Cố Đình Vũ mau chóng ổn định tinh thần theo y tá đưa coi xuống phòng chăm sóc đặc biệt.
Lâm Mặc Phong cũng muốn theo xuống nhưng bị người của Cố Đình Vũ cản lại không thể làm gì hơn ngoài việc đứng ở ngoài phòng bệnh, qua tấm kính nhỏ trên cửa quan sát thân ảnh nhỏ bé nằm trên giường bệnh.
Từ hôm đó Cố Đình Vũ luôn ở trong viện, dù không được phép ở lại trong phòng nhưng anh luôn ở trong bệnh viện cả ngày lẫn đêm, anh muốn được ở gần cô, muốn là người đầu tiên ở bên cô, là người đầu tiên cô nhìn thấy khi tỉnh dậy.
Từ ngày hôm đó Cố Đình Vũ gác lại mọi chuyện ở công ty, tập trung chăm sóc, ở bên cô. Nếu có việc gì quan trọng thì Tony sẽ là người truyền đạt và mang tài liệu đến bệnh viện để anh xử lí, ngay cả họp anh cũng tổ chức họp online để có nhiều thời gian bên cạnh cô nhất có thể.
...----------------...
Bên này, Tô Uyên Linh sau khi gây tai nạn bỏ trốn còn thong thả lái xe dạo một vòng New York. Cô ta thân thuộc nơi này như vậy là do trước kia, sau khi chia tay Lâm Mặc Phong cô ta đã có một khoảng thời gian sống ở New York cùng người đàn ông kia. Chỉ là đến khi cô ta phát hiện mình có thai người đàn ông kia liền phủi bò trách nhiệm, biến mất không chút dấu vết.
Hết cách cô ta đành quay về tìm Lâm Mặc Phong vốn muốn lừa Lâm Mặc Phong để kiếm chút tiền nhưng không ngờ mọi chuyện nhanh như vậy đã bại lộ, Tô Uyên Linh phải chịu đủ mọi hành hạ cũng may có Henry giúp đỡ nên cô ta mới thoát được.
Nhưng người đàn ông tên Henry này quá cẩn thận, miệng nói muốn giúp cô ta trả thù nhưng đợi mãi chẳng thấy dấu hiệu gì cả nên Tô Uyên Linh đành tự mình ra tay.
Ông trời cũng thật thương cô ta, vốn hôm nay chỉ muốn ra ngoài giải khuây một chút không ngờ lại gặp Cố Tuyên Nghi nên mới dẫn đến vụ tai nạn vừa rồi.
Sau khi gây tai nạn cô ta thong thả lái xe dạo phố đến tối mịt mới khoan thai về nhà, tâm trạng vui vẻ, miệng không ngừng nở nụ cười mà không hay biết chờ cô ta ở nhà là cả một cơn giông bão.
Về đến nơi, ngồi đợi cô ta ở sofa là Henry với khuôn mặt tức giận, khí lạnh toả xung quang như muốn đóng băng mọi vật.
Tô Uyên Linh vẫn không hay biết, miệng ngân nga câu hát vui vẻ đi vào nhà.
Mới đi đâu về?
Giọng nói sắc lạnh của Henry vang lên. Có thể nghe ra trong giọng mang chút gì đó kìm nén đến cực điểm.
Sao vậy ? Hôm nay có hứng quan tâm tôi sao, ông bố hờ?
Tô Uyên Linh vẫn không ý thức được vui vẻ cười đùa với Henry.
Haizzzzz, hôm nay bổn cô nương vui vẻ nên chia sẻ với ông một chút. Hôm nay bổn cô nương ra ngoài đi dạo, vốn chỉ dạo chói chút thôi nhưng ông biết tôi gặp ai không... Hửm ... Đoán thử xem?
Tô Uyên Linh hào hứng kể lại chuyện hôm nay giống như đang khoe chiến tích của mình vậy, nói rất vui vẻ mà không hay biết tay Henry đang cuộn chặt lại, ánh mắt nhìn cô ta như muốn dùng nó xuyên chết cô ta vậy.
Là Cố Tuyên Nghi đó. Biết tôi làm gì cô ta không? Để tôi kể ông nghe, tôi đã lái xe đó, lái rất nhanh nha, sau đó " Rầm" một cái, tông chết cô ta.... hahaha ... tông chết cô ta....
Tô Uyên Linh vừa kể còn làm hành động diễn tả chi tiết cho Henry nghe, cô ta cười, cười như điên dại.
A...a.......
Tô Uyên Linh khó khăn kêu lên. Henry nãy giờ ngồi nghe cô ta nói tự bao giờ đã đưa tay nắm chặt cổ cô ta, khuôn mặt tức giận đỏ au, bàn tay bóp cổ Tô Uyên Linh ngày càng chặt, giọng nói gằn từng chữ.
Con đàn bà ngu ngốc, cô nghĩ mình thông minh lắm sao? Ai cho cô cái gan tự mình hành động như vậy? Hả.
Tôi đã nói là phải chờ, phải chờ cô nghe không rõ sao? Hả? Dám cãi lời tôi? Chán sống rồi đúng không?
Bao nhiêu kế hoạch tôi vạch ra đều bị con đàn bà ngu ngốc nhà cô phá hoại hết rồi. Đồ vô dụng đã không giúp được còn hại tôi. Đồ sao chổi, đồ vô dụng, tôi thật sai lầm khi cứu cô.
Henry bóp chặt cổ Tô Uyên Linh ra sức mắng chửi giống như đang xả giận.
Buông.... buông ra.....
Tô Uyên Linh cổ bị bóp chặt, khó khăn lên tiếng cầu xin.
Đi chết đi, con đàn bà vô dụng như cô sống làm gì cho chật đất. Đi chết đi.
Henry ra sức xiết chặt tay, lực cũng mạnh hơn dường như muốn bóp chết Tô Uyên Linh ngay lập tức.