Tạo hoá trêu ngươi
Cố Trường An tự giam mình trong phòng, lúc mở cửa đã là nửa đêm. Nhìn thấy nhà chính mở đèn sáng trưng, cậu ngây người ngắn ngủi.
Lâm Lam đang đỡ đầu ngủ, bà ngủ cũng không vững, đôi mi thanh tú nhíu chặt vào nhau, trong miệng nói mê gì đó.
Một tiếng vang nhỏ đột nhiên xuất hiện, Lâm Lam mở choàng mắt, tỉnh dậy.
Cố Trường An luống cuống vài giây rồi bình tĩnh lại. Cậu đi tới, hỏi: "Tại sao không vào trong phòng ngủ?"
Phía trước không có xưng hô "Mẹ", chữ này vượt lên đầu lưỡi cậu mấy lần, nuốt trở vào, không nói ra được, ít nhất bây giờ không được.
Cố Trường An cũng không biết mình còn đang quái đản cái gì.
Người trở về, cũng giải thích rõ, không còn sống được bao lâu, cậu còn so đo cái gì nữa, nhất định phải chờ người ta buông tay khỏi nhân gian, cái gì cũng không kịp thì mới bắt đầu hối hận?
Lâm Lam dường như không để ý lắm, bà đứng lên nhìn cặp mắt đỏ tươi, khí sắc rất kém của con trai: "Nơi này là nhà của con, không được con cho phép, mẹ không thể tuỳ tiện tiến vào căn phòng nào."
Cố Trường An bỗng cũng có chút khó chịu.
Cậu liếc nhìn đồng hồ treo tường, đã sắp đến rạng sáng, cơm tối vẫn chưa ăn, vậy nên cậu hỏi người mẹ đang nhìn mình: "Người, người không muốn ăn chút gì à?"
Lâm Lam như sợ rước thêm phiền cho cậu, vội vàng nói: "Không ăn, mẹ không đói."
Cố Trường An không nhiều lời, cậu đặt xuống hai bát mì, cho mình một bát, một bát khác bưng qua cho mẹ.
Ở trên có cải xanh, trứng chần, nhìn rất có hứng ăn, mùi cũng thơm, nước lèo vừa miệng, nếu chưa từng làm một trăm lần thì cũng phải đến tám mươi lần.
Viền mắt Lâm Lam ấm lên, bà nuốt xuống một miếng mì.
Cố Trường An ngồi trên ghế, gắp từng miếng từng miếng mì vào trong miệng, một bát đã thấy đáy, cậu để đũa xuống, hơi ngửa ra sau dựa lưng vào ghế, tay dùng sức nhấn chặt đôi mắt chua xót.
Buổi sáng, Cố Trường An gọi điện thoại cho Lập Xuân, biết lâm thời có chuyện đột xuất, mai mới qua được đây, nên cậu đưa mẹ về lại trấn.
Thời gian qua đi nhiều năm trở về cổ trấn, tâm tình Lâm Lam ngũ vị tạp trần.
Hai năm trước, nhà cũ xây lại thành nhà nhỏ ba lầu, còn có cái sân, trang hoàng không tồi, là ý của Bạch Nghiêm Tu, anh hỏi qua Cố Trường An, Cố Trường An đồng ý, căn lầu nhỏ dùng để xử lý việc công, cũng là nơi để đám người tụ họp.
Cố Trường An đẩy cửa tiến vào trong viện, hai công nhân của ban ngành hữu quan đang tám chuyện tào lao, trông thấy cậu bèn thân mật chào hỏi.
Xong thấy người bên cạnh cậu, rất nhanh đã đoán ra quan hệ giữa hai người là mẹ con.
Quá rõ ràng, mặt mũi giống nhau, ngay cả dáng vẻ yếu đuối mong manh cũng giống y như đúc.
Gen là một thứ rất mạnh mẽ, không thể không phục.
Lâm Lam bước ra khỏi căn lầu nhỏ: "Trường An, ba con chôn ở chỗ nào? Mẹ muốn đi thăm ông ấy."
Cố Trường An dẫn bà đến sau núi.
