Trên người của cậu có mùi của tôi.
Câu này thực sự quá là có ý ấy ấy.
Toàn bộ máu trên người Ngư Lam dồn hết lên mặt và tai, hắn bỗng nhận ra mình đã làm một chuyện cực kỳ ngu ngốc –
Hắn ôm áo của Chu Miên khi ngủ thì đồng nghĩa với việc sẽ lưu lại mùi trên người mình, tuy đã phai bớt nhưng chắc chắn Chu Miên không đến mức đến pheromone của mình cũng không nhận ra được
Đệt.
Này mẹ nó chính là chưa đánh đã khai.
Hiện tại Ngư Lam chỉ muốn dành cả đêm biến khỏi Trái Đất.
...Giải thích như nào bây giờ?
Đúng là Ngư Lam định nói vụ pheromone cho Chu Miên.
Nhưng không phải dưới tình huống như này.
Đên đen gió lớn, bên rìa lề đường, đánh úp không kịp trở tay.
Giờ mà thừa nhận chuyện này thì tương đương với việc hắn nói cho Chu Miên hắn chỉ có thể ôm áo anh mới ngủ được.
...Ngư Lam vẫn chưa muốn úp mặt vào sông quê nhanh thế.
Hơn nữa Chu Miên còn không có chứng cứ!
Ngư Lam bốc khói tại chỗ hai giây, cuối cùng quyết định đánh chết cũng không thừa nhận. Hắn lại mở ngón nghề cũ, bắt đầu giả ngu giả ngơ cúi đầu ngửi tay áo của mình, hoang mang nói: "Có à? Sao tôi không ngửi thấy?"
Nói xong lại sượng trân đánh lạc hướng: "Cái áo đồng phục kia lúc nào về tôi tìm rồi đem đến ký túc xá trả cậu."
Chu Miên nhìn hắn không nói gì, sau một lúc lâu chỉ nhàn nhạt "Ừ" một tiếng.
Coi như là đã thoát một kiếp.
Nhưng Ngư Lam vẫn cảm thấy hình như Chu Miên đã biết gì đó, chỉ là không vạch trần hắn luôn mà thôi.
Hắn thở dài nhẹ nhõm, dù sao trước mắt cũng lấp liếm qua được rồi.
Dù chuyện này sớm muộn gì cũng có ngày Chu Miên biết.
Thôi để sau rồi tính tiếp.
Dọc đường về ký túc xá, toàn bộ hành trình Ngư Lam ngẩng đầu nhìn trời, Chu Miên rũ mắt nhìn con đường lát đá dưới chân, mỗi người một tâm tư.
Trên hành lang tầng 4, Ngư Lam mở cửa phòng ký túc xá, nghe thấy Tạ Tầm Diên đang rửa mặt trong toilet thì lập tức chạy hai bước nhảy tót lên giường, rút đồng phục Chu Miên từ ổ chăn của hắn ra.
Sau đó lén lút giấu vào trong ngực, đi đến cửa phòng Chu Miên gõ cửa.
Bạn cùng phòng Chu Miên ra mở cửa, thấy người đến là Ngư Lam thì ngây người chút.
"Xin chào?"
Ngư Lam khẽ nắm chặt đồng phục trong tay: "Tôi đến tìm Chu Miên."
"Chủ tịch Chu, Ngư Lam đến tìm cậu này."
Chu Miên không ngờ Ngư Lam hành động nhanh thế, vừa về ký túc xá chưa được một phút đã chạy tới rồi.
Anh mới thay quần áo dở, thân trên khoác áo ngủ vải bông, nửa người dưới lại vẫn mặc quần đồng phục rộng thùng thình.
Trông hơi lôi thôi nhưng cũng không đến mức không thể gặp người khác.
Ngẫm nghĩ, Chu Miên lại nói với bên ngoài: "Chờ một chút."
Rồi cởi quần đồng phục, thay thành quần ngủ màu xám chì.
Chu Miên ra mở cửa, Ngư Lam đứng sẵn đó nói với anh: "Tôi tới trả áo cho cậu."
Chu Miên nhìn thoáng qua cái áo hắn ôm trong tay.
Ngư Lam cũng nhìn theo ánh mắt của anh.
Áo đồng phục bị hắn vò đến nhăn nheo như dưa muối, trông hoàn toàn đối lập với sự quy củ ngay ngắn thường ngày của Chu Miên.
- - Rõ ràng lúc Chu Miên đưa cho hắn cái áo vẫn phẳng phiu, chẳng biết nó đã trải qua kiếp nạn thứ mấy dưới tay Chu Miên mà thành như giờ.
Lúc Chu Miên mặc đồng phục, quần áo trên người luôn hoàn hảo không một nếp nhăn nào, phẳng phiu mà gọn gàng.
Ngư Lam bỗng ý thức được điều gì, hắn dần dần cúi đầu xuống, thanh càng càng ngày thấp: "...Cái kia, hay là, để tôi giặt lại cho cậu ha."
"Không cần." Chu Miên duỗi tay nhận đồng phục.
Ngư Lam cứng đờ "Ồ", tay lại không nhịn được xoa xoa vành tai, mãi mới nghẹn ra được một câu: "Thế tôi về trước."
Chu Miên gật đầu: "Tạm biệt."
Ngư Lam lập tức xoay người đi luôn, trên đường về bàn tay đập mạnh vào đầu, quả thực hận không thể đào lỗ tự chôn mình luôn.
Ngư Lam phát hiện mỗi lần hắn gặp Chu Miên là chỉ số thông minh lại bắt đầu chạm đáy – nếu mượn quần áo người khác, nhất định hắn sẽ giặt là sạch sẽ rồi mới trả lại.
Quả thực... quá mẹ nó mất mặt.
Hắn nghiêm túc đưa ra kết luận: Chắc chắn là Chu Miên có vấn đề.
Chu Miên nhìn quý ngài tôm luộc chân đăm đá chân chiêu rời khỏi hành lang.
Anh cầm đồng phục, suy tư gì đó rồi cúi đầu khẽ ngửi.
Mặt trên có mùi của Ngư Lam.
Không rõ ràng, nhưng có thể đoán được.
Một mùi rượu mạnh nóng bỏng nồng liệt.
Chỉ có tiếp xúc với nhau trong thời gian dài mới có thể lưu lại mùi pheromone trên quần áo.
Hắn đã từng ôm lấy nó.
Thứ năm, đại hội thể thao thu đông quy mô toàn trường khai mạc đúng như dự kiến.
Học sinh ăn sáng xong sẽ đi theo hàng ngũ của lớp đến tập hợp ở sân thể dục.
Ngư Lam đút một tay vào túi quần thong thả đi ở cuối lớp. Hôm nay hắn đội mũ lưỡi trai màu đen, trong miệng ngậm một que kẹo vị vải.
