Ăn mì xong, Mạc Tư Nguyên lái xe đưa Tang Noãn về nhà.
Cho xe dừng lại ở đầu ngõ nhỏ, Mạc Tư Nguyên xuống xe, mở cửa bên ghế phụ ra đợi cô xuống, sau đó cùng cô chậm rãi đi vào trong con hẻm.
Trời đã khuya lắm rồi, đèn đường hai bên con hẻm đã sáng lên, ánh sáng yếu ớt cộng thêm những con thiêu thân vây quanh bóng đèn khiến trên mặt đất loáng thoáng có những bóng đen.
Mạc Tư Nguyên vẫn đang chậm rãi đi vào trong, anh đưa mắt nhìn quanh bốn phía, thuận miệng hỏi: “Tại sao lại ở đây?”
“Hửm?” Tang Noãn đang cúi đầu vô cùng chăm chú suy nghĩ chuyện gì đó, không ngờ anh lại đột nhiên hỏi như vậy nên ngơ ngác ngẩng đầu.
“Em đó, sao lại thuê nhà ở chỗ này?” Anh nghiêng đầu nhìn cô, lông mi dài phủ lên má anh một bóng mờ, khiến ánh mắt anh càng sâu hơn: “Ở đây tuy rằng không vấn đề gì, nhưng rất đơn sơ, hơn nữa cũng không an toàn.”
“Bởi vì ở đây rất thuận tiện.” Tang Noãn hít sâu một hơi, cười với anh: “Tiền thuê nhà chỗ này thấp hơn so với nơi khác, hơn nữa cũng gần công ty, bình thường em đi bộ đi làm cũng được.”
“Bình thường em đều đi bộ về sao?”
“Đúng vậy.” Tang Noãn đáp: “Đi tắt thì chỉ tầm năm phút là về tới rồi, rất gần! Hơn nữa dù nhà ở đây nhỏ nhưng có đầy đủ mọi thứ, ngoại trừ đường đi hơi tối thì không có khuyết điểm gì khác.”
Mạc Tư Nguyên im lặng, lát sau lại nở nụ cười trêu cô, nói: “Cũng đúng, em an toàn như thế, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì.”
“?”
Tang Noãn sửng sốt, nghe ra hàm ý đùa cợt trong câu nói của anh, cô bỗng xoay người đẩy anh một cái, thẹn quá hóa giận nói: “Mạc Tư Nguyên, anh phiền phức chết đi được!”
Sức lực của cô vốn không lớn, Mạc Tư Nguyên lại thuận thế hơi ngả về phía sau một chút, giả vờ như bị cô đẩy nên lảo đảo, không nhịn được bật cười.
Tang Noãn nhìn anh hầm hầm, nhưng anh vẫn cười tươi rói.
Nhìn anh cười như vậy, dần dần, cô cũng không kìm được, quay đầu nén cười, ho khan nói: “Đến nơi rồi.”
“Ừ.” Mạc Tư Nguyên gật đầu, nhìn phòng thuê nhỏ ở chỗ sâu nhất trong hẻm: “Đi đi.”
Tang Noãn lập tức bước nhanh tới trước cửa.
Đi được vài bước, cô bất giác quay đầu lại, quả nhiên thấy anh vẫn đang nhìn cô. Thấy cô xoay người lại, Mạc Tư Nguyên nhẹ nhàng vẫy tay tạm biệt.
Trái tim cô đập loạn xạ, lập tức xoay người lại lấy chìa khóa ra mở cửa, cuối cùng nhìn anh một cái rồi chậm rãi đóng cửa lại.
Thấy cô an toàn vào nhà rồi, Mạc Tư Nguyên đứng tại chỗ vài giây xong mới xoay người đi ra khỏi con hẻm nhỏ.
Mà sau khi anh xoay người không lâu, cánh cửa phía sau lại hơi mở ra, Tang Noãn thò đầu ra đưa mắt nhìn bóng dáng kia rời đi, xong mới yên tâm đóng cửa lại.
–
Bắt đầu từ tối hôm đó, Tang Noãn càng tăng ca nhiều hơn.
Không rõ là vì điều gì, mặc dù công việc của cô không nhiều lắm, nhưng cô vẫn hoàn thành công việc trong ngày, sau đó lại đi hỏi những người khác trong tổ coi có chuyện gì cần cô giúp không. Mọi người trong tổ thấy có người tình nguyện chia sẻ công việc với mình, đương nhiên là sẽ đồng ý nhờ cô một ít chuyện vặt. Tất cả mọi người trong bộ phận thiết kế đều thấy dạo này Tang Noãn rất chịu khó. Không chỉ hoàn thành công việc nhanh chóng mà vừa hiệu suất lại vừa chất lượng, cho dù là công việc giao cho cô làm trong một tuần thì cùng lắm chỉ cần ba ngày, tất cả tài liệu và bản phác thảo đều sẽ được hoàn thành.
Nhưng những người khác không biết là mỗi khi cô tăng ca, Mạc Tư Nguyên thường sẽ xuống bộ phận thiết kế nhìn một cái.
