Dường như Cảnh Chỉ Huyên cũng không ngờ Tống Đề lại đột nhiên xuất hiện vào lúc này, điều quan trọng hơn là anh ấy còn dẫn theo Mạc Tư Nguyên. Cô ta ngẩn người một lúc rồi lập tức bước nhanh về phía trước, sự tức giận đã hòa hoãn hơn lúc vừa rồi, thấp giọng hỏi: “Sao hai người lại tới đây?”
Bên này, mấy cô gái vây xung quanh không nhịn được xì xào bàn tán, mang theo sự u mê thảo luận với nhau.
“Người phía sau giám đốc Tống là ai thế?”
“Không biết.”
“Anh ấy thật đẹp trai...”
...
Mạc Tư Nguyên không nói lời nào, ánh mắt dừng lại trên đôi hoa tai ‘Bụi gai thần tình yêu’ mấy giây rồi nhanh chóng dời đi, sau đó chuyển sang nhìn Tang Noãn ở cách đó không xa.
Sắc mặt cô tái nhợt, hai tay rủ xuống đan chặt vào nhau, dường như ngay cả gân trên mu bàn bay cũng có thể thấy được rõ ràng. Vẻ mặt này của cô anh cũng đã từng nhìn thấy rất nhiều lần, lại liên quan đến hoa tai kia, anh lập tức đoán được đã xảy ra chuyện gì.
Anh trực tiếp vượt qua đám đông đi tới trước mặt cô, lạnh nhạt nhìn cô mấy giây, sau đó rủ mắt cầm hoa tai lên xem, nói: “Đây không phải là hoa tai ‘Bụi gai thần tình yêu’ sắp được triển lãm sao?”
Tất cả giọng nói và biểu cảm của mọi người xung quanh lập tức bị đè lại, lúc này kinh ngạc nhìn anh, giống như không hiểu tại sao anh biết được chuyện nội bộ của D-King.
Cảnh Chỉ Huyên và Tống Đề cũng đi lên trước. Cảnh Chỉ Huyên kìm nén vẻ khó coi ở trên mặt, nói: ” Ừm.”
Cảm nhận được sự khó hiểu mơ hồ của mọi người xung quanh, Tống Đề cười nhếch môi giải thích: “Vị này chính là giám đốc điều hành sắp sửa nhậm chức, giám đốc Mạc. Mọi người mau làm quen đi, sau này sẽ là cấp trên của mấy người đấy.”
Một tiếng xuýt xoa nhẹ lập tức vang lên trong đám người, sau đó là một cuộc thảo luận thì thầm.
Cảnh Chỉ Huyên ở bên cạnh nói tiếp: “Có điều đây không phải là thành phẩm, mà là kiểu mô phỏng. Nhưng viên đá xanh lục ở phía dưới ruby sai rồi. Lúc đầu chúng ta đã quyết định là dùng Tsavorite, nhưng bây giờ…”
“Tôi biết.”
Mạc Tư Nguyên ngắt lời của cô ta, đặt hoa tai cầm ở trong tay xuống, nhìn Tang Noãn: “Bản thiết kế là cô vẽ.”
Tang Noãn khẽ run lên.
Vẻ mặt vô cảm của anh đối với cô như thể anh đang đối mặt với một người xa lạ chưa từng quen, khiến nhịp đập của trái tim cô khác thường, thành thật gật đầu: “Phải…”
“Em nghi ngờ cô ấy có điểm yếu về màu sắc.” Cảnh Chỉ Huyên nhìn chằm chằm vào Tang Noãn nửa giây, rồi ngẩng đầu nhìn Mạc Tư Nguyên nói: “Trước mắt màu sắc của hàng mẫu này rõ ràng là màu của phỉ thuý, nhưng em mới vừa hỏi cô ấy, cô ấy cũng không nhìn ra màu sắc không giống. Tang Noãn, cô nói thật đi, rốt cuộc cô bị điểm yếu về màu sắc đúng không?”
“Tôi...” Trái tim của Tang Noãn chùng xuống, nhẹ nhàng thở ra một hơi. Cô cứng đờ một lúc lâu, giống như cam chịu số phận cúi đầu: “Thật ra tôi...”