Người trên trấn lớn lên, già, ngã bệnh, khỏi, chết, nghênh đón sinh mệnh mới, lần thứ hai luân hồi. Ngày này qua ngày khác, ngọn núi phía sau vẫn là ngọn núi phía sau như ban đầu.
Cố Trường An đứng trước một nấm mồ bị cây cỏ vây quanh.
Lâm Lam ngồi xổm xuống, tay không nhổ đi cỏ dại chung quanh, lòng bàn tay chưa bao lâu đã đỏ bừng, bà lại không hề hay biết.
Cố Trường An không ngăn lại, cậu biết rõ khi một người bận lòng, người ấy sẽ muốn làm chút gì đó. Nếu như bạn không cho đối phương làm, đối phương sẽ sinh bệnh, hơn nữa còn là bệnh nặng, mãi mãi cũng không qua được cửa ải kia.
Lâm Lam dọn dẹp toàn bộ cỏ dại xung quanh nấm mồ, bà đứng lên, người tê rần, thân thể loạng choạng nghiêng về phía trước, một cái tay đúng lúc đỡ lấy bà.
Cố Trường An nói: "Đi thôi."
Lâm Lam lắc đầu: "Mẹ vẫn còn muốn ở cùng ba con thêm chút nữa."
Cố Trường An buông tay đi tới chỗ khác.
Người vợ rời đi nhiều năm trở về, có vài lời muốn nói với người chồng đã khuất của mình, không muốn để người khác nghe được, chỉ muốn nói chuyện với ông.
Cố Trường An đến miếu nhỏ trên núi, trần cửa kết đầy mạng nhện, cậu trừng con nhện lớn đang nằm úp sấp ở trong, nhìn thấy hai con nhỏ, hừ bật cười.
"Sống vui vẻ ghê, còn sinh đôi cơ."
Cố Trường An mới vừa đẩy cửa thành cái khe, đã có một con chuột từ bên chân cậu chạy "Vèo" vô trong khe cửa, như một làn khói biến mất dạng.
Ai cũng tốt, chỉ có cậu là không.
Cố Trường An dạo quanh một vòng miếu nhỏ với khuôn mặt u ám, phát hiện không tìm ra một chút khí tức nào người đàn ông lưu lại, một chút cũng không có, toàn bộ mẹ nó đều là tro bụi nhào vào lỗ mũi cậu, tâm trạng cậu kém tới cực điểm.
Trong phòng có chiếc giường gỗ, Cố Trường An quệt lên một vệt, toàn là bụi bặm, cậu nằm lên.
Lúc nằm không khống chế được đường cường độ và góc độ, cộm đến mức xương cốt cả người đều đau. Cậu rít lên nhắm mắt lại. Hồi ức của ba năm trước không kiềm chế được lao ra chạy loạn, tựa như đang có tàu lượn siêu tốc chạy trong tâm trí, vang lên rầm rầm rầm.
Không được, nhất định phải thấy người.
Vất vả lắm mới thích một người, không thể cứ thế sống chết mặc bay.
Cố Trường An mở mắt ra liền nhắm mắt lại, cậu đang suy nghĩ về một vấn đề, gặp người đàn ông kia, trước tiên nên nói xin lỗi, hay là cảm ơn.
Từ góc nhìn của nhà họ Lục, ba đúng là phí hết tâm tư tính kế bọn họ, tính kế tộc trưởng đời tiếp theo của bọn họ.
Từ góc nhìn của cậu mà nói, Lục Thành thực sự đã lấy mạng của mình đổi lấy mạng của cậu.
Khoé miệng Cố Trường An vô nghĩa giật giật, vẫn là gặp rồi nói sau đi, cứ suy tư mãi, đầu óc sẽ nổ tung.
.
Xuống núi chưa bao lâu, Cố Trường An nhận được cuộc gọi đến từ Quý Thanh, biết cậu đang ở trên trấn, nên bảo cậu đến cục công an Tân An một chuyến, nói vụ án có tiến triển mới.
Cố Trường An vốn không muốn đi, đã có tiến triển mới, vậy chẳng phải tức là rất nhanh sẽ phá được sao?
Kết quả nghe xong mới biết cái gọi là tiến triển mới là con gái Tôn Đại Khánh Nữu Nữu gặp chuyện rồi, mừng là đúng lúc được một người đi đường bắt gặp, kiếm về một cái mạng.