Lớp trưởng Phan Tân Lập đứng phía trước tìm sân rồi nói với học sinh lớp mình: "Chỗ lớp mình ở đây, có thể ngồi lên bậc thang! Mọi người cứ ngồi xuống trước đi!"
Lúc Ngư Lam đi ngang qua mấy hàng kia đã kín người, chỉ còn lại hai ba chỗ ngồi ở bậc ngoài cùng.
Hứa Gia Diễn từ phía trên gọi hắn: "Ngư Lam, ở đây! Tớ giữ chỗ cho cậu này!"
Ngư Lam ngẩng mặt nhìn lên, đôi mắt màu hổ phách dưới ánh mặt trời khẽ nheo lại. Ngư Lam cúi đầu nói với học sinh bên cạnh: "Bạn học, nhường đường chút."
Khai giảng đã được một tháng, Ngư Lam vẫn chưa nhớ hết tên học sinh trong lớp.
Hoặc là nói hắn chỉ nhớ kỹ hai ba người, gặp ai cũng gọi bạn học.
"Bạn học" đứng dậy nhường đường cho hắn.
Ngư Lam thấy có đường thì một bước vượt hai bậc thang, chỉ hai lần sải chân là đến được chỗ Hứa Gia Duyên.
Bậc thang trên khán đài sân thể dục cao hơn bậc thang bình thường rất nhiều, để bước lên một bậc thôi cũng phải mất chút sức nhưng Ngư Lam lại có thể đi lướt qua nhẹ nhàng như không.
Người chân dài nó phải khác biệt.
Hứa Gia Duyên xách cặp lên nhường chỗ cho hắn, "Đến muộn thế, cậu bận gì à?"
Ngư Lam lười nhác xoay viên kẹo trong miệng, giọng nói nghe hơi lơ mơ: "Đến sớm làm gì? Đại hội còn chưa bắt đầu mà."
Hứa Gia Duyên nói, "Nếu không phải ông đây giữ chỗ cho cậu thì giờ cậu phải ngồi hàng dưới cùng!"
Ngư Lam nhướng mắt nhìn cậu: "Nếu không thì tớ còn cần cậu làm gì?"
Hứa Gia Duyên: "..." Tại sao đến bây giờ cậu vẫn chưa tuyệt giao với tên cún này nhỉ.
Ngư Lam nhìn bề mặt bậc thang đầy bụi, lấy một quyển sách ôn tập không biết moi từ đâu ra.
Lớp trưởng ngồi bên cạnh lập tức ngạc nhiên nhìn hắn: "Cậu còn mang sách bài tập hả!"
Ngư Lam là kiểu người thậm chí còn chẳng thèm mang bút khi đi thi!
Ngư Lam khó hiểu nhìn lớp trưởng rồi thản nhiên để sách lót lên bậc thang, ngồi xuống.
Sách ôn Toán chết không nhắm mắt dưới mông hắn, "xác" sách chỉ còn lòi ra bốn góc giấy.
Lớp trưởng: "...".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thiên Sát Cô Tinh Không Khắc Nổi Tôi
2. Sau Khi Vội Vã Kết Hôn
3. Mặt Trời Của Tôi
4. Bé Chanh Siêu Chua
=====================================
Rốt cuộc cậu đang mong đợi điều gì vậy.
Trong cặp sách Hứa Gia Duyên đựng đầy đồ ăn vặt, gi gỉ gì gi cái gì cũng có. Nghe Lam bắt bẻ bới móc hồi lâu rồi mới quyết định thị tẩm một em bim bim vị dưa leo.
Hắn xé gói, ôm trên tay rồi bắt đầu nhai rộp rộp.
Lớp phó thể thao đứng dưới cầm loa nói: "Đại hội thể thao sắp bắt đầu rồi, ai muốn viết thư cổ vũ thì tranh thủ viết nhanh đi để tớ đưa đến phòng truyền thông hộ cho."
"—Nếu được chọn thì lớp sẽ được cộng thêm điểm! Mọi người ai cũng phải có ý thức tập thể! Cán bộ môn Ngữ văn đâu? Mau làm gương tốt để mọi người noi theo đi!"
Cán bộ môn Ngữ văn nói: "Năm nay vẫn chỉ được viết "Kính gửi toàn thể vận động viên" thôi đúng không?"
Câu này vừa nói ra, không khí bỗng trở nên vi diệu, đại đa số ánh mắt mọi người trong lớp rơi xuống Ngư Lam.
Ngư Lam là kỳ tài đã dùng thực lực chính mình buộc trường học phải sửa lại quy tắc đại hội thể thao.
Vào đại hội thể thao mùa xuân năm ngoái, Ngư Lam đã là "truyền kỳ" trong trường học khiến vô số ABO yêu thầm hắn. Lúc ấy trường vẫn cho phép viết thư cổ vũ gửi riêng cho một người nào đó, trên thư ghi rõ "Kính gửi vận động viên..."
Kết quả là không ngờ trong ngày đầu tiên của đại hội, các lớp gửi thư động viên thì mười bức hết chín bức "Kính gửi tuyển thủ chạy nước rút Ngư Lam của lớp 13 năm nhất". Tìm mãi mới có một thư không có "Ngư Lam", cuối cùng sau này lại phát hiện đấy mẹ nó là "Tàng đầu thi"!
(Tàng đầu thi - 藏头诗: Một lối thơ gửi ẩn ý vào những chữ đầu câu; bằng cách ghép những từ đầu tiên của mỗi dòng lại thành một câu thì có thể rút ra ẩn ý nào đó mà tác giả gửi gắm.)Chính vì thế mà trong suốt cuộc thi chạy nước rút sáng hôm đó cái tên Ngư Lam vang vọng trong phòng phát thanh suốt ba tiếng đồng hồ, quanh quẩn không dứt khắp khuôn viên trường mà không thư nào trùng với thư nào. Đã thế còn nghe nói chủ nhiệm khóa năm nhất và hiệu trưởng mặt tái mét.
- - Chiều cùng ngày nhà trường đã lập tức ra thông báo, trực tiếp "áp đặt" lệnh không cho phép gửi riêng thư khích lệ cho bất kỳ tuyển thủ nào, tới cả đề mục gửi đều phải ghi là "Kính gửi toàn thể vận động viên..."
Lớp phó thể thao nhớ tới thành tích lẫy lừng của Ngư Lam, cổ họng không khỏi nghẹn chút: "Ừ."
Cá nhân Ngư Lam lại chẳng có phản ứng gì, hắn từ trước tới nay vốn không tim không phổi nên đã sớm quên sạch bách.
Không lâu sau, ban truyền thông bắt đầu thông báo: "Xin mời các vận động viên nam năm hai chạy 100m ở bảng A đến văn phòng điểm danh."
"Xin mời các vận động viên nam năm hai chạy 100m ở bảng A đến văn phòng điểm danh."
