở dài.
“Ngày hôm đó anh ấy có đi, nhưng cũng chỉ ở lại có chút xíu! Cùng lắm là nửa tiếng. Lúc đó Thẩm Phong không có ở câu lạc bộ Vũ Đạo, nên mọi người liền đi qua. Lúc đó anh ấy vẽ chân dung miễn phí cho người ta nhưng với một điều kiện, đó là ai được anh ấy vẽ tranh thì phải vote cho câu lạc bộ Mỹ Thuật một phiếu, nhưng mà anh ấy cũng không ở lại lâu lắm! Thật đấy! Anh ấy còn sợ cậu hiểu lầm nên cố ý bảo tớ đừng nói với cậu.”
“Nói như vậy, anh ấy thật sự có đi…” Tang Noãn nhìn chằm chằm vào chữ ký, khe khẽ nói.
“Ừm… Nhưng mà! A Noãn, cậu đừng nghĩ nhiều về chuyện đó! Chuyện cậu trở lại câu lạc bộ Mỹ Thuật hẳn cũng không liên quan gì đến chuyện này…, hơn nữa Mạc Tư Nguyên lúc đó là đột nhiên xuất hiện, cũng không có nói là cậu mời! Vả lại, không phải cậu luôn muốn anh ấy tới sao! Cứ coi anh ấy đang thỏa hiệp với cậu đi, chấp nhận lời mời của cậu, không cần thiết phải mất hứng…”
Nhìn thấy vẻ mặt chán nản của cô, Nhã Hinh khoa tay múa chân dỗ cô vui vẻ, dỗ mãi mà mặt cô vẫn còn chán nản, tâm trạng của cô ấy cũng theo vậy mà trở nên ủ rũ: “A Noãn, cậu làm sao vậy…”
“Không sao.” Tang Noãn lắc đầu, cầm lấy bức tranh Bạch Diên trong tay, vo thành một cuộn tròn rồi ném ra bên ngoài cửa sổ.