Chuyện là như này, tối hôm qua, Tôn Đại Khánh vội vàng chạy đến cục công an, nói không thấy con gái hắn đâu.
Cục công an tìm khắp nơi quanh nhà hắn.
Hơn nửa canh giờ sau, cục công an tiếp nhận báo án tìm thấy con gái Tôn Đại Khánh đang bị hôn mê, hít vào một lượng thuốc mê tương đối lớn, mê man suốt một khoảng thời gian mới tỉnh lại. Cánh tay và đùi cô bé có một vài vết trầy, như là lưu lại trong lúc bị bắt, không có vấn đề khác.
Căn cứ theo lời khai của người báo án, y ở quán net chơi suốt đêm rồi trở về, nửa đường buồn tè, định tìm phần đất đai hẻo lánh nào đó giải quyết, kết quả vừa mò tới thắt lưng đã thấy một cô bé nằm dưới đất, bên cạnh còn có một người đàn ông.
Người báo án bối rối, lúc phản ứng lại, người đàn ông kia đã kéo cô bé về phía trước, y nhanh chóng thông họng la to.
Người đàn ông kia bị doạ chạy mất.
Cảnh sát dựa theo miêu tả của người báo án tìm được kẻ tình nghi, là một kẻ ngu si.
Khi tìm thấy gã, gã đang ngồi xổm trước nhà mình tiểu, quần còn không kéo, cã phần đũng đều là nướƈ ŧıểυ, khai đến mức không ai dám lại gần.
Kẻ ngu si nhanh chóng bị đưa tới cục công an, thẩm tra gã chính là Vương Minh Minh, vừa bắt đầu đã là một màn quyền đấm cước đá.
Hiện tại có một hiện tượng càng ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng phá được án, bắt được người, nhưng cứ mười kẻ là có đến tám mắc bệnh tâm thần, dù gϊếŧ người cũng không phải vào trại giam mà tiến vào viện điều dưỡng, bạn nói xem có tức hay không?
Vương Minh Minh thật sự không nói nên lời với hiện tượng xã hội này, hơn nữa còn nín nhịn rất lâu, trong lòng kìm nén lửa giận, kẻ ngu si này đụng phải miệng núi lửa rồi.
Lúc đến cục công an, Lâm Lam không vào, Cố Trường An nói một lát nữa cậu sẽ ra.
Thời điểm Cố Trường An bước vô, kẻ ngu si đã bị đánh sưng mặt sưng mũi, trong miệng hừ hừ a a, cậu liếc Vương Minh Minh một cái: "Được rồi, đừng vu oan giá hoạ."
Vương Minh Minh nghe bốn chữ kia, mặt nhất thời vặn vẹo: "Cố tiên sinh, tôi cũng hết cách rồi, gã cứ giả ngu với tôi, hỏi cái gì cũng a a a, tôi có thể làm gì chứ?"
Cố Trường An nói: "Không phải giả ngu, là ngu thật."
Vương Minh Minh phun một ngụm trọc khí: "Ngu thật cũng phải hỏi ra cho bằng được, nếu không thì làm sao bàn giao được với người nhà... người nhà cô bé kia đây?"
Cố Trường An đẩy đẩy kính mắt: "Nhưng hung thủ không phải gã."
Vương Minh Minh đang ngồi trên ghế nghe vậy lập tức đứng dậy: "Nhân chứng tận mắt trông thấy có, vân tay, dấu giày, những chứng cứ có được đều chỉ về gã, làm sao không phải gã được?"
Thực tế anh muốn nói là, dù cho cậu không hỏi, dùng hai mắt nhìn cũng biết là giả rồi, có quá khinh suất không chứ?
Cố Trường An nhìn ra tâm tư của anh: "Những chứng cứ kia chỉ có thể chứng minh người này đã tiếp xúc với Nữu Nữu, không thể chứng minh gã chuốc thuốc mê Nữu Nữu, càng không thể chứng minh gã có liên quan đến mấy vụ án phanh thây kia."
Vương Minh Minh đạp một chân lên bàn, tức giận ôm đầu gãi thật mạnh: "Vậy cứ thế thả đi sao?"