Lúc đầu Tang Noãn sẽ hỏi anh một câu, nhưng lâu dần cô cũng không hỏi đến nữa, để mặc anh đi đi lại lại trong bộ phận thiết kế. Anh cũng không nói gì, chỉ thỉnh thoảng sẽ mua cho cô một cốc trà sữa nóng hay ít đồ ăn đêm. Đa số thời gian là hai người bọn họ ngồi cùng một chỗ, lẳng lặng làm việc của mình, không nói chuyện gì. Cho đến khi cô xong việc của mình, họ lại ra ngoài ăn bữa khuya nữa rồi mới về nhà.
Hình thức chung sống khác thường này dường như đã trở thành một bí mật không thể nói ra của hai người, khiến Tang Noãn luôn thầm cảm thấy có một loại cảm giác khó hiểu.
Cô vốn nghĩ chắc chắn mình chưa bao giờ chủ động chờ Mạc Tư Nguyên đến, nhưng mỗi lần khi anh chưa tới, mỗi động tĩnh nhỏ bên ngoài phòng làm việc cũng có thể tác động đến cô. Có một lần anh thật sự không đến, mặc dù Tang Noãn không ngừng tự ám thị cho mình, nhưng vẫn không khống chế được sự thất vọng đang nảy nở trong lòng.
Nhưng khi cô đi ra khỏi tòa nhà B, nhìn thấy bóng dáng cao lớn đang dựa vào xe, ánh mắt tối đen nhìn chằm chằm vào cô, thế là trong nháy mắt tất cả lo lắng và thất vọng đã tan thành mây khói.
Tang Noãn không biết rốt cuộc là vì sao lại thế, nhưng không thể phủ nhận là cô phát hiện ra mình dường như càng ngày càng quen với sự có mặt của anh, cũng… càng ngày càng chờ mong anh đến.
Tuy nhiên, ngay sau đó đã có chuyện xảy ra, cuối cùng cũng khiến Tang Noãn phải phân tán sự chú ý của mình.
Nửa tháng sau, triển lãm trang sức quốc tế ‘I-J’ cuối cùng cũng được tổ chức đúng hạn ở tòa nhà D-King.
Triển lãm trang sức này được bố trí từ tầng sáu đến tầng tám tại tòa nhà C của D-King, tổng cộng có bảy ngày, sáu ngày đầu là triển lãm trang sức, ngày cuối cùng là một show người mẫu. Đến lúc đó ở buổi triển lãm, ngoại trừ các lãnh đạo của D-King, các nhà thiết kế và thương hiệu lớn nổi tiếng trong lĩnh vực trang sức quốc tế cũng sẽ có mặt. Đài truyền hình thành phố thậm chí còn phát sóng trực tiếp và phỏng vấn trực tiếp, hoàn toàn là một bữa tiệc thị giác của đồ trang sức.
Trong những ngày đó, toàn bộ D-King từ ban giám đốc cho tới lao công và bảo vệ, ai nấy đều lên một trăm phần trăm tinh thần, cả đám bận túi bụi như con quay. Các nhóm nhiếp ảnh gia và phóng viên tập trung đầy trước cửa tòa nhà, bãi đỗ xe của D-King bây giờ ngày nào cũng đỗ đầy những chiếc xe đắt tiền. Trong mắt một số công nhân, loại triển lãm trang sức này đúng là khiến người khác phải khiếp sợ.
Cũng may là buổi triển lãm được tiến hành rất thuận lợi, một tuần sau, người tổ chức buổi triển lãm báo cáo thắng lợi, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Ngày cuối cùng của buổi triển lãm là show người mẫu kết thúc vào thứ Sáu, sau khi buổi phỏng vấn kết thúc, các giám đốc của công ty đã quyết định tổ chức một buổi tiệc mừng công, chúc mừng cho sự thành công của buổi triển lãm lần này.
Mọi người vô cùng vui vẻ, còn chưa tới giờ tan tầm đã bất chấp tất cả về nhà trang điểm thay quần áo, sau đó chạy tới khách sạn nơi công ty đã đặt chỗ trước. Bởi vì toàn bộ D-King có rất nhiều nhân viên, nên lần này các lãnh đạo cấp cao đã bao trọn gói một khách sạn trong khu nghỉ dưỡng, tổ chức tiệc mừng công ở đây.
Sau khi ăn tiệc mừng công xong, một nhóm người của bộ phận thiết kế đưa ra lời mời giao lưu với bộ phận marketing, cùng nhau đến quán KTV ca hát.
Tang Noãn vốn không muốn đi, nhưng lại bị Lâm Nhân và mấy cô gái có quan hệ tốt thuyết phục, nên không thể làm gì khác hơn là đi theo. Lúc này cô đang ngồi một mình trong góc phòng bao mờ ảo, nhìn những người đó gào thét thảm thiết, cô thì chỉ im lặng uống Coca.
