Thử thì thử.
Hôn thôi, ai mà không biết.
Nhưng đối diện với gương mặt chính mình – hôn môi với chính cơ thể mình thì thực sự khó có thể tưởng tượng nổi.
Ngư Lam hóa đá tại chỗ nhìn chằm chằm khuôn mặt ngầu lòi kia của hắn hồi lâu, làm công tác tưởng trong lòng.
Hắn nghĩ thầm: May mà ông đây đẹp trai.
Hắn bất chấp tất cả: "Vậy trước thử hôn chút đi."
Chu Miên "Ừm" một tiếng, đứng dậy khỏi ghế.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, hô hấp đan xen bên nhau.
"..." Ngư Lam vẫn không thể trực diện với gương mặt chính mình, không kìm được nhắm hai mắt lại.
Lúc môi hai người sắp đụng vào nhau, Ngư Lam bỗng hơi lui ra sau, nhỏ giọng hỏi:
"Chủ tịch Chu, đây là nụ hôn đầu của cậu hả?"
Hỏi xong Ngư Lam lại thấy chính mình phun ra câu vô nghĩa ứ chịu được – Alpha như Chu Miên sao có thể làm chuyện thân mật với người khác, có khi còn chưa từng yêu đương.
Chu Miên bình tĩnh trả lời: "Đúng vậy."
Ngư Lam nhìn anh: "Tôi cũng thế."
"Cho nên hiện tại bọn mình đang trao đổi nụ hôn đầu tiên." Ngư Lam nói: "Tôi cảm thấy ít nhất tôi nhỉnh hơn đại chúng chút, có thể phân chia đến hàng ngũ cực kỳ đẹp trai, hẳn là cậu cũng không lỗ... Không thể tính là chiếm tiện nghi của cậu, đúng không?"
Chu Miên hơi rũ mi xuống, nhẹ giọng đáp: "Không tính."
Ngư Lam nhắm mắt, cúi người, ghé sát mặt Chu Miên.
Cánh môi dán vào nhau.
Môi Chu Miên lành lạnh, cũng thực mềm, xúc cảm rõ ràng truyền từ cơ thể tới khiến Ngư Lam sinh một loại ảo giác vi diệu là hắn đang thực sự hôn môi với Chu Miên.
Ngư Lam vô cớ nhớ tới hình ảnh hắn thấy trong phòng tắm.
Thân thể Chu Miên trong gương.
Cằm, vai cổ, xương quai xanh.
....Ngư Lam cảm thấy khả năng hắn mắc bệnh mất rồi.
Hắn không thể, ít nhất không nên thèm thân mình một Alpha.
Lần đầu tiên hôn, Ngư Lam quên mất phải hô hấp, cảm giác hơi thiếu oxy, liền lui về sau chút.
Ngư Lam mở mắt, những gì hắn thấy vẫn chỉ là gương mặt chính hắn.
Hắn hơi hụt hẫng nói: "...Hình như không có tác dụng."
Chu Miên dừng một chút, ngữ khí dò hỏi như ngày thường: "Tim cậu có đập nhanh hơn không?"
Phía trên viết là tim hai người đập đến cùng tần suất mới có thể phát sinh trao đổi.
Không hiểu sao mặt Ngư Lam nóng lên.
Tim có đập nhanh hơn hay không, hắn quên rồi.
Ngư Lam cảm giác cổ họng hắn khô khốc, nhỏ giọng nói: "Tôi không nhớ, nãy không chú ý, hay là bọn mình thử lần nữa?"
Chu Miên đáp: "Được."
Có thể là trước lạ sau quen, Ngư Lam nhìn cơ thể hai người.
Môi nhẹ nhàng đụng vào.
Bùm.
Ngư Lam nghĩ:.... Hình như tim hắn đập nhanh hơn thật.
Thậm chí đạo não còn choáng váng.
Sắp đổi về à?
Lần này Ngư Lam cố ý hôn thật lâu, mãi cho đến khi hắn không thở nổi nữa mới mở mắt ra –
Vẫn chưa về như cũ.