Cố Trường An nhún nhún vai: "Chỉ có thể thả."
Vương Minh Minh mắng câu đệt cả nửa ngày.
Đi tới đi lui, Vương Minh Minh nhớ đến điều gì, anh vỗ bàn: "Cố tiên sinh, nếu như không phải kẻ ngu si làm, vậy tức là hung thủ thật sự định ra tay với Nữu Nữu, nhưng gã tình cờ bắt gặp, cứu Nữu Nữu một mạng?"
"Hẳn là vậy." Cố Trường An nói, "Kẻ ngu si mà, vừa vội vừa hoảng loạn, sợ muốn chết, chỉ biết nhanh chóng kéo người đi."
"Còn có một vấn để, người lần này tập kích Nữu Nữu và hung thủ án phanh thây không nhất định phải cùng một người, cái thủ pháp dùng thuốc mê đánh ngất này vẫn chưa đủ. Đương nhiên cũng không bài trừ là cùng một người."
Hai mắt Vương Minh Minh hơi mở, một khắc sau liền nhụt chí than aiz: "Xong luôn, gã là người ngu, có hỏi cũng không hỏi ra được gì."
Cố Trường An không đồng tình nói: "Khó mà nói được, trước tiên anh hãy đưa người đến bệnh viện kiểm tra vết thương, tiếp theo phái Lưu Duyệt tới hỏi, trông cô ấy có vẻ ân cần."
"Không cần khám, bị thương ngoài da, trông nghiêm trọng nhưng qua hai ba ngày là có thể lành, lúc tôi ra tay vẫn chú ý." Vương Minh Minh lưu ý hỏi, "Cố tiên sinh, tôi không ân cần sao?"
Cố Trường An cười cười: "Không ân cần."
Vương Minh Minh: "..."
Quý Thanh đến nhà Tôn Đại Khánh, Nữu Nữu tỉnh rồi, hỏi cô bé cái gì cô bé cũng không biết.
"Vậy tại sao lúc ấy cháu không ở trong nhà?"
"Cháu nghe thấy bên ngoài có tiếng động, tưởng là ba cháu trở về nên mở cửa ra ngoài, sau đó cái gì cháu cũng không biết."
Quý Thanh quay đầu nhìn người đàn ông trung niên: "Tôn tiên sinh, nửa đêm nửa hôm anh để con gái một mình trong nhà?"
Tôn Đại Khánh hổ thẹn xoa xoa bàn tay thô ráp, môi khô khốc ngập ngừng nói: "Tháng này tôi thu được kha khá phế phẩm, nên muốn đi dạo gần đây xem có thể kiếm được vài cái lọ hộp giấy gì không, một hồi sau sẽ trở về, tôi không ngờ rằng sẽ xảy ra chuyện như vậy."
"Nếu không phải... Nếu không phải có người vừa vặn nhìn thấy, Nữu Nữu sẽ chết mất."
Nói đoạn, Tôn Đại Khánh sợ hãi khóc thành tiếng.
Nữu Nữu vỗ vỗ lưng ba cô bé, có sự thành thục không hợp tuổi: "Ba, chẳng phải con không có chuyện gì sao?"
Quý Thanh nhìn cha con trước mặt, lông mày cau lại với nhau, lần này thiếu chút nữa con gái Tôn Đại Khánh đã gặp chuyện, hiềm nghi của hắn có thể tạm thời bị loại bỏ, còn chỗ kẻ tình nghi khác Trần Dự không có bất cứ dị thường nào.
Cô có cảm giác như hung thủ vẫn đang ở đây, vẫn có thể gây án lần thứ hai.
Có lẽ động cơ gây án đối với đối phương thoạt trông chỉ bởi vì một chuyện bình thường, ví như "Tôi không thích trời mưa" hay logic bệnh tật, "Tôi ghét mấy cô gái mười lăm, mười sáu tuổi, vừa gặp đã muốn gϊếŧ", "Tôi ghét hơi thở dương quang sạch sẽ trên người bọn họ, chúng khiến tôi trở nên dơ bẩn xấu xí."
Loại so sánh này không phải bỗng dưng bịa ra, Quý Thanh đã từng xử lý vụ án tương tự, mạch não tội phạm không giống như người thường, không thể áp dụng cách suy nghĩ thông thường trên bọn họ.
