“Bác đi đường cẩn thận!” Bạch Ngưng ở phía sau gọi với theo, dáng vẻ sốt ruột.
Ngôn Lạc Quân nhìn cô, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Bác Thẩm vừa mới đi, trên tầng đã truyền đến tiếng Hinh Hinh khóc. Bạch Ngưng vừa nghe, lập tức chạy lên tầng.
Chẳng bao lâu sau trên tầng lại truyền tới tiếng “cộp cộp cộp”. Ngôn Lạc Quân ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Bạch Ngưng từ đầu kia hành lang ôm Hinh Hinh chạy tới, gấp gáp nói: “Ngôn Lạc Quân, anh. . . . . . Đi lên đây một chút.”
Đợi Ngôn Lạc Quân nghi ngờ đứng lên thì cô đã ôm Hinh Hinh chạy trở về.
Vừa vào phòng trẻ con, Bạch Ngưng liền cầm bịch tã giấy nói: “Cái này. . . . . . anh biết làm không?”
Ngôn Lạc Quân khinh thường nói: “Cái này thì có gì mà không biết, chẳng lẽ cô chăm con bé lâu vậy rồi mà còn không biết?”
Bạch Ngưng ngượng ngùng cúi đầu, nói: “Vậy anh thay cho Hinh Hinh đi.”
Ngôn Lạc Quân đi tới, bế lấy Hinh Hinh ôm ở trên đùi, sau đó đi lấy tã giấy.
“Ai –” Bạch Ngưng gấp gáp nói: “Cẩn thận đầu con bé, mau nâng đầu con bé lên, không thể để cho trẻ con ngửa đầu ra sau .”
Ngôn Lạc Quân luống cuống tay chân đỡ đầu Hinh Hinh .
“Cánh tay cánh tay! Sao anh vặn tay con bé !” Bạch Ngưng lại lập tức kêu lên, nghiêng người qua giúp hắn đặt cánh tay Hinh Hinh vào đúng chỗ.
Hai phút sau, Hinh Hinh càng khóc to hơn.
Bạch Ngưng lạnh lùng nhìn Ngôn Lạc Quân, nói: “Anh vốn cũng không biết làm phải không?”
Mặt Ngôn Lạc Quân hơi đỏ lên, nói: “Vốn rất đơn giản mà, làm sao tôi biết chỗ nào có thể đụng chỗ nào không thể đụng chứ.”
“Thì sao? Con bé mới được mấy tháng? Xương còn chưa cứng, có thể chịu được anh hành hạ như vậy sao!” Bạch Ngưng ôm lấy đứa bé, tức giận nói.
Ngôn Lạc Quân không phục cãi lại: “Vậy cô hôm nào cũng ôm, sao không biết làm? Chỉ giỏi ngày ngày làm bộ.”
“Vậy. . . . . . không phải có Bác Thẩm sao?” Bạch Ngưng chột dạ trả lời. Có phải cô không muốn học đâu cơ chứ? Chẳng biết làm gì, bây giờ không có Bác Thẩm ở đây liền hoàn toàn không biết nên làm thế nào.
“Đúng rồi, Tiểu Quyên đâu rồi, gọi tiểu Quyên tới!” Bạch Ngưng đột nhiên nhớ ra, vội vàng nói.
Ngôn Lạc Quân ném tã giấy bị hắn làm dính dúm lại, lấy cái mới ra, nói: “Đi rồi.”
“Cái gì?” Bạch Ngưng giật mình nói: “Không phải hôm qua còn ở đây sao? Sao lại đi rồi?”
“Là đi rồi, tối hôm qua bị tôi đuổi rồi.”
“Anh. . . . . .” Bạch Ngưng nói: “Anh thật đúng là biết chọn thời điểm đấy, sớm không đuổi muộn không đuổi, cố tình đợi đến lúc này mới đuổi!”
Ngôn Lạc Quân ngẩng đầu lên nói: “Chẳng lẽ tôi có siêu năng lực sao? Sao tôi biết hôm nay Bác Thẩm có chuyện chứ? Được rồi, cô ôm con bé đi để tôi làm.”
Hai người vừa tranh cãi, vừa cố gắng mặc tã giấy cho Hinh Hinh. Tiếng khóc của Hinh Hinh càng lúc càng lớn càng ngày càng bi thảm.
“Anh nhanh tay lên, đến bây giờ con bé còn chưa được ăn đâu!” Bạch Ngưng thúc giục.
Ngôn Lạc Quân đã mệt chảy cả mồ hôi, nói: “Có giỏi thì cô làm đi, tôi cũng muốn nhanh lắm chứ!”
“Hai đứa. . . . . .” Hoàng Mạn Văn đứng ngoài cửa, vẻ mặt kinh ngạc.
Ngôn Lạc Quân ngẩng đầu lên, nói: “Mẹ? Sao mẹ lại tới đây?”