100m là hạng mục thi đấu đầu tiên của đại hội, hiện tại mới 7 rưỡi, mặt trời vẫn chưa mọc lên cao hẳn, sắc trời quang đãng.
Ngư Lam mới ăn được nửa gói bim bim, hắn đứng lên phủi phủi tay, "Tớ đi điểm danh đây!"
Hứa Gia Duyên: "Ngư Bảo cố lên!"
Ngư Lam khẽ nghiêng đầu, nhếch môi nói: "Thi đấu với mấy người kia, không cần cố."
Hứa Gia Duyên: "..."
Các học sinh khác trong lớp 15: "..."
Chết tiệt, cậu ta lại bắt đầu rồi đấy.
Ngư Lam không nghĩ làm phiền mấy học sinh phía dưới nhường đường cho hắn nên trực tiếp từ phía sau khán đài xuống luôn. Hắn buộc "xích chó" cho vận động viên lên tay áo bên trái, ung dung đi về phía văn phòng điểm danh.
Có sinh viên tình nguyện đứng ở bên kia hỗ trợ điểm danh, đăng ký, cậu gân cổ hét to: "Ai 100m bảng A đến hết chưa? Ra đây điểm danh mau, sắp thi đấu đến nơi rồi!"
Ngư Lam sải chân dài đi qua.
Thiếu niên uể oải rũ mắt xuống, ung dung nói: "Ngư Lam."
Tình nguyện viên nhìn hắn một cái rồi viết tên Ngư Lam dưới danh sách lớp 15.
"Ầy Ngư Lam, tớ không muốn đua với cậu nhất mà không ngờ cuối cùng vẫn phải chung một tổ, tớ vốn dĩ còn định tranh thủ lấy top 1 bảng cơ."
"Lam Ca của chúng ta được người ta đặt biệt danh là "Con quay lốc xoáy vũ trụ" mà, từ tước tới nay chạy 100m chưa từng thua ai."
"Chịu thôi, chỉ có thể nỗ lực giành top 2 vậy."
Ngư Lam chỉ đứng từ xa khoanh tay không nói gì, biểu cảm lạnh lùng, ra vẻ một tên đại ca ngầu lòi trầm tính.
Cảnh giới cao nhất của làm màu chính là để người khác làm màu hộ mình.
Lúc bọn họ còn đang tụ tập ở chỗ điểm danh thì đã có lớp gửi thư cổ động lên.
Ban truyền thông bắt đầu sàng lọc văn bản, tuyển chọn rồi lấy ra đọc diễn cảm.
"Kính gửi toàn thể vận động viên: Những tia nắng ấm áp dừng bước tại sân thể dục, gương mặt các cậu sáng ngời rực rỡ, trên đường băng rợp bóng cây xanh mát, thân ảnh các cậu hiên ngang oai hùng. Đại hội sắp bắt đầu rồi, chúc các cậu thế như chẻ tre, giành lấy thắng lợi, nguyện các cậu tỏa sáng hết mình trên sân đấu, hào quang vạn trượng.
"Từ Dư Văn Hoa lớp 1 năm hai."
"Cố lên, những dũng sĩ, nơi này đấu trường thuộc về các cậu..."
Đọc xong ba bốn bức cổ vũ thông thường, nữ phát thanh viên lại đọc một bức có phong cách hoàn toàn khác biệt:
"Vân khởi Đông phương hiện vi quang, thu thúc kim hoàng tự kiêu dương
Nguyện như lý dược Long Môn quá, động nhược sơn phong khởi vân hà."
(Mây hiện bóng, sáng phương ĐôngSắc thu vàng ươm như lửa nắng vàng.Nguyện cá chép vượt Vũ MônGió qua triền núi, rung động sóng trời.)"– Gửi toàn thể vận động viên chạy nước rút 100m"
Rất hiếm có ai sẽ viết thơ cổ vũ, mà dạng thư này chỉ cần nhìn qua đã thấy vô cùng trang trọng nên về cơ bản chỉ cần nộp là đã được chọn. Phát thanh viên đọc xong đưa thư trong tay cho thư ký bên cạnh.
Thư ký nhìn nhìn, thắc mắc: "Đây là ai gửi? Sao không có tên người viết, đến lớp cũng không ghi luôn."
Phát thanh viên không để ý: "Chắc là quên."
Thư ký nhíu mày: "Vậy không cộng điểm được, chữ viết nhìn cũng không tệ mà."
"Không sao đâu, cứ coi như thư ẩn danh đi."
Thư ký nhìn lại lần nữa, bỗng nhiên phát hiện cái gì, chần chừ nói: "Chờ chút, bài thơ này..."
Phát thanh viên "Hử" một tiếng: "Sao vậy?"
Thư ký bán tín bán nghi: "Cậu xem, một nửa "Lí" là "Ngư", còn câu sau nữa, "Sơn" với "Phong" ghép vào nhau còn không phải "Lam" à."
( Lý - 鯉, chia đôi chữ Lý ( cá chép), lấy chữ đầu thì ta sẽ được Ngư - 魚 ( cá)Sơn - 山, Phong - 风, ghép Sơn ( núi) lên trên Phong ( gió) thì ta sẽ được Lam -岚)" Nguyện như lý dược Long Môn quá, động nhược sơn phong khởi vân hà – hai câu cuối này, hình như là chỉ để gửi một người thôi."
Phát thanh viên nhìn cô: "Ngư... Lam?"
Thư ký muốn nói lại thôi: "Cá chép vượt Vũ Môn vốn có ý công thành danh toại rồi, cho nên..."
Phát thanh viên như hiểu ra điều gì, cô nhìn về phía sân thể dục, thấy thân ảnh người nào đó đúng như dự kiến, "Cho nên ý của "Vân khởi Đông phương hiện vi quang" cũng không phải khi mặt trời xuyên làn mây mọc lên trời, phương Đông hiện một tia sáng le lói mà là bởi vì chỗ điểm danh của trường ở phía Đông..."
Mà bản thân "tia sáng le lói" đang ở chỗ điểm danh được người từ tứ phương vuốt mông ngựa tâng bốc nịnh hót, căn bản là không phát hiện ẩn ý từ bài thơ cổ vũ kia.
"Ánh mặt trời vàng kim bao phủ lấy người, thoạt nhìn như lửa trời thiêu đốt." Thư ký lầm bẩm: "Thần tích? Lúc tớ học giám định và thưởng thức văn thư cổ cũng không đến được trình độ này."
Đến hai tình nguyện viên sàng lọc thư từ bên cạnh cũng kinh hãi, tròng mắt trợn chỉ có to hơn chứ không có kém: "Má ơi, lúc đầu nhìn qua bọn này hoàn toàn không nhận ra được gì luôn!"
"Tớ hoàn toàn không nhìn ra..."