Bầu không khí trong phòng bao rất sôi nổi, ngoài tiếng hát tru tréo còn có tiếng cười đùa chuyện trò, tiếng ly cụng vào nhau nghe rung cả tai.
Tang Noãn không có tâm trạng chơi đùa với bọn họ, cứ chán chết ngồi ngơ ra một chỗ, bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói:
“Một mình em ngồi đây làm gì thế?”
Tang Noãn giật mình quay đầu lại, nhìn thấy Tống Đề.
Không biết Tống Đề đã ngồi bên cạnh cô từ bao giờ, đại khái là thấy cô ngồi một mình cô đơn. Tang Noãn có chút sửng sốt, sau đó lễ phép gọi một tiếng, “Giám đốc Tống.”
“Bây giờ đang ở ngoài, em không cần gọi anh như thế.” Tống Đề cà lơ phất phơ cười, nhìn cô nhướng nhướng mày: “Sao em không chơi cùng với bọn họ? Ngồi một mình ở đây làm gì?”
Tang Noãn cười cười: “Em không thích náo nhiệt lắm.”
“À…” Tống Đề bừng tỉnh hiểu ra, gật đầu, trong mắt anh ấy hiện lên chút trêu cợt: “Có phải là vì Tư Nguyên không tới nên đang tương tư cậu ta đúng không?”
Cái tên quen thuộc đột nhiên lọt vào trong tai, Tang Noãn trợn to mắt, vội vàng nói: “Giám đốc Tống đang đùa gì vậy?”
Tống Đề vốn định trêu cô một chút, thấy cô phản ứng như thế thì không khỏi buồn cười, anh ấy càng cười đậm hơn: “Tư Nguyên đang tiếp người tổ chức triển lãm, có lẽ lát nữa sẽ tới, em đừng ủ rũ không vui như thế.”
“Em không có.” Tang Noãn chỉ cảm thấy càng thêm bực mình, nóng nảy tới mức không nhịn được mà dậm chân, chỉ muốn anh ấy mau mau im lặng.
“À, nói chuyện mới nhớ, A Noãn.” Tống Đề lại đổi đề tài: “Có chuyện này em có biết không?”
“Cái gì?”
“Thì là…” Anh ấy dừng lại một chút, dường như thấy sắc mặt cô thay đổi mới trêu chọc: “Dạo này không hiểu vì sao Tư Nguyên vẫn luôn thức đêm tăng ca. Cậu ta bị sao thế, em biết không?”
“…” Tang Noãn nghẹn họng, gương mặt nóng lên, mất tự nhiên nói: “À… vậy ư? Em, em không biết, em cũng đâu có gặp anh ấy…”
“À.”
Giọng điệu của Tống Đề rất kì quái, cười như không cười: “Vậy thì lạ quá, mấy hôm trước anh có đến phòng nhân sự, vừa lúc đọc được nhật ký mới nhất, em đoán xem anh phát hiện ra cái gì? Toàn bộ công ty này chỉ có hai người các em là về muộn nhất, vậy thì em về trước hay về sau mà lại không gặp? Chuyện này, chậc chậc…”
“…” Gò má Tang Noãn lại nóng rực lên, bỗng nhiên cảm thấy may mắn vì ánh sáng mờ mờ trong KTV giúp cô che giấu sự xấu hổ.
Điện thoại di động trong tay cô đột nhiên rung lên. Cô lật lại xem, chợt nhìn thấy một kí hiệu đặc biệt hiện lên: m4O.
Trái tim như ngừng lại trong giây lát, hô hấp của cô cũng dừng theo.
Tống Đề cũng nhìn thấy, anh ấy khựng lại một giây, bỗng nhiên huýt sáo cười nói: “Ui trời, đây không phải là cái tên ‘Chưa chết à’ mà em thích sao. Cuộc gọi này tới cũng tới đúng lúc thật đấy. Bằng không đợi thêm lát nữa e rằng có người sẽ sốt ruột đến chết mất.”
“Giám đốc Tống!” Tang Noãn thẹn quá hóa giận.
“Rồi rồi, không nói nữa.” Tống Đề cũng có chừng mực, nhưng lại không nhịn cười được: “Mau nghe điện thoại đi, không cậu ta lại lo lắng muốn chết.”
Anh ấy chỉ chỉ điện thoại di động, cười xấu xa, sau đó đứng dậy đi vào trong đám người.
Tang Noãn cầm điện thoại lặng lẽ tới phòng vệ sinh bên ngoài phòng bao.
Cánh cửa dày nặng cắt đứt toàn bộ âm thanh ầm ĩ bên trong. Nhìn kí hiệu quen thuộc trên màn hình, Tang Noãn hít sâu một hơi, sau đó nghe điện thoại.
“Alo?”
“A Noãn.” Trong giọng nói của Mạc Tư Nguyên mang theo chút tiếng gió truyền tới: “Em đang ở đâu?”
“Ở KTV…”
“Ra đi.” Mạc Tư Nguyên nói tiếp: “Anh đang ở ngay bên ngoài.”