Hắn hít một hơi thật dài, ngồi xuống ghế, "Vẫn không được, nãy tôi thấy tim tôi đập siêu nhanh luôn."
Ngư Lam xóa sạch giao diện trình duyệt, phồng má bĩu môi, trông cực kỳ không vui: "Toàn mấy thứ linh tinh lừa người, chẳng có tác dụng quái gì cả."
Đúng vậy.
Vừa thấy đã có thể kết luận là gạt người vô căn cứ.
Từ cái nhìn đầu tiên Chu Miên liền biết.
– Cũng chỉ có Ngư Lam là thực sự tin rằng hôn môi có thể trao đổi linh hồn, lại còn chủ động hôn anh hai lần.
Là anh cố ý dụ dỗ Ngư Lam làm vậy.
Chu Miên thừa nhận.
Yết hầu anh hơi giật giật, "Cái này không được, về sau nghĩ cách khác vậy."
Ngư Lam biết chuyện này có gấp cũng vô dụng, chỉ bực bội vò vò đầu chứ cũng không nói gì thêm.
Nửa phút sau, hắn lại nhớ tới một việc cực kỳ quan trọng, ngửa cổ nhìn Chu Miên: "Đúng rồi, mai là thứ hai, cậu định như nào?"
Vì lần trước Ngư Lam đi net bị bảo vệ cổng tóm, bị chủ tịch Chu thiết diện vô tư trừ hai điểm, còn cả kiểm điểm 3000 chữ nữa – phải tham dự nghi thức chào cờ đúng giờ.
( Thiết diện vô tư: Hành động thẳng thắn, minh bạch, bất chấp khó khăn). truyện ngôn tình
Nếu tối nay bọn họ vẫn chưa đổi lại, Chu Miên phải kẹt trong cơ thể hắn.
Ngư Lam nhướng mày, vui vẻ khi người gặp họa: "Nếu thứ hai mà còn chưa về như cũ là cậu phải thay tôi lên đọc kiểm điểm đấy. Chủ tịch Chu cố lên nha!"
Chu Miên chỉ lành lạnh liếc hắn một cái.
Nghe chủ tịch Chu đọc kiểm điểm, kỳ thực Ngư Lam chờ mong lắm.
Chu Miên kéo ngăn tủ, lấy giấy trắng và bút đen từ trong ra, chậm rãi nói: "Còn một việc tôi quên chưa nói với cậu."
Ngư Lam: "?"
"Mấy ngày hôm trước giáo viên bảo tôi thay mặt đại biểu học sinh ưu tú phát biểu vào lễ chào cờ tuần sau, bản thảo diễn thuyết gồm hai nghìn chữ."
"Giờ cậu đi viết thì còn kịp."
Ngư Lam: "...."
Ngư Lam: "?"
Hắn quay đầu chuồn luôn, lúc đóng cửa nói với Chu Miên một câu, "Cậu đã làm Chủ tịch Hội học sinh lâu rồi, thành thục rồi, phải học cách tự viết bản thảo diễn thuyết, tôi về ngủ đây ngày mai thấy chúc ngủ ngon."
Chu Miên nhìn hắn hấp tấp chạy, nhịn không được cong cong khóe môi. Sau đó, anh vặn nắp bút, bắt đầu viết bản thảo cho ngày mai.
Chữ Chu Miên rất đẹp, như thể in từ bảng chữ thư pháp mẫu xuống.
Sáng hôm sau, Ngư Lam nhìn bản thảo Chu Miên đưa cho hắn, nghĩ tới việc lát nữa hắn phải làm bộ "Học sinh ba tốt" đứng trên đài chủ tịch, tự biên tự diễn trước mấy nghìn học sinh toàn trường, Ngư Lam bỗng chột dạ.
Không ngờ hắn còn có đãi ngộ như này.
Tuy trước kia hai người chẳng mấy khi thân thiện hữu hảo với nhau nhưng Ngư Lam cũng không muốn lợi dụng cơ thể Chu Miên phá phách. Hắn bắt chước bộ dáng đoan trang xa cách của Chu Miên, vô cảm đọc văn bản diễn thuyết rồi cúi mình vái chào kết thúc.