"Nhìn như gửi toàn thể vận động viên 100m nhưng thực ra chỉ gửi riêng Ngư Lam?"
"Đù, dân chơi hệ tri thức đều thổ lộ như vậy sao?"
"Bảo sao không dám ký tên, Trời ạ, nếu bị mẹ nó điều tra ra thì không biết có bị Phòng Giáo vụ phạt không nữa? Này là tỏ tình trước trước mặt toàn trường đấy..."
Thư ký nói: "...Chẳng lẽ Tàng đầu thi năm ngoái gửi Ngư Lam cũng là người này viết?"
"Hợp lý."
"Có khả năng lắm."
"Tuy rằng trình độ Ngữ văn như Ngư Lam chắc chắn không hiểu đây là gửi cho cậu ta..."
"Khả năng là cũng không muốn cho cậu ta biết."
"Ai cũng nghe thơ tôi gửi người, nhưng không ai biết tôi thích người."
"Yêu thầm phiên bản cao cấp của nhân loại!"
Lớp 1 năm hai.
Lớp phó văn thể mỹ đi thu thư đã viết xong. Là lớp mũi nhọn của toàn khối, lớp bọn họ vẫn luôn là chủ lực viết thư cổ động.
Trước khi đi thì cậu hỏi một câu: "Chủ tịch Chu có muốn viết nữa không?"
Chu Miên nhẹ nhàng đóng nắp bút, đốt ngón tay trắng nõn dính chút màu mực.
Anh hơi ngẩng đầu lên, mỉm cười: "Thôi."
7 giờ 50, cuộc thi chạy 100m cho nam sinh năm hai chính thức bắt đầu.
Ngư Lam đứng ở đường băng thứ ba, hai tay hắn đan nhau chắp trên đỉnh đầu, tùy ý duỗi eo hai cái.
Động tác hắn hơi mạnh làm áo đồng phục bị kéo lên, vô tình lộ một đoạn eo gầy. Dưới ánh mặt trời chói rọi, mảnh da kia thậm chí còn trắng tới mức lóa mắt.
Tất cả vận động viên đã sẵn sàng, trọng tài ra dấu chuẩn bị xuất phát.
Ngư Lam cúi người xuống, làm động tác xuất phát chạy, mười ngón tay chạm đất, toàn thể tay chân - thậm chí cả đốt ngón tay - đều trông thật thon dài.
Không biết có nữ sinh lớp nào hô: "Ngư Lam cố lên!"
Kéo theo cả một rừng: "Ngư Lam ca ca cố lên!"
"Xông lên đi Ngư Lam!"
"Ngư Lam – quạc quạc quạc quạc –"
Sân thể dục vang lên đủ thứ tiếng hò hét đinh tai nhức óc thảm thiết.
Ngư Lam: "..."
Thưởng lớn cho sự mê muội của nhân loại.
Bên tai có tiếng huýt gió.
Ngư Lam lấy lại tinh thần, mắt nhìn thẳng về phía trước.
Trọng tài giơ súng báo hiệu, bấm cò, một làn khói trắng lượn lờ từ họng súng, và "Bằng!"
Vận động viên phản ứng với tiếng súng nhanh hơn rất nhiều so với người thường, trong lúc tuyển thủ khác còn đang chuẩn bị lấy đà thì Ngư Lam đã vọt ra bước đầu tiên.
Tốc độ xuất phát của Ngư Lam nhanh đến không thể tưởng tượng, sức bật tích tắc mạnh mẽ đến kinh người, rất khó để tin rằng có người có thể kích hoạt cơ thể đến trạng thái đỉnh cao như vậy chỉ trong một giây ngắn ngủi. Tốc độ Ngư Lam còn càng lúc càng nhanh, hắn vẫn cứ tiếp tục gia tốc khiến tuyển thủ đằng sau thấy thân ảnh hắn có chút "xa xôi".
Đường băng rợp bóng cây xanh, bóng dáng thiếu niên bay như gió, uyển chuyển nhẹ nhàng như sắp mọc cánh phi lên.
Vị trí khán phòng của lớp 15 hơi kém, nó cách vạch xuất phát đến hơn nửa cái sân thể dục, thật sự không phải chỗ phong thủy lắm.
Hứa Gia Duyên đứng trên khán đài, gần như không nhìn thấy hai cái chân dài của Ngư Lam tròn méo ra sao. Nhìn từ xa chỉ thấy hắn như siêu nhân lốc xoáy chạy đến chỗ dải băng đỏ phía cuối đường.
"Vèo" một tiếng—
Ngư Lam là người đầu tiên chạy qua vạch đích, hắn chạy về phía trước vài bước rồi giảm tốc độ, dừng lại.
Dù sao 100m cũng là một dạng chạy nước rút siêu tốc, rất hiếm khi thấy đối thủ thi đấu bỏ xa nhau tận mấy con phố.
Nhưng mắt thường cũng có thể thấy rõ sự chênh lệch giữa Ngư Lam và những tuyển thủ phía sau, hắn cách người thứ hai ít nhất ba bốn bậc.
Sau khi hắn đến đích được một hai giây, đại bộ phận đằng sau mới từng bước đuổi kịp.
Nhất kỵ tuyệt trần, không gì cản nổi.
Mấy fangirl fanboy của Ngư Lam lại bắt đầu tiêm máu gà, tiếng hò hét điên cuồng chói tai vang lên từ bốn phương tám hướng, quỷ kêu ngao ngao, đám chim trong rừng bị dọa đến bay phành phạch tán loạn.
Các cán sự bắt đầu chỉnh đốn kỷ luật nhưng thực sự không chịu nổi "Giải quyết hết vụ này thì lại đến vụ khác", vừa ổn định xong lớp này thì lớp khác lại bắt đầu "Sóng sau xô sóng trước".
Hứa Gia Duyên: "..."
Dựa vào cái gì mà đến tên nhãi láo lếu không nói tiếng người như Ngư Lam cũng có nhiều người theo đuổi thế!
Chu Miên cười nhẹ một tiếng, lại lần nữa cúi đầu hoàn thành đề vật lý vừa dừng bút kia.
Đến chính Ngư Lam còn bị hoảng, hắn cũng chỉ chạy chơi chơi thôi chứ căn bản đấy còn chưa phải trình độ cực hạn của hắn. Rốt cuộc thì bắt nạt đám gà tứ chi lom khom này... chẳng có ý nghĩa gì cả.
Ngư – làm màu - Lam cho hay.
Một lát nữa là đến thi chạy 200m nam, Ngư Lam không về lớp mà tùy ý tìm chỗ nào râm mát ngồi xuống, tiếp tục lấy một que kẹo ra ngậm.
Không bao lâu sau liền có một nam Beta tới đưa cho hắn đồ uống bổ sung Vitamin. Nam sinh mi thanh mục tú, lúc thấy Ngư Lam còn hơi đỏ mặt.