“Trên bản thiết kế của cô có ký hiệu mã màu không?” Nhưng không đợi cô nói xong, Mạc Tư Nguyên đã cắt ngang lời của cô.
Anh vô cùng bình tĩnh hỏi.
Ký hiệu mã màu, vẫn là sự hợp tác ăn ý giữa bộ phận thiết kế và bộ phận phiên bản đầu tiên.
Bởi vì màu cọ vẽ quá đa dạng, giữa đá quý lại không giống nhau, đúng thực cũng tồn tại những viên đá quý có màu sắc tương tự, nhưng ánh sáng màu của đá quý lại rất khó để dùng một màu nước thông thường để miêu tả, cho nên sau khi hoàn thành xong, bản thiết kế sẽ giao cho bộ phận phiên bản đầu tiên, trên bản thảo thiết kế cũng cần nhiều quá trình, chính là lấy bút chì để đánh dấu ký hiệu mã màu tương ứng của đá quý, để chỉ dẫn rõ ràng hơn cho người sản xuất mô hình.
Vào đêm Tang Noãn đang vẽ bản thảo thiết kế, anh rõ ràng đã báo cho cô biết nơi nào nên đánh dấu mã màu nào, nhưng không biết tại sao còn có thể xuất hiện vấn đề trước mắt.
Nghe được câu hỏi của anh, suy nghĩ của Tang Noãn hơi dừng lại rồi lúng túng đáp: “Có...”
“Cô ký hiện Tsavorite số bao nhiêu?”
“410.” Tang Noãn đáp lại gần như không cần suy nghĩ.
Mạc Tư Nguyên im lặng, quả nhiên.
Anh cố gắng để vẻ mặt của mình không lộ ra chút dao động nào, nhìn cô nói: “Cô nhớ sai rồi, Tsavorite thật ra phải là số 418.”
“Hả?” Tang Noãn sửng sốt, gần như cố nén sự kích động mới kiềm chế được ham muốn lục tìm hồ sơ của mình, kinh ngạc nói: “418? Nhưng sao tôi nhớ là 410? Tôi…”
Nhớ lại đêm đó cô vẽ tranh cả đêm, có thể đã không cẩn thận nhìn nhầm một con số, trái tim của Tang Noãn lại bắt đầu điên cuồng đập loạn, trống rỗng hoang mang.
Mạc Tư Nguyên thuận theo tình thế nói với Cảnh Chỉ Huyên: “Có lẽ là vấn đề của ký hiệu mã màu mới dẫn đến bộ phận phiên bản đầu tiên bên kia chọn sai đá quý. Cũng may chỉ là một vấn đề nhỏ, hơn nữa cũng chỉ là kiểu mô phỏng, không phải hàng thật, bây giờ sửa sai vẫn còn kịp.”
“Là như vậy sao?” Cảnh Chỉ Huyên vẫn luôn tồn tại sự nghi ngờ, cô ta không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Tang Noãn không buông tha: “Nếu như vậy thì Tang Noãn, tại sao vừa rồi nhìn thấy kiểu mô phỏng này cô vẫn không nhìn ra vấn đề?”
“Cô ấy đã từng nhìn thấy được bao nhiêu đá quý?” Nhưng Mạc Tư Nguyên ở bên cạnh trực tiếp ngắt lời cô ta, có chút lạnh nhạt.
“Một Thực tập sinh, không tốt nghiệp học viện thiết kế, không tiếp xúc với phân biệt giám định trang sức, ngay cả bản vẽ thiết kế cũng là sửa chữa của người khác. Tsavorite lại gần giống màu của phỉ thúy, cho dù là nhà thiết kế trong ngành nhiều năm làm, cũng có lúc không chắc có thể nhận ra được, cô ấy không nhận ra được thì có cái gì kỳ lạ?”
“Anh...” Lời nói của Cảnh Chỉ Huyên hơi nghẹn lại, nhất thời lại không thể nói ra được lời nào.
Dường như bầu không khí hơi kỳ lạ.
Cảm nhận được bầu không khí giữa giám đốc Cảnh và vị giám đốc điều hành mới này có chút lạ lùng, mọi người bên cạnh cũng không dám nói lời nào, mù mịt nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ.
