Bữa cơm cuối cùng cũng kết thúc, Thẩm Bình và Thẩm lão gia ăn xong đã lên thư phòng trò chuyện, dưới nhà chỉ còn Cố Tuyên Nghi, Thẩm Quân Đình và Thẩm phu nhân.
Thẩm phu nhân thì từ khi Cố Tuyên Nghi đến luôn kè kè bên cô, hỏi han, trò chuyện đủ thứ với cô mà quên mất con trai ruột của mình đang ngồi ngay trước mặt.
- ---------------
- Sao vậy, không thoải mái ở đâu sao?
Thẩm Quân Đình ân cần hỏi han, tay đưa ra đặt lên tay cô, mắt vẫn chăm chú nhìn đường, lái xe.
- Không có gì, chỉ là không nghĩ mọi chuyện lại suôn sẻ như vậy. Cứ như một giấc mơ vậy.
Cố Tuyên Nghi nói thật, cô không nghĩ buổi gặp mặt hôm nay lại suôn sẻ như vậy, ba mẹ anh không khó tính mà ngược lại vô cùng hoà nhã, dịu dàng với cô khiến cô có cảm giác ấm áp của gia đình.
Ba mẹ cô chỉ sang nửa tháng rồi liền về nước bởi công ty nhiều việc, ba cô cần quay về sử lí mà mẹ cô sức khoẻ cũng không tốt, không hợp với khí hậu của Mĩ nên hai người ở không lâu liền quay về.
- A.... Sao anh búng trán em....
Đang mải suy nghĩ bỗng trán cảm thấy đau nhói cô bất mãn chu môi lên án anh.
- Đau không?
Thẩm Quân Đình nhân lúc dừng đèn đỏ đưa tay búng trán cô một cái, bỏ qua sự lên án của cô, cười cười nhìn cô.
- Đau.... anh thử bị như vậy xem có đau không....
Cố Tuyên Nghi tiếp tục lên án anh, vẻ mặt giận dỗi đáng yêu vô cùng.
- Vậy đã tin đây hoàn toàn là sự thật rồi chứ?
- Hứ, tin rồi....
Cố Tuyên Nghi hờn dỗi quay mặt sang phía khác nhìn ra ngoài cửa ngắm dòng xe cộ đang lướt qua bên ngoài lớp kính.
- A.... anh... làm gì vậy?
Đột ngột bị bế sốc lên Cố Tuyên Nghi theo phản xạ hét lên một tiếng.
Thẩm Quân Đình không nói gì, bế cô đặt ngồi lên đùi mình, môi tìm tới môi cô mút nhẹ.
- Anh.... anh.... còn có tài xế phía trước...
Cố Tuyên Nghi bị anh hôn đỏ mặt, vùi mặt vào ngực anh, tay đấm nhẹ, giọng hờn dỗi vang lên.
- Không sao, họ không dám nhìn.
Thẩm Quân Đình khẳng định chắc nịch, mà thật sự giống lời anh nói, từ bao giờ tấm màn đen ngăn cách giữa tài xế và ghế sau đã được hạ xuống, trả lại không gian riêng tư cho hai người.
- Bảo bối, đây là sự thật không phải mơ, em không nên nghi ngờ nó.
Thẩm Quân Đình nâng mặt cô nên để cô nhìn thẳng vào mắt anh, khẳng định.
- Dạ...
Cố Tuyên Nghi nhỏ giọng lên tiếng, cô tin, tin đây là sự thật, tin rằng anh và cô thật sự được cha mẹ hai bên chấp nhận, tin rằng họ sẽ sớm có một tổ ấm hạnh phúc của riêng mình.
Nghe được câu trả lời của cô, Thẩm Quân Đình hài lòng đặt lên môi cô một nụ hôn, nụ hôn nhẹ nhàng, lưu luyến, tràn đầy tình yêu của hai người.
- ---------------
Ly rượu vang đỏ nhẹ lắc, đợt sóng rượu nhè nhè đáp vào thành ly sau đó dội trở lại, dưới ánh vàng nhạt đèn sắc đỏ của rượu càng rõ hơn bao giờ hết.
" Cốc... cốc..."
- Vào đi.
Giọng nói trầm ấm của Thẩm Quân Đình vàng lên, sau đó là tiếng mở cửa cùng một loạt tiếng bước chân vang lên.
- Boss, anh cho gọi tôi.
- Lần trước cậu nói Henry là người đưa Tô Uyên Linh đến?
Thẩm Quân Đình từ tốn cất giọng, ánh mắt vẫn nhìn ly vang đỏ trong tay.
- Đúng vậy, là người của Henry đưa đến, nói bắt gặp cô ta gây tai nạn cho Cố tiểu thư, biết chúng ta đang tìm Tô Uyên Linh nên đưa đến.
Tim, vệ sĩ thân cận kiêm cánh tay trái đắc lực của anh cùng với Tony, trong tối ngoài sáng kết hợp đã giúp anh giải quyết rất nhiều việc mà anh không tiện ra mặt, là người được anh tin tưởng nhất.
- Boss, anh nghi ngờ Henry không phải vô tình bắt gặp nên giúp chúng ta.
Phải nói Tim vô cùng hiểu ý anh, mới chỉ nhìn một chút đã đoán ra.
- Ông ta không có tốt như vậy.
Anh giống như nói với Tim cũng như đang nói với chính mình.
- Cho người điều tra lại những chuyện liên quan đến vụ tai nạn của Tiểu Nghi, tôi muốn có kết quả sớm nhất có thể.
- Đã rõ.
Cuộc nói chuyện kết thúc, Tim nhanh chóng lui ra, trong phòng chỉ còn lại Thẩm Quân Đình đang đứng bên cửa sổ, vừa ngắm nhìn trời đêm vừa nhâm nhi ly rượu hảo hạng.
" Cạch"
Tiếng mở cửa vang lên kèm theo đó là giọng nói có phần ngái ngủ.
- Vũ...
Cố Tuyên Nghi một thân váy ngủ bằng lụa đi chân trần đứng trước cửa phòng gọi anh.
- Bảo bối, sao chưa ngủ, mau vào đây.
Cố Tuyên Nghi nghe lời đi vào, đến trước mặt anh, theo thói quen ngồi lên đùi anh, tựa đầu vào ngực anh nhỏ giọng.
- Không có anh.... không ngủ được...
Thẩm Quân Đình mỉm cười hài lòng, nhìn cô gái đầu nhỏ đang làm tổ trong lòng mình mà lòng mềm nhũng.
- Vậy chúng ta về phòng ngủ thôi.
Thẩm Quân Đình nói xong liền bế cô lên bước chân vững chắc đi về phòng.
- Lần sau không được để em ngủ một mình... nếu không em cho anh ra phòng khách ngủ
Cố Tuyên Nghi dù buồn ngủ đến hai mắt nhắm chặt nhưng vẫn không quên đe doạ anh.
- Được, tuân lệnh bảo bối.
Thẩm Quân Đình cười đến rạng rỡ, bước chân đi nhanh hơn, bảo bối của anh thật sự buồn ngủ lắm rồi.