Cậu lắp bắp nói: "Tớ thấy cậu mãi chưa uống nước, chốc nữa còn phải chạy, cậu uống, uống chút đi."
Ngư Lam cười cười: "Cảm ơn nhé."
Quả thực Ngư Lam hơi khát nên hắn liền vươn tay nhận rồi vặn nắp bình uống hai ngụm.
Sau đó ngầng đầu hỏi: "Hết bao nhiêu? Để tớ chuyển khoản cho cậu."
Beta nhỏ giọng nói: "Không, không cần trả, tớ mua tặng cậu mà."
Ngư Lam lại cười một chút, nhưng nụ cười này lại rất có mùi bạc tình, tiếng nói hắn nhẹ nhàng mà lạnh lùng: "Ngại quá, tớ không thích chiếm tiện nghi của người khác lắm."
Beta khẽ cắn môi, xoay người đi.
"Ây." Ngư Lam gọi cậu lại, đưa que kẹo cuối cùng trong túi ra cho Beta kia, "Nếu không thì dùng cái này đi."
Rồi nhẹ giọng nói: "Về sau đừng tốn tiền nữa."
Beta nghe hiểu ý của hắn, biểu tình ảm đạm. Cậu cúi đầu xuống, sau một lúc lâu lại gật gật: "Tớ hiểu rồi."
Ngư Lam cầm nửa bình nước trong tay, hắn tính đổi chỗ khác ngồi vì nếu không thì lát nữa lại có người nào đó đến đây làm chút lung ta lung tung mất.
Đi về phía trước không được vài bước, Ngư Lam cảm giác hình như có ai đang nhìn hắn. Hắn quay đầu về hướng nào đó, phát hiện cách đó không xa chính là học sinh lớp Olympic. Đám lãnh đạo mông to đến mức không có bạn bè trong trường sắp xếp cho lớp Olympic chỗ vừa khuất nắng lại vừa có dễ nhìn. Về cơ bản là bất cứ hạng mục thi đấu nào cũng diễn ra ngay dưới mí mắt họ, trải nghiệm theo dõi không có gì để chê.
Ngư Lam thấy Chu Miên ngồi trên cùng dãy đang cúi đầu không biết đang viết gì, đại khái là lại đề khoa học tự nhiên nào đó.
"Hừ", Ngư Lam kỳ thị nghĩ, "Đồ học bá nhàm chán không có lạc thú nhân sinh."
Nhưng thân thể lại cực kỳ thành thật đi qua.
Học sinh lớp Olympic đã không sợ vị giáo bá này nữa, họ chủ động chào hỏi hắn: "Ngư Lam ngầu dữ trời, tớ mới không chú ý vài giây thôi mà cậu đã phi vèo cái từ chỗ xuất phát đến vạch đích!"
Ngư Lam bình tĩnh nói: "Có gì đâu, chốc nữa còn thi 200m, các cậu có thể chiêm ngưỡng thêm mười giây."
Nói xong, ánh mắt hắn hướng lên trên nhìn đến dãy cuối cùng.
Chu Miên đoan chính ngồi đó, đôi đồng tử đen nhánh từ trên cao nhìn xuống.
Ngư Lam ngẩng mặt hỏi: "Cậu không xuống dưới à?"
Chu Miên là hắn đối diện nhau trong chốc lát. Anh gấp cuốn sách đang để trên đùi lại, đứng dậy đi xuống.
Ngồi cùng Ngư Lam ở hàng dưới cùng.
Ngư Lam khẽ cong lưng, khuỷu tay chống trên đùi, quay đầu hỏi: "Nãy cậu có xem tôi chạy không?"
Chu Miên "Ừ" một tiếng.
Ngư Lam không nhịn được bóc phốt với Chu Miên: "Sớm biết là thế này thì tôi chạy chậm lại tí chứ chạy nhanh quá nhìn cứ như cố tình bắt nạt đám kia ấy. Alpha đợt này cùi bắp thật, năm đấy tôi không huấn luyện mà chạy 100m luôn vẫn có thể chạy trong 13 giây, mấy người kia thậm chí còn không chạy nổi đến thế, tàn tật hết hả."
Một đám Alpha lớp Olympic: "..."
Có Alpha không nhịn được lên tiếng phản bác: "Kể cả không chạy được trong 13 giây thì thành tích học tập của bọn này vẫn rất tốt mà, chỉ có thể nói mỗi người một sở trường thôi."
Ngư Lam gật đầu: "Chuẩn, tớ bị thiểu năng, tớ thừa nhận."
Tập thể lớp Olympic: "..."
Alpha yếu ớt nói: "Ý tớ không phải thế..."
Ngư Lam vừa định nói thêm gì thì ánh mắt lại nhìn đến ngón tay của Chu Miên, hắn đổi giọng, hỏi: "Tay cậu bị sao thế?"
Trên tay phải Chu Miên có một vết mực xanh, còn rất rõ ràng.
Chu Miên nhìn thoáng qua, khẽ cuộn tay lại.
Thấp giọng nói: "Lúc làm bài không cẩn thận dính mực."
Ngư Lam nhún vai không cho là đúng: "Đám học bá mấy cậu đúng là nhạt nhẽo, đại hội thể thao là để giải trí, thả lỏng tinh thần, làm đề làm gì."
Chu Miên không nói gì.
Ngư Lam bỗng nhiên thò qua, ngửi ngửi người anh hai cái.
Chóp mũi cách rất gần, hơi thở mang theo hương ngọt nào đó nhẹ nhàng phả trên da Chu Miên.
Thân thể Chu Miên khẽ cứng đờ, chỉ có thể ngồi ngay ngắn lại.
"Cậu vừa ăn gì đúng không?" Ngư Lam hít hít hai giây, kết luận, "Vị nho, tôi ngửi được."
Yết hầu Chu Miên nhẹ nhàng động, anh nhẹ giọng đáp: "Kẹo."
Ánh mắt Ngư Lam sáng lên: "Còn không? Tôi cũng muốn ăn."
"Muốn ăn." Chu Miên tạm dừng, ngữ khí nghe không ra bất luận ý tứ nào, "Sao nãy cậu lại đưa kẹo cho người khác?"
Ngư Lam hoàn toàn không phát giác ra điều gì, nói: "Beta kia tặng tôi một chai nước, tôi không thích chiếm tiện nghi của cậu ta. Đã không thích người ta mà còn nhận đồ thì không tốt lắm, đành đưa kẹo chắp vá vậy."
Không muốn chiếm tiện nghi của cậu ta.
Trong mắt Chu Miên hiện lên một cảm xúc gì đó nhưng lại bị hàng mi dài che giấu.
Anh lấy một ống kẹo dẻo vị nho từ trong túi ra, đặt lên lòng bàn tay Ngư Lam.
Ngư Lam lập tức bóc vỏ, bỏ hai viên kẹo màu tím vào mồm.
