Ngày hôm sau là thứ Bảy, lúc Tang Noãn tỉnh dậy, bầu trời ngoài cửa sổ đã sáng choang.
Ánh mặt trời ấm áp, gió ban mai trong veo, phòng ăn dưới lầu truyền lên mùi thức ăn thơm phức.
Bụng ục ục kêu vài tiếng, Tang Noãn không nhịn được nữa, cô đứng dậy, mặc bộ đồ ngủ nhàu nhĩ, đầu tóc như tổ chim, đi chân trần xuống lầu.
Vừa bước vào phòng ăn đã thấy Mạc Tư Nguyên đang bày những phần thức ăn chuẩn bị sẵn lên bàn.
“Ba mẹ em đâu?” Tang Noãn nhìn quanh nhà một chút, chắc chắn rằng không có ba Tang và mẹ Tang trong phòng.
“Dì đến nhà trẻ rồi, chú thì nói có một đợt hàng cần giao, bữa tối không về.” Mạc Tư Nguyên nói ngắn gọn, anh nhìn bộ quần áo của Tang Noãn, khẽ nhíu mày.
“Em đi vệ sinh cá nhân, thay quần áo rồi xuống ăn cơm.”
“Ồ.”
Tang Noãn gãi gãi đầu rồi chạy về phòng, dùng tốc độ nhanh nhất có thể chỉnh trang lại, sau đó mới bước ra cửa.
Khi đi ngang qua phòng Mạc Tư Nguyên, cô thấy cửa phòng anh mở nên theo thói quen lén vào tham quan một vòng.
Căn phòng của anh vẫn vậy, sạch sẽ và ngăn nắp, những tấm bằng khen trên bàn học được xếp thành hàng ngang. Cô đếm được ba mươi bảy, cũng giống y như lần trước. Nghĩ đến chiếc cúp pha lê đang lặng lẽ đứng trên bàn của mình lúc này, Tang Noãn liền ưỡn ngực, cảm thấy có chút tự hào.
“Anh cứ đợi ở đó, em đang tiến bộ. Sớm muộn gì em cũng sẽ vượt qua anh!” Tang Noãn hướng về phía tường treo đầy bằng khen, lẩm bẩm một mình.
Trên bàn học là một tập sách bài tập Hóa Học đang làm dở, bên trên viết dày đặc những công thức mà cô không thể hiểu được. Tang Noãn cau mày lật lật, thầm nghĩ thế giới học tập của học bá thật sự rất biến thái, mới sáng ra mà đã bắt đầu học rồi.
Đang lật giở, một chiếc phong thư màu xanh nhạt đột nhiên rơi ra khỏi sách bài tập, “xoạt” một tiếng nhẹ nhàng rơi xuống sàn.
Tang Noãn sửng sốt, cầm phong thư lên tò mò xem qua.
Cái gì thế nhỉ?
“A Noãn” dưới lầu truyền lên tiếng Mạc Tư Nguyên thúc giục: “Nhanh lên.”
“Biết rồi.”
Tang Noãn thuận miệng đáp một câu.
Tuy nhiên, cô quên mất rằng lúc này mình vẫn đang ở trong phòng của Mạc Tư Nguyên. Mạc Tư Nguyên ở dưới nghe ra vị trí của cô, lập tức chạy lên lầu.
Tang Noãn không kìm được sự tò mò của mình, ngay khi cô định mở phong thư, một bàn tay bất ngờ từ phía sau đưa tới cướp phong thư đi.
“A!” Tang Noãn giật mình, quay đầu lại thì nhìn thấy Mạc Tư Nguyên đứng phía sau.
“Ai cho em làm lung tung đồ của tôi thế?”
Vẻ mặt Mạc Tư Nguyên rất lạnh lùng, anh cầm phong thư trong tay, nói: “Đi ra.”
“Mạc Tư Nguyên, đó là cái gì?”