Phân đoạn cuối cùng chính là "Học sinh phạm lỗi".
Hai người đụng nhau ở cầu thang lên đài chủ tịch, Ngư Lam nhỏ giọng hỏi: "Thế nào chủ tịch Chu, biểu hiện của tôi ổn đúng không? Chắc không lộ sơ hở nào ha?"
Chu Miên nhẹ giọng đáp: "Tạm được."
Tiếng MC truyền từ trên đài xuống: "Phân đoạn cuối cùng của đại hội, xin mời Ngư Lam lớp 15 năm hai lên đài chủ tịch tiến hành tự kiểm điểm."
Chu Miên mở bản kiểm điểm trong tay: "Tôi đi đây."
Ngư lam kéo hai khuy cổ áo anh ra, phong cách lập tức từ "đoan trang cấm dục" thành "phóng đãng không kiềm chế được". Hắn cẩn thận quan sát Chu Miên lần nữa, lúc này mới vừa lòng, gật đầu: "Đi đi."
Chu Miên nhìn hắn một cái rồi mới lên cầu thang.
Thời điểm "Ngư Lam" lên đài chủ tịch, tiếng vỗ tay bốp bốp bốp bốp truyền từ sân thể dục tới.
Cúc áo bị cởi không biết bị cài lại từ khi nào, chỉ có nút trên cùng là để rông.
Ngư Lam ở dưới nhìn lên, bất mãn "Hừ" một tiếng.
Chẳng giữ gìn hình tượng trùm trường trên trời dưới đất bố mày là nhất cho hắn tí nào cả, đánh giá một sao.
Thanh âm "Ngư Lam" vang lên từ micro: "Chào mọi người, tôi là Ngư Lam lớp 15 năm hai, nội dung kiểm điểm của tôi hôm nay là..."
Ngư Lam nghe thấy học sinh bên cạnh nói thầm: "Hửm? Sao hôm nay giọng trùm trường dịu dịu thế nhở."
"Tớ cũng thấy thế, loại đọc nghiền ngẫm từng chữ này hơi giống... chủ tịch Chu."
"Quả thực hôm nay giáo bá nhìn ngoan ngoãn lễ phép thật! Hơn nữa còn cái khuy áo!"
Ngư Lam: "..."
Xong đời, hình tượng trùm trường tan vỡ.
Chu Miên còn có tí ý thức diễn viên tự mình tu dưỡng nào không hả!
Chu Miên đọc xong kiểm điểm, nhẹ nhàng cúi người xuống rồi xuống đài chủ tịch.
Ngư Lam tranh thủ lúc không ai chú ý lén lút chuồn đến đài chủ tịch.
Chu Miên đi từ bậc thang xuống, Ngư Lam thấy anh cái lập tức bất mãn lên án: "Sao lại thế này hả chủ tịch Chu! Kỹ thuật diễn quá kém! Tất cả quần chúng hóng hớt phía dưới đều nói không giống tôi!"
Chu Miên ngước mắt nhìn hắn: "Như nào mới gọi là giống cậu?"
Ngư Lam lập tức xịt keo cứng ngắc.
Hắn giả làm học sinh ngoan thì dễ, nhưng bảo Chu Miên biểu hiện giống trùm trường, quả thực hơi làm khó anh.
Bản thân Chu Miên đã không phải loại người có tính cách như vậy.
"...Thôi." Ngư Lam thở dài, "Chắc cậu biết lát nữa tôi có khóa huấn luyện ha? Sáng nay có ba tiết đấy, khả năng là hơi mệt, cần tôi đến với cậu không?"
Chu Miên nhẹ giọng đáp: "Có."
Dù sao Ngư Lam cũng không cần đến nghe bài giảng của khóa Olympic, nhàn rỗi dư thời gian nên cùng Chu Miên huấn luyện ở sân thể dục hết cả buổi sáng luôn.
Hiện tại vừa mới khai giảng, thời tiết tháng 9 khá oi bức, vận động chút thôi cũng toát mồ hôi.
Ngư Lam lại ngửi thấy hương hoa đào trên người Chu Miên.
Đến bây giờ hắn vẫn không thể lý giải vì sao pheromone Chu Miên sẽ – ngọt như vậy.