Cuộc thi chạy 100m kết thúc rất nhanh, gần như là mỗi phút lại xong một tổ, chẳng mấy chốc phòng truyền thông đã thông báo vận động viên nam chạy 200m chuẩn bị điểm danh.
Ngư Lam chưa ăn hết ống kẹo dẻo, còn dư lại mấy viên đem trả cho Chu Miên: "Trước để chỗ cậu, lát nữa tôi về ăn tiếp."
Nói xong đứng dậy chạy đến chỗ điểm danh.
Chu Miên nhìn Ngư Lam nhập vào trong đám người đằng xa.
Anh cất kẹo vào túi, đứng lên, đi dọc ngoài đường băng rời khỏi sân thể chất.
Trong trường có một cửa hàng hai tầng nhỏ chuyên bán một số nhu yếu phẩm hàng ngày.
Chu Miên đi đến một hàng bên cạnh, quét mắt nhìn đồ ăn vặt đặt trên kệ rồi lấy hai túi kẹo dẻo vị trái cây.
Lúc Chu Miên đến điểm danh mới chú ý đến danh sách thành viên tổ bọn họ.
Có thể nói là một tổ cực kỳ tử thần, ngoại trừ hắn thì còn hai vận động viên trong đội trường, chạy rất nhanh, ai cũng là chân chạy không thấy ảnh, chạy như gắn tên lửa sau chân.
"Vãi", Nguyên Kỳ kinh ngạc, "Vận may kiểu mẹ gì đây, đội chạy nước rút của chúng ta tổng cộng chỉ có vài người, tất cả đều tụ tập ở bảng này luôn."
"Cũng chẳng khác nhau mấy, dù sao thành tích cũng phải xét tổng thể chứ không xét từng tổ nhỏ."
"Nhưng có thể đứng nhất tổ cũng tốt mà" Nguyên Kỳ liếc Ngư Lam một cái, ngữ khí cực kỳ khó ở, "Còn có cái thứ này ở đây, tao muốn nhất tổ cũng chẳng được."
Ngư Lam nhướng mi, cười như không cười: "Tao chấp mày chạy trước một giây, không đuổi kịp cũng không sao đâu."
Nguyên Kỳ hậm hực ngậm mồm lại.
Chạy trước một giây cũng chẳng đủ.
Giữa Ngư Lam và các vận động viên khác trong đội trường vẫn có khoảng cách nhất định, toàn bộ điểm trúng tuyển trung học năm đó của hắn đều vượt trên tiêu chuẩn của vận động viên cấp ba quốc gia.
Cho nên kể cả năm đó hắn chơi bóng rổ cực kỳ tốt thì trường học vẫn sẽ giữ hắn ở lại đội chạy nước rút.
Điểm danh kết thúc, các tuyển thủ bảng B sẽ đứng sẵn trên đường băng sau khi chờ bảng A thi đấu xong.
Những học sinh lớp Olympic Ngư Lam có tham gia ngẩng đầu ngó nghiêng khắp nơi, "Thầy Ngư Lam của chúng ta lên sân khấu chưa? Sao tớ không thấy nhỉ."
"Sắp rồi, bảng A vừa mới thi xong mà – tớ thấy cậu ấy rồi!"
Ngư Lam đứng ở làn thứ tư, một tay chống eo đứng nói gì đó với vận động viên bên cạnh.
"Oa, giờ mới phát hiện bảng B có ba người từ đội trường, đội hình ma quỷ thực sự."
"Chắc chắn Ngư Lam đứng nhất, cái tốc độ kia của cậu ta quá mẹ nó không phải con người."
"Đúng thật, cậu ta chạy nhanh khiếp."
Có Alpha ghen ghét nói: "Hâm mộ à? Đổi bằng chỉ số thông minh đấy."
Lại nói: "Ngư Lam này đúng kiểu đầu óc ngu si tứ chi phát triển điển hình còn gì, nãy còn không biết xấu hổ, dám nói chúng ta là người tàn tật."
Chu Miên dừng bút, ngẩng đầu liếc người nọ một cái.
Ánh mắt có chút lạnh tận xương.
Nhìn đến ánh mắt Chu Miên đảo qua, Alpha kia nuốt nước miếng, cúi đầu không dám ho he gì nữa.
Ngư Lam đè chân xuống tại chỗ, mãi đến khi trọng tài thổi còi mới đứng trước vạch xuất phát.
"Chuẩn bị--"
Ngư Lam cúi người xuống, bỗng nhiên liếc về phía lớp Chu Miên.
Phát hiện Chu Miên cũng đang nhìn hắn.
Đôi mắt anh lộ ra dưới hàng mi đen nhánh, đó là một ánh nhìn chăm chú cực kỳ nghiêm túc.
Ngư Lam nhìn Chu Miên, không hiểu sao trong lòng hắn tự dưng rung động chút.
Bùm! —
Tiếng súng vang bên tai.
Ngư Lam chợt hoàn hồn, hiếm hoi xuất phát chậm hơn người khác một chút. Lúc các tuyển thủ khác đều chạy được một đoạn thì hắn mới bắt đầu từ vạch xuất phát.
Nguyên Kỳ vừa chạy phía trước vừa không thể tin được: "... chấp mình mẹ nó một giây thật à?!"
"Ngư Lam sao thế? Xuất phát chậm quá! Hải sản mau trỗi dậy đi!"
"Ngư Lam cố lên!!! Máu lên cho tớ!"
Ngư Lam đuổi từ hạng nhất đếm ngược.
Hắn vượt qua người phía trước, rồi lại một người nữa.
Từ hạng nhất đếm ngược đến hạng ba.
Phía trước là hai thành viên trong đội trường, tuy tốc độ của Ngư Lam nhanh hơn bọn họ nhưng khoảng cách một giây ban đầu là đủ để bỏ xa một đoạn rất dài.
Nhưng mà Ngư Lam lại không muốn bất cứ hạng nào ngoài hạng nhất.
Chu Miên còn đang nhìn hắn mà.
Tốc độ của Ngư Lam đã đạt mức cực nhanh, chân hắn chạy gần như không chạm đất, mỗi động tác đều là tàn ảnh lướt quan trong giây lát, nhưng hắn vẫn đang tăng tốc –
Khoảng cách người trước mặt hắn càng ngày càng thu hẹp lại, sau đó hắn vượt qua hạng hai, trở thành hạng hai.
Tiếng gào thét chói tai trên sân thể dục đã mất khống chế, lớp sau lại gào to hơn lớp trước:
"Ngư Lam nhanh lên a a a a!!"
"Siêu Cá!!!"
"Ngư Lam cố lên!!!"
Đường đua còn chưa đến một phần tư.
Từ khóe mắt Nguyên Kỳ đã có thể thấy Ngư Lam cách sau gã không xa.