Bạch Ngưng ngẩng đầu lên, kinh ngạc một chút, nhỏ giọng nói: “Mẹ.”
Hoàng Mạn Văn nhìn bọn họ, thử dò xét hỏi: “Hai đứa. . . . . . Đang giúp Hinh Hinh thay tã à?”
Ngôn Lạc Quân và Bạch Ngưng liếc mắt nhìn nhau, sau đó chuyển sang nhìn Hoàng Mạn Văn, cùng gật đầu.
Hoàng Mạn Văn vừa giật mình vừa buồn cười, đi tới nói: “Để mẹ, nhìn bộ dạng nhếch nhác của hai đứa này.”
Bạch Ngưng ngượng ngùng cúi đầu, giao Hinh Hinh cho bà.
======
Hoàng Mạn Văn ôm lấy đứa bé, thuần thục thay tã giấy sau đó hòa sữa bột, cầm thìa nhỏ cùng Bạch Ngưng từng miếng từng miếng cho Hinh Hinh ăn no. Hinh Hinh mới bắt đầu cũng khóc lớn về sau chỉ nức nở, cuối cùng cũng cười.
Ngôn Lạc Quân đứng bên nhìn, cảm thấy cô gái bé nhỏ này thật đáng yêu. Nhìn cô, ôm cô sẽ không kìm chế được muốn đem tình yêu cùng dịu dàng cho cô.
Cho ăn xong sữa bột, Hoàng Mạn Văn nói với Ngôn Lạc Quân: “Lúc này mới nghe lời à. Làm ba rồi mà không quan tâm đến con, không có chút ý thức trách nhiệm nào cả, hoàn toàn còn chưa trưởng thành.”
Ngôn Lạc Quân không vui hừ một tiếng, nhìn về phía Hinh Hinh trong lòng bà.
“Tĩnh Hàm cũng học ôm con rồi thì con cũng nên học làm cha đi.” Hoàng Mạn Văn nói, đưa Hinh Hinh đang vui mừng y y nha nha về phía hắn.
Ngôn Lạc Quân sửng sốt một chút, rất cẩn thận nhận lấy Hinh Hinh chỉ sợ lại làm con bé ngử đầu ra sau hoặc làm trật tay bé.
Khi đã ôm tốt, nhìn con bé nhìn hắn cười, Ngôn Lạc Quân cũng không nhịn được cười với con bé. Ai biết Hinh Hinh đột nhiên “ba” một tiếng.
Ngôn Lạc Quân lập tức hét lớn: “Mau nghe xem, con bé gọi con là ba, con bé gọi con là ba đấy!”
Hoàng Mạn Văn không nhịn được cúi đầu cười một tiếng.
Bạch Ngưng khinh bỉ liếc hắn một cái, nói: “Còn nhỏ như vậy sao đã nói được, lúc tôi ôm con bé cũng sẽ ‘baba¬ba’ không thôi.” Cuối cùng, còn lẩm bẩm trong miệng “Ngu ngốc” .
Ngôn Lạc Quân đáp trả: “Có bản lĩnh cô để con bé gọi cô là mẹ đi, tôi thấy ‘ma’ dễ phát âm hơn ‘ba’ mà.”
“Con bé dĩ nhiên gọi rồi, ngày hôm vừa gọi xong.” Bạch Ngưng nói.
“Vậy bây giờ cô để con bé gọi lại xem nào.”
“Con bé sao nghe hiểu được!”
“Nhưng chính con bé đã gọi ba đấy thôi?” Ngôn Lạc Quân đắc ý nói.
“Nhàm chán, ngây thơ.” Bạch Ngưng quay đầu sang chỗ khác không để ý tới hắn.
“Cô nói ai đấy?”
Hoàng Mạn Văn ngạc nhiên nhìn hai người bọn họ, sửng sốt một chút ngay sau đó nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: “Xem ra hai đứa sống rất tốt, mẹ sang Mĩ cũng yên tâm được rồi.”
Ngôn Lạc Quân kỳ quái nói: “Đi Mĩ làm gì?”
Hoàng Mạn Văn nói: “Bên kia bận rộn, sắp tới ba con cũng sẽ không trở lại được, mẹ cũng phải sang, có lẽ đến tết âm mới có thể về. Cho nên trước khi đi tới thăm các con một lần. Hành lý mẹ cũng mang theo rồi đang đặt ở tầng dưới, hôm nay ở lại đây một đêm, ngày mai đến sân bay luôn.”
“Vâng, tết âm mẹ về cũng được, nếu không về được thì để bọn con sang Mĩ.” Nói xong, Ngôn Lạc Quân nhìn Bạch Ngưng, cười nói: “Nói không chừng khi đó chúng con còn có thể mang em trai hoặc em gái của Hinh Hinh theo.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!