Tống Đề nhìn tình hình trước mắt, trong lòng cứ có dự cảm xấu, hơi cau mày.
Lắng nghe cách nói chuyện thờ ơ của Mạc Tư Nguyên, ánh mắt Tang Noãn cũng không tự chủ được rơi vào trên người anh, trong lòng có chút sững sờ.
Dường như anh... Là đang giúp cô...
Cảnh Chỉ Huyên khẽ thở dài, không xoắn xuýt nữa, nhưng biểu cảm trên mặt cũng không thả lỏng: “Được rồi. Nhưng cho dù là như vậy thì chuyện này nói ra vẫn phải truy cứu trách nhiệm.”
Truy cứu trách nhiệm...
Tang Noãn nghe thấy bốn chữ này, tâm trạng bất giác căng thẳng.
“Truy cứu trách nhiệm.”
Mạc Tư Nguyên cũng nhẹ nhàng đọc lại bốn chữ này, sau đó như có điều suy nghĩ gật đầu, cười khẽ: ” Được, nếu muốn truy cứu trách nhiệm, vậy chúng ta dứt khoát nói chuyện tỉ mỉ đi. Chuyện này nên truy cứu trách nhiệm thế nào?”
Anh không nhìn Cảnh Chỉ Huyên, nói xong ánh mắt trực tiếp lướt qua mọi người ở bên cạnh, hỏi: ” Bộ sưu tập ‘Bụi gai thần tình yêu’ này là người nào chịu trách nhiệm?”
Giọng điệu lạnh nhạt thờ ơ của anh có ý tứ không giận tự uy*.
(*) Miêu tả người tuy không tức giận, nhưng vẫn có khí chất uy nghiêm.
A Tranh vẫn luôn phụ trách sửa đổi ‘Bụi gai thần tình yêu’ vô thức run rẩy, lập tức vội vàng đứng ra, nói: ” Dạ, là phó giám đốc Nghiêm! Nhưng phó giám đốc Nghiêm đi công tác, cho nên sau này bản sửa đổi luôn do tôi phụ trách...”
“Vậy người phụ trách sản xuất mô hình phiên bản đầu của ‘Bụi gai thần tình yêu’ là ai?”
“Là Tôn Nhiên, anh ấy vẫn luôn là người phụ trách bộ phận phiên bản đầu tiên ‘Bụi gai thần tình yêu’.”
“Được.” Mạc Tư Nguyên gật đầu, lại cầm hoa tai lên lần nữa, thờ ơ nói: “Mặc dù hàng triển lãm hoa tai của ‘Bụi gai thần tình yêu’ mới bắt đầu thi công gần đây, nhưng theo tôi được biết, vào hai tháng trước, sợi dây chuyền của bộ sưu tập này đã tạo ra thành phẩm. Nếu vậy, người phụ trách sản xuất mô hình của bộ sưu tập ‘Bụi gai’ nên biết toàn bộ đá quý mà bộ sưu tập ‘Bụi gai’ sử dụng đều là Ruby và Tsavorite, vậy thì tại sao khi người sản xuất mô hình nhìn thấy bản vẽ thiết kế lần này khác với lần trước, lại không lập tức nói với bộ phận thiết kế mà đã trực tiếp làm ra kiểu mô phỏng? Cho nên, nếu bàn về nghiên cứu trách nhiệm, thì trách nhiệm của bộ phận phiên bản đầu tiên không thể chối cãi được.”
“Vì vậy theo như ý của anh, tất cả trách nhiệm của sự cố lần này đều ở trên người Tôn Nhiên?” Cảnh Chỉ Huyên không thể tưởng tượng nổi.
“Dĩ nhiên không phải.” Mạc Tư Nguyên lạnh nhạt nói, ánh mắt chuyển sang nhìn cô ta, thâm sâu khó lường: “Cô cũng có trách nhiệm, giám đốc Cảnh.”
“Em?” Cảnh Chỉ Huyên lập tức kinh ngạc, không hiểu chút nào: “Sao em…”
“Trước khi bản vẽ này được đưa đến bộ phận phiên bản đầu tiên, cô đã kiểm tra chưa?” Mạc Tư Nguyên ngắt lời cô ta.