Gã nghiến chặt răng.
Gã không muốn được chấp một giây mà vẫn bị vượt qua.
Gã hít một hơi, cắm đầu liều mạng chạy về phía trước.
Dải băng đỏ đã càng ngày càng gần, cách vạch đích chỉ còn một chút, một chút nữa thôi –
Trước mắt Nguyên Kỳ nhoáng lên như có một cơn gió thổi qua gã.
Cơ thể Ngư Lam vọt lên trước hắn mất tíc tắc, kéo theo dải băng đỏ.
Trọng tài nháy mắt bấm đồng hồ, nói với Ngư Lam: "Đứng nhất!"
Nguyên Kỳ treo cả người lên người hắn đau khổ khóc lóc: "Mẹ nó mày không phải người hức hức hức hức."
Ngư Lam: "?"
Nguyên Kỳ ác long rít gào: "Mày chấp tao rồi, mà không để tao lấy top 1 à, tao như vậy còn mặt mũi nào nữa!!"
Ngư Lam khép hai ngón tay xách gã xuống: "...Tao không chấp mày."
Nguyên Kỳ: "Thế lúc xuất phát mày làm gì?"
Ngư Lam nhớ tới ánh mắt Chu Miên chăm chú nhìn hắn, xoa xoa mũi làm bộ như không có việc gì: "À, thất thần."
Nguyên Kỳ: "..."
Đồ tó, tiên sư bố nhà mày.
Chu Miên thấy cuối cùng Ngư Lam cũng vượt qua vạch đích, chiếm được vị trí thứ nhất.
Lại thấy Ngư Lam chạy thẳng một mạch đến lớp họ, ngồi xuống chỗ bên cạnh Chu Miên, nhìn anh bằng đôi mắt vàng nhạt dưới ánh nắng, ngữ khí có chút chờ mong, "Kẹo của tôi đâu?"
Làm Chu Miên vô thức liên tưởng tới một con thú con.
Anh đưa túi kẹo nãy Ngư Lam còn chưa ăn xong cho hắn.
Ngư Lam không kiên nhẫn thưởng thức kẹo nhân mềm lắm, hắn cắn một phát, nhai nhai trong miệng hai phát là xong. Ngư Lam liếm liếm môi chưa đã thèm, "Cậu còn gì ăn được nữa không?"
Nếu không có thì đành tự đi mua vậy.
Chu Miên nói "Có", với lấy cặp sách bên cạnh.
Anh kéo khóa ra, bên trong có kẹo trái cây, sữa chua, nước uống và quả hạch.
Ngư Lam tức khắc nhìn anh như phát hiện đại lục mới, "Cậu mang nhiều đồ thế!"
Chu Miên gần như chưa bao giờ mang đồ ăn vặt bên người cả, anh không hay ăn mấy thứ này, cũng không quen ăn lắm.
Đây đều là đồ vừa mua ở cửa hàng.
Chu Miên cũng không giải thích, chỉ nhìn Ngư Lam bá chiếm cặp sách của mình ôm vào trong ngực, bắt đầu uống ực ực nửa chai nước rồi lại bóc một hộp Oreo matcha.
Thi đấu điền kinh buổi sáng chỉ có chạy 100, 200 và tiếp sức 4 x 100m, toàn bộ hạng mục Ngư Lam tham gia đều thi vào sáng nay.
Hắn ở chỗ Chu Miên đánh chén thỏa thuê, tháng năm bình yên, tiếc thay ngày vui ngắn chẳng tày gang—
Hứa Gia Duyên hùng hùng hổ hổ xắn tay áo tới bắt hắn: "Cậu đang làm gì thế! Sắp đến chạy tiếp sức 4 x 100m rồi! Sao cậu dám gia nhập lớp khác làm phản đồ hả! Cái này gọi là phản bội tổ chức! Về mau!"
Ngư Lam che một bên tai: "Đừng gào, về ngay đây."
Một tay Hứa Gia Duyên túm lấy hắn, Ngư Lam chỉ có thể đứng lên theo, vội vàng nói với người bên cạnh:
"Tôi đi trước."
Hứa Gia Duyên một lòng đến đây bắt người nên không nhận ra người bên cạnh Ngư Lam chính là nam thần lòng mình, chỉ chăm chăm kéo Ngư Lam đi một đường không ngoảnh đầu lại.
Ngư Lam rút tay khỏi Hứa Gia Duyên, sửa sửa lại kiểu tóc bị rối, cả giận: "Đừng có lay tớ!"
Hứa Gia Duyên khiển trách hắn: "Chạy xong rồi không quay về lớp, còn dám ở bên ngoài vui chơi đến quên cả trời đất! Nói! Cậu nuôi tên tiểu tam nào ngoài giá thú đúng không!"
Ngư Lam: "Tiểu tam cái đầu cậu!"
Thanh âm ồn ào nhốn nháo truyền từ nơi xa đến, Chu Miên bình tĩnh thu hồi tầm mắt.
Hai mươi phút sau, chỗ truyền thông bắt đầu gọi: "Xin mời vận động viên nam chạy tiếp sức 4 x 100 của bảng A đến văn phòng điểm danh."
Hứa Gia Duyên đẩy đẩy người bên cạnh, "Đến bọn mình rồi đấy."
Ngư Lam úp mũ lưỡi trai lên mặt, ngẩng cổ ngủ.
Cũng không hiểu sao xương cổ hắn vẫn còn tồn tại khỏe mạnh tới tận hôm nay.
Bị Hứa Gia Duyên đẩy, mũ trên mặt hắn rơi xuống, Ngư Lam nửa tỉnh nửa mơ rầm rì một tiếng, lấy tay che nắng chói rồi mới nheo nheo mở mắt ra.
Bốn người lớp bọn họ cùng đi đến chỗ điểm danh.
Trên đường, Hứa Gia Duyên hỏi: "Tí nữa chạy xong đi ăn luôn không?"
Ngư Lam xoa xoa bụng: "Các cậu đi đi, tớ không đói."
Hắn ăn nhiều đồ chỗ Chu Miên lắm rồi.
Lúc điểm danh, Ngư Lam nhìn danh sách, đột nhiên nhướng mày: "Bọn mình chung bảng với lớp 1?"
Hứa Gia Duyên không để bụng: "Thì sao? Đám gà luộc lớp Olympic chạy có nhanh đâu."
Những người khác thì không sao, nhưng Ngư Lam lại thấy tên Chu Miên trong danh sách.
Tức là Chu Miên đã đăng ký ba mục, 4 x 100, 1500, 3000.
Ngư Lam thầm nghĩ: "Chậc, chiến sĩ thi đua à."
Qua ba phút, trọng tài gọi bọn họ vào sân.
Ngư Lam đứng ở hàng thứ tư trên làn chạy của lớp, sau đó lại thấy Chu Miên đi đến cạnh hắn.