Hắn không nhịn được ngửi ngửi cổ tay Ngư Lam.
Chu Miên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía hắn: "...Cậu đang làm gì thế."
Ngư Lam nháy mắt thẳng lưng, đáp như thể chính nhân quân tử: "Không có gì."
Dừng trong chốc lát, hắn quay đầu nhìn Chu Miên, liếm môi dưới: "Chủ tịch Chu, không phải tôi cố ý đâu nhưng mà người cậu thực sự thơm lắm luôn ấy."
Tựa như kẹo tan chảy, khiến người không kìm lòng được muốn nhấm nháp.
Ánh mắt Chu Miên dần thâm xuống.
Anh có cần nhắc nhở Ngư Lam rằng đây là pheromone thuộc về Alpha, phản ứng của hắn kỳ thức rất kỳ quặc không nhỉ.
Cuối cùng Chu Miên không nói gì thêm.
Ngư Lam không bài xích pheromone anh... đây là một việc rất tốt.
Sau khi trao đổi cơ thể với Chu Miên, Ngư Lam đã nghẹn bốn ngày ở trường, thậm chí còn không trái tí kỷ luật nào.
– Này quả thực sắp phá vỡ kỷ lục từ cấp hai tới nay của hắn.
Thứ năm, Ngư Lam thực sự không nín được nữa, hắn trú tại văn phòng đến sắp mốc người rồi.
Biết chắc chắn Chu Miên sẽ không cho hắn tự tiện trốn khỏi trường, Ngư Lam tiền trảm hậu tấu: "Tôi trèo tường ra ngoài chơi rồi! Đã mang khẩu trang không lo bị nhận ra đâu! Yên tâm!"
Sau đó gọi taxi tới quán net.
Mấy bộ manga anime tuổi teen trẻ trâu hắn đu đều có tập mới, Ngư Lam có thể thức xuyên đêm cày cho bằng hết.
Ngư Lam lấy thẻ căn cước của hắn ra, hơi đè thấp giọng xuống: "Cho một phòng đơn."
Nhân viên phục vụ nhìn mặt vị khách mới tới, không khỏi sửng sốt chút.
Nửa khuôn mặt năm sinh bị tóc và khẩu trang che khuất, chỉ để lộ một đôi mắt đào hoa cực độ xinh đẹp cùng nửa mảnh làn da trắng tuyết.
Đó là một đôi mắt phi thường hút hồn, con ngươi đen nhánh, hoa văn rõ ràng, lông mi cong cong mảnh dài.
Chỉ nhìn đôi mắt này thôi đã cảm thấy không giống học sinh đến quán net đêm hôm.
Nhân viên thu hồi tầm mắt, đáp: "Xin lỗi, hiện tại đã hết phòng đơn rồi, quý khách dùng khu máy không thuốc lá được không ạ?"
Ngư Lam hơi nhíu mày.
Thông thường hắn hay đạt phòng đơn, yên tĩnh, không nhiều động tĩnh lung tung rối loạn. Hơn nữa, tiệm net vàng thau lẫn lộn, loại người nào cũng có.
Nhưng đã đến tầm giờ này rồi, hắn cũng không muốn đi tìm tiệm net khác.
Ngư Lam gật đầu: "Được."
Mở quyền hạn đăng nhập, Ngư Lam tới khu cấm thuốc lá.
Giữa khu cấm hút và khu được hút thuốc có một tấm cửa kính ngăn cách.
Ngư Lam đẩy cửa đi vào.
Bên trong rất ồn ào, có ít học sinh và cả người trưởng thành, tất cả đều đang hăng máu đánh game online.
Ngư Lam cụp hờ mắt, tìm chỗ khuất khuất ngồi.
Hắn vừa mở máy tính lên, tìm trang web ngày thường hắn hay lướt thì nhìn thấy – một người đàn ông trung niên vốn ngồi đối diện với hắn nay lại thay đổi vị trí. Gã ngồi xuống cạnh hắn tự nhiên ruồì.
Ngư Lam lập tức nhăn mày, lạnh lùng lườm gã.