Lời nói của Cảnh Chỉ Huyên lập tức dừng lại.
Chỉ nhìn vào vẻ mặt của cô ta cũng đã đoán được câu trả lời, giọng của Mạc Tư Nguyên vẫn lạnh nhạt không đổi: “Với tư cách là giám đốc của bộ phận thiết kế, bản vẽ này, tác phẩm này có bao nhiêu quan trọng cô hoàn toàn có thể biết được. Cô biết rất rõ người sửa đổi bản vẽ này chỉ là một thực tập sinh không có chút kinh nghiệm nào. Vậy thì sau khi hoàn thành bản vẽ, cô với tư cách là giám đốc xét duyệt nhưng cũng không xét duyệt đã trực tiếp gửi đến bộ phận phiên bản đầu tiên. Chỉ Huyên, tự cô nói xem cô có phải chịu trách nhiệm không?”
Cảnh Chỉ Huyên cứng đờ nửa giây, vẻ mặt của cô ta thoáng qua một tia hốt hoảng, vội vàng nói: “Đó là bởi vì ngày đó bộ phận phiên bản đầu tiên muốn bản vẽ thiết kế gấp, em chưa kịp, cho nên em…”
“Cho dù là bộ phận phiên bản đầu tiên nôn nóng quyết định mô phỏng, nhưng trong thời gian bộ phận phiên bản đầu tiên làm ra khuôn sáp, cô hoàn toàn có thời gian kiểm tra bản vẽ thiết kế, nếu như có vấn đề cũng có thể nói với bộ phận phiên bản đầu tiên trước, nhưng cô có không?”
Giọng của Mạc Tư Nguyên lạnh băng giống như tuyết, ánh mắt lạnh lùng.
“Cho nên, nếu như muốn nghiên cứu trách nhiệm, tôi cảm thấy chuyện này không riêng gì Tang Noãn, mà bao gồm cả Cảnh Chỉ Huyên cô với tư cách là giám đốc, bao gồm người phụ trách ‘Bụi gai thần tình yêu ‘, còn có bộ phận phiên bản đầu tiên, toàn bộ đều không thoát khỏi trách nhiệm. Nhưng tôi lại không hiểu, giám đốc Cảnh, với tư cách là lãnh đạo, lúc này đáng ra cô nên lựa chọn giải quyết sự cố trước, cố gắng đè ép trách nhiệm của phòng mình đến mức thấp nhất chứ? Hay là từ lúc vừa bắt đầu, cô đã cố ý không kiểm tra bản vẽ thiết kế?”
Câu nói cuối cùng yên tĩnh hạ xuống.
Cảnh Chỉ Huyên bất ngờ ngẩn người, sắc mặt lập tức cứng đờ trắng bệch.
Ý trong lời nói của anh đã vô cùng rõ ràng, tuy giọng nói ổn định thờ ơ không phải chất vấn, nhưng dường như cũng đủ đả kích sự kiêu ngạo và tôn nghiêm của cô ta.
Cô ta im lặng đứng yên rất lâu, cuối cùng siết chặt bàn tay lạnh như băng, một lúc lâu cũng không nói nên lời.
Thời gian yên lặng kéo dài khiến bầu không khí trong phòng càng ngày càng kỳ lạ. Tống Đề thấy tình thế không đúng, nhanh chóng chạy ra giảng hòa, cười ha ha nói.
“Này, này! Được rồi được rồi, chút chuyện nhỏ ấy mà! Không phải là một kiểu mô phỏng sao, cũng không phải là thành phẩm, sửa lại không phải là được rồi sao? Được rồi được rồi, tất cả giải tán đi giải tán đi, không được thì lát nữa tôi đi nói với bộ phận phiên bản đầu tiên bên kia…”
Tống Đề khẽ vỗ vai Mạc Tư Nguyên ngầm ra hiệu, nháy mắt với anh, tỏ ý bảo anh đừng làm chuyện này đến mức quá bế tắc.