Nhưng hiện thực rất phũ phàng, chỉ nghi ngờ sẽ không thể lôi lên tòa án được. Dù cho bạn biết ai là hung thủ, không tìm được bằng chứng vẫn sẽ là toi công.
Quý Thanh trở về cục, từ miệng đồng nghiệp biết được lúc Cố Trường An đến, bên cạnh còn có một vị phu nhân có dung mạo giống cậu, như đúc cùng một cái khuôn ra. Cô hơi kinh ngạc, sau đó là thở phào.
Còn có người nhà, thì còn có hi vọng.
.
Hôm nay là thứ sáu, Bạch Trân Châu kết hôn.
Cố Trường An nhận điện thoại từ Bạch Nghiêm Tu mới nhớ ra, cậu lâm thời đến siêu thị mua bao lì xì, lấy một xấp tiền mặt dày cộp nhét vào.
Lâm Lam nghe thấy con trai hỏi bà có muốn đi cùng hay không, trong mắt bà có mong đợi, trên mặt lại là chần chừ cùng cẩn thận: "Trường An, mẹ không thích hợp để đi."
Khoé môi Cố Trường An cong mấy phần, rất ôn hoà nói: "Hợp."
Lâm Lam hơi dao động nhìn con trai một chút, hôm nay cậu không nói về chuyện liên quan đến Lục gia, không biết trong lòng cậu nghĩ thế nào, cho dù cậu lựa chọn gì, cuối cùng bà cũng sẽ dành khoảng thời gian cuối cùng ở bên cạnh cậu, nếu như cậu nguyện ý.
Bạch gia gả con gái, con rể cũng là nhà giàu trên trấn, mở tiệc ở khách sạn to nhất, trong khách mời vừa có người nổi tiếng quyền thế, vừa có người dân bình thường.
Ý mẹ Bạch là, hàng xóm láng giềng không thể không mời.
Cố Trường An cùng Lâm Lam đi vào, hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người trong đại sảnh, dung nhan của cả hai mẹ con đều cực kỳ xuất chúng, muốn không bị người ta chú ý cũng khó.
Bạch Nghiêm Tu bỏ mấy người quen lại đi qua: "Trường An, cậu có tâm sự."
Cố Trường An nhấp một hớp rượu đỏ: "Ai cũng có."
Ánh mắt Bạch Nghiêm Tu thâm trầm: "Lần này cậu trở về, tôi cảm thấy cậu đã thay đổi."
Cố Trường An nhìn mẹ Bạch đang trò chuyện với mẹ mình, ánh mắt nhu hoà, trong giọng nói có một hai phần trêu đùa: "Bởi vì bây giờ tôi cũng đã là một người con có mẹ."
Bạch Nghiêm Tu cảm thấy nguyên nhân không chỉ thế kia, sau khi Lục Thành rời đi, Cố Trường An như biến thành một cái cây khô. Bây giờ cậu đã nhận được nguồn nước cùng ánh mặt trời dồi dào, đang từ từ mọc ra chồi non.
Tuy rằng không biết cụ thể là vì cái gì, nhưng điều không thể phủ nhận chính là, đây là chuyện tốt.
Bạch Nghiêm Tu xem nhẹ, không phải chính mình cũng không phải của mình. Thôi, làm bạn bè cũng tốt.
Ít nhất còn có thể ôn hoà nhã nhặn nói chuyện phiếm giống như hiện tại, chẳng cần kiêng dè mà nhìn cậu.
"Hôm nay Trân Châu thật xinh đẹp." Cố Trường An bỗng lời đầu không khớp lời sau tiếp một câu, "Tôi nghe mẹ anh nói mối tình đầu của anh đã trở về."
Bạch Nghiêm Tu tựa hồ không ngờ tới cậu sẽ nhắc tới chủ đề này, run lên gật đầu: "Ừm."
Cố Trường An cười khẽ: "Chuyện duyên phận này cũng khó mà nói."
Bạch Nghiêm Tu không tỏ rõ ý kiến.
"Trường An, tôi rất nhanh nữa sẽ bốn mươi."