Đuôi lông mày Ngư Lam cong lên: "Cậu cũng đứng cuối à?"
Trên cơ bản thì vị trí cuối cùng luôn là áp lực nhất, nếu người trước bị tụt lại phía sau thì có thể đánh cược lên vị trí cuối cùng xem liệu có thể lật ngược tình thế hay không.
Dù sao thì khi Ngư Lam đứng vị trí thứ tư vẫn luôn có thể vững vàng đem chiến thắng về cho lớp, trông cực kỳ đáng tin cậy.
Chu Miên gật đầu không nói gì thêm.
Ngư Lam nhìn đường băng dưới chân, vài giây sau làm bộ như vô tình hỏi: "Lát nữa chạy xong đi ăn cơm không?"
Hắn hắng giọng, tìm một cái cớ không một kẻ hở: "Cậu mời tôi ăn kẹo, tôi mời cậu ăn cơm."
Nghe thế, Chu Miên rũ mắt nhìn hắn.
Ngư Lam: "..." Tự dưng dùng ánh mắt kiểu này nhìn chằm chằm hắn làm gì.
Trong mắt Chu Miên nhìn không ra chút cảm xúc nào.
Cho nên, nhận đồ của anh, cũng phải trả lại sao?
Chu Miên trầm mặc một lát, thấp giọng nói: "Tôi mang cơm hộp."
Ngư Lam đang duỗi tay sờ sờ túi rồi cứng người, nhìn Chu Miên: "...Ờm, hình như tôi không mang."
Này có chút xấu con mẹ nó hổ.
Ngư Lam liếm môi dưới, mặt dày nói: "Hay là, chủ tịch Chu mời tôi một bữa đi?"
Phảng phất như thể nãy hắn nói muốn mời anh ăn chỉ là... lấy cớ.
Chu Miên hơi hiểu ra.
Hình như Ngư Lam chỉ là muốn ăn cơm với anh thôi cũng không để ý là ai mời ai.
Cũng không quan tâm ai chiếm tiện nghi của ai.
Chu Miên nhìn hắn thật sâu, mười ngón tay rũ bên người bất giác nắm chặt.
Ngư Lam lại lục lọi trong túi, chẳng tìm được gì cả, chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ: "Cơm hộp tôi để ở lớp, không muốn lại phải vòng về lấy đâu."
Chu Miên thu hồi tầm mắt, thấp giọng "Ừm".
Lại nói thật khẽ: "Cậu có thể chiếm tiện nghi của tôi mà."
- - Trọng tài thổi còi một hơi thật dài, chạy tiếp sức 4 x 100m chính thức bắt đầu.
Tiếng còi bén nhọn đâm thẳng vào màng nhĩ, Ngư Lam không nghe thấy câu nói nhẹ như bông kia của Chu Miên.
Hắn quay đầu nhìn về phía vạch xuất phát.
Tiếng súng vang lên từ xa.
Người đầu tiên chạy của lớp họ là Hứa Gia Duyên, toàn bộ hành trình đều chạy ở hạng hai, thành tích coi như không tệ lắm.
Người thứ hai hơi chậm nhưng cũng may không bị người khác vượt mặt. Lúc đến đoạn cuối, cậu lảo đảo chạy về phía trước vài bước, vội vàng đưa gậy tiếp sức cho người đứng trước.
Kết quả là người thứ ba lại không bắt được, gậy tiếp sức rơi thẳng xuống đất!
Cậu luống cuống tay chân xoay người nhặt làm trễ mất mấy giây. Với loại hình thi đấu giành giật từng giây một như này, tổ cậu lập tức bị hai ba lớp đằng sau vượt lên trước.
Ngư Lam "Ồ" một tiếng.
Phần lớn đại hội thể thao đều là không trâu bắt chó cày thay, mấy học sinh đó có khi còn chạy tiếp sức chẳng đến một hai lần một năm, chưa từng được huấn luyện chuyên nghiệp. Chính vì vậy lúc tham gia chạy bọn họ rất dễ làm rơi gậy, suy cho cùng cũng không trách được.
Người thứ ba biết chính mình làm chậm trễ thời gian toàn đội nên gần như liều mạng chạy về phía trước, tóc bay phần phật trong gió như yêu ma quỷ quái loạn múa, nhìn mặt cũng thôi cũng biết là đang cật lực.
Cậu chạy như bay đến chỗ Ngư Lam, "Mau mau mau!"
Ngư Lam tiến lên bai bước lấy đà, vững vàng bắt lấy cây gậy cuối cùng.
Cùng lúc đó, người thứ ba của lớp 1 cũng bắt kịp, hắn và Chu Miên gần như xuất phát cùng một lúc!
Sau đó Ngư Lam ngạc nhiên phát hiện, Chu Miên thế mà chạy siêu nhanh.
Hơn nữa tốc độ còn không phân cao thấp với khi hắn huấn luyện thường ngày!
Ấn tượng của Ngư Lam về Chu Miên luôn là hình tượng con mọt sách văn nhã, thậm chí còn có chút yếu ớt.
- - Sao cậu ta có thể chạy nhanh thế?
Trong não Ngư Lam chỉ kịp xẹt qua một dấu chấm hỏi, thân thể lại vọt ra ngoài trước.
Tiếng hò hét nổ tung bên tai:
"Ngư Lam! Cố lên! Ngư Lam! Cố lên!"
"Chủ tịch Chu cố lên!!!!"
Trên đường đua này, có thể hò reo cổ vũ bất phân thắng bại với fans Ngư Lam, cũng chỉ có fans Chu Miên.
Trong quãng 100m ngắn ngủi này, tiếng cổ vũ trên sân thể dục phân ranh giới rõ ràng thành hai phái:
"Ngư Lam tiến lên a a a a! –"
"Chủ tịch Chu em yêu anhhhh!!! Cố lên!!"
Thân ảnh hai người gần như nhập thành một, gắt gao kề sát bên nhau cho tới vạch đích –
Từ góc nhìn của khán giả, Ngư Lam và Chu Miên gần như là đến đích cùng lúc, trước sau có khi cách nhau không đến 0,01 giây!
Thân thể Ngư Lam đụng dải đỏ trước, trọng tài lại một lần nữa tuyên bố với hắn: "Đứng nhất!"
Ngư Lam dừng chân, trở tay nắm lấy dải băng đỏ kia trong lòng bàn tay, nhướng mày, biểu tình có dương dương tự đắc, quay đầu nhìn về phía Chu Miên.
Cười hỏi anh: "Chủ tịch Chu, tôi chạy có nhanh không?"
Dưới nắng vàng rực rỡ, khuôn mặt tinh xảo của thiếu nhiên tỏa sáng rạng ngời.
Ánh mắt Chu Miên nhẹ nhàng rung động, anh thấp giọng khen ngợi:
"Nhanh."