Mạc Tư Nguyên liếc nhìn Cảnh Chỉ Huyên đang rủ mắt, mặt vô cảm nói: “Tôi còn có việc, đi trước. Chỉ Huyên, hy vọng cô đừng khiến tôi thất vọng.”
Anh nói xong thì quay người bước chân ra cửa.
Khi đi ngang qua bên cạnh Tang Noãn.
Bước chân của Mạc Tư Nguyên hơi dừng lại.
Anh quay đầu nhìn cô, nhẹ nhàng cười khẽ với cô, nụ cười có chút an ủi, nhưng cũng không nói gì mà nhanh chóng lướt qua.
…
Trở lại vị trí làm việc, tâm tư của Tang Noãn nặng trĩu, tâm trạng háo hức lúc tới đã hoàn toàn tan biến.
Ngay sau khi mọi người trong phòng họp rời đi, Cảnh Chỉ Huyên gọi riêng cô ở lại, nói mấy câu.
“Chuyện này nếu đã vì cô mà ra, như vậy sẽ do cô giải quyết. Lát nữa cô trở về hãy kiểm tra lại bản thảo thiết kế cho thật tốt, đánh dấu xong vấn đề, sau đó nói chuyện với bộ phận phiên bản đầu tiên bên kia.”
“Còn có,” Cảnh Chỉ Huyên hờ hững nhìn chằm chằm vào cô, giọng bỗng nhiên trở lạnh: “Một người có điểm yếu về màu sắc không có tư cách làm nhà thiết kế. Tốt nhất là cô không nên có yếu điểm về màu sắc.”
...
“Một người có điểm yếu về màu sắc không có tư cách làm nhà thiết kế. Tốt nhất là cô không nên có yếu điểm về màu sắc.”
Cô vùi đầu sâu vào trong cánh tay, cố gắng bình tĩnh lại được một lúc, nhưng lời nói hờ hững lạnh lùng kia vẫn luôn văng vẳng ở bên tai, xua mãi không đi.
Cô nhắm hai mắt, móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay, ra sức ám thị với bản thân rằng không sao.
Nhưng vẫn không được...
Vốn nghĩ mình cố gắng giấu giếm, có thể giấu giếm tới lúc nào thì hay lúc đó. Chỉ cần người khác luôn không biết về nhược điểm này của mình, chỉ cần mình cố gắng phát huy điểm mạnh và tránh điểm yếu, một ngày nào đó, cho dù cô không thể nhận rõ được nhiều màu sắc, nhưng cô cũng có thể trở thành một nhà thiết kế chân chính.
Nhưng lần này, nếu như không phải có Mạc Tư Nguyên giải vây bảo vệ, sợ rằng bây giờ cô đã bắt đầu thu dọn đồ đạc rời đi rồi.
Mạc Tư Nguyên...
Nghĩ tới anh, Tang Noãn hơi ngẩn người.
Cô từ trong cánh tay ngẩng đầu lên, cầm điện thoại ra, mở giao diện Wechat.
Ngón tay của Tang Noãn dừng lại ở trên “m4O” rất lâu, xoắn xuýt nửa ngày.
Anh giúp cô, cô nên nói lời cảm ơn với anh.
Nhưng...
Từ dạo đi chơi ở ngoại thành lần trước về, bọn họ cũng không liên lạc với nhau nữa, lúc này nếu cô đột ngột liên lạc với anh, liệu có khi nào…
Cô đang suy nghĩ, điện thoại di động trong tay lại đột nhiên rung lên.
Tang Noãn có chút sửng sốt, vô thức lúng túng cúi đầu xuống.
Chợt thấy trong hộp thoại Wechat xuất hiện một tin nhắn mới, lời nói trong khung đối thoại ngắn gọn lại đơn giản, chỉ có mấy chữ.
“Đừng khóc, đừng sợ.
Cố gắng lên.”
Tin nhắn đến từ “m4O”.
Tang Noãn ngẩn người, ngây ngốc nhìn chằm chằm vào Wechat trên điện thoại, trái tim bỗng nhiên mềm nhũn.
Không khí có hơi chua xót.
Nếu không vì sao cô lại đột nhiên muốn khóc như vậy.