Anh càng che giấu Tang Noãn càng tò mò, vẻ mặt cô ranh mãnh chỉ vào anh: “Anh có bí mật!”
“Không phải việc của em.” Anh níu lấy quần áo cô, đẩy cô ra ngoài.
Tang Noãn càng thêm tò mò, bị Mạc Tư Nguyên nửa kéo nửa đẩy ra cửa phòng, đang lúc anh vừa định đóng cửa lại, cô đột nhiên xoay người cúi đầu xuống, cắn một phát lên mu bàn tay của anh.
“Ưm…” Mạc Tư Nguyên hít sâu một hơi, vô thức buông tay ra.
Tang Noãn nhân cơ hội giật lấy phong thư trên tay anh, xoay người chạy về phòng của cô.
“Tang Noãn!” Mạc Tư Nguyên tức giận đuổi theo, vươn tay đoạt lại: “Đừng làm vậy nữa, trả cho tôi!”
“Nói cho em biết đây là cái gì?” Tang Noãn chuyển động trái phải né tránh động tác của anh.
“Mau trả cho tôi!”
“Không nói à? Vậy em tự xem!”
Tang Noãn đắc thắng giơ phong thư về phía anh, nhanh như chớp quay trở lại phòng của mình.
“Tang…”
Rầm!
Cửa phòng bị Tang Noãn đóng chặt, những lời còn sót lại của Mạc Tư Nguyên đều bị cánh cửa cắt đứt.
Sau đó bên ngoài vang lên có tiếng gõ cửa dồn dập: đùng, đùng, đùng, đùng, đùng, đùng…
Tang Noãn dựa vào cửa, che miệng không cho mình bật cười, cô cầm phong thư nhăn dúm trên tay lên xem xét. Rốt cuộc cái này là cái gì mà khiến anh lo lắng như thế?
Đợi một lúc sau, tiếng gõ cửa biến mất. Mạc Tư Nguyên dường như đã bỏ cuộc, ngoài cửa có tiếng bước chân chạy xuống cầu thang.
Tang Noãn ghé tai vào cửa, đoán chắc anh đã đi xa, lúc này cô mới mạnh dạn mở phong thư, lấy từ bên trong ra một tấm thiệp tinh xảo, bên trên có một dòng chữ được viết bằng bút máy.
Đàn anh Mạc Tư Nguyên, em thích anh.
Không có ký tên.
Tang Noãn ngạc nhiên hít một hơi.
Ôi thần linh ơi…Vậy mà là một bức thư tình!
Tảng đá to thế mà vẫn được nữ sinh tỏ tình ư? Tang Noãn cảm thấy không thể tin được.
Cô lập tức nhét lại tấm thiệp vào phong thư, sau đó bỏ phong thư vào ngăn kéo cất giấu cẩn thận, trên mặt bất giác nở một nụ cười. Haha, về sau có thể sử dụng cái này làm nhược điểm để cười nhạo anh ấy rồi! Tang Noãn nghĩ đến điều này thì không thể không cảm thấy vui vẻ.
Nhưng sau khi cất xong phong thư đi, đứng dậy định xuống nhà ăn cơm, Tang Noãn bỗng nhiên khựng lại.
Ma xui quỷ khiến, cô quay đầu nhìn lại ngăn kéo chứa phong thư, không hiểu sao trong lòng lại chùng xuống.
Thư tình.
Nụ cười trên mặt Tang Noãn từ từ biến mất.
Là thư tình…
Cô không biết mình bị sao nữa, rõ ràng là cô muốn cười nhạo anh. Anh luôn chỉ lo cho bản thân, lại càng tự trọng với loại chuyện này, cũng không muốn người khác bàn tán, nếu cô cố tình nói với anh chuyện này sẽ rất dễ khiến anh khó chịu.
Nhưng không hiểu sao sau khi cười xong, cô lại có một cảm giác… buồn bã, thất vọng và mất mát không giải thích được.