"Năm tháng không tha một ai, sống một ngày thiếu một ngày, phải quý trọng từng ngày."
"Không thể nói lời dễ nghe sao?"
"Không thấy mắt tôi đều sưng phù cả à? Tôi đã nói với anh, hiện tại tinh thần tôi kém lắm, sắp tan nát rồi, những lời nói kia đã là rất êm tai, không còn lời nào tốt hơn nữa."
Bạch Nghiêm Tu lắc đầu một cái, những điều tốt đẹp người này đều dành cho Lục Thành, người khác chẳng thể hi vọng, chỉ có thể đứng xem.
Cố Trường An vỗ vỗ vai anh: "Nếu gặp đúng người rồi thì nắm lấy đi, cuộc đời ngắn lắm."
Chẳng biết là bởi bầu không khí vui mừng khi em gái kết hôn, hay là lời nói này của Cố Trường An, lòng Bạch Nghiêm Tu như sụp mất ở đâu, lập tức trở nên đa cảm, cảm thấy bản thân thật sự cô đơn.
Một bên khác, mẹ Bạch lôi kéo mẹ Trường An tán gẫu, ăn ý lạ thường, có lẽ là vì hai mẹ con có tướng mạo giống nhau nên mới không cảm thấy xa lạ.
Mẹ Bạch nhất thời hơi xúc động, lòng bà thật sự yêu quý Cố Trường An, cảm thấy chỗ nào cũng tốt, tốt đến mức có lúc sẽ nghĩ, nếu mình trở về cái tuổi ba mươi, bốn mươi thì nhất định sẽ theo đuổi, chạy rớt dép cũng sẽ theo đuổi, đủ kiểu theo đuổi.
Từ những ngày đầu, mẹ Bạch đã coi Trường An như con rể tương lai. Sau đấy tiếp xúc thì ván bài bỗng lật ngửa, sấm sét giữa trời quang, con rể không được, bà nghĩ thầm vậy xem là con dâu đi, con dâu cũng tốt, tóm lại đều là người một nhà đúng không. Nhưng cuối cùng lại... nhận làm con nuôi.
Thật sự là tạo hoá trêu ngươi mà.
Mẹ Bạch nhìn mẹ Trường An, tư thái rất hữu nghị, không hề có sự kiêu căng của hào môn quý phụ. Vì để trông bình dị gần gũi hơn, bà tháo xuống chuỗi ngọc trai lớn trên cổ: "Mấy năm trước Trường An còn có người yêu, mấy năm nay cả một bóng người cũng không thấy, mỗi lần em nhìn thấy thằng bé đều cảm thấy nó đã gầy đi."
"Chị à, chị em mình đã hết lòng rồi."
Tuy trông người ta trẻ hơn mình, nhưng đối phương lại nói quả thực lớn hơn mình vài tuổi, mẹ Bạch đành nhẫn nhịn sự mất tự nhiên gọi như vậy, "Con trai của em vẫn luôn thích Trường An, mấy năm qua cũng đặt thằng bé trên đầu quả tim, thằng bé lại giống như không thể quên được vị người yêu kia. Như vậy là không được, con người cần phải nhìn về phía trước, không thể giậm chân mãi tại chỗ cũ. Em nói đúng không chị?"
Lâm Lam không nói gì.
Đứa bé nhà họ Lục không có chết, nhưng lời này không thích hợp nói với người không có liên quan.
Huống hồ bà cũng không rõ Trường An đang tính toán gì.
Mẹ Bạch nghĩ thầm, không biết mẹ Trường An bảo dưỡng như nào, da dẻ thật sự tốt, khoé mắt chỉ có một ít nếp nhăn, trên mặt thì không có cái nào, vô cùng thần kỳ, bà thiếu chút nữa đã hỏi đối phương dùng mặt nạ nào.
"Chị à, con trai của em đã hơn ba mươi, Trường An nhà chị cũng không còn nhỏ, cứ trì hoãn như vậy, từng ngày qua ngày sẽ hết một năm, rồi hết cả một đời."
Lời nói này đều là lời tâm huyết, không hề giả tạo.
Lâm Lam khẽ thở dài một tiếng: "Chị tôn trọng suy nghĩ của Trường An."
Mẹ Bạch như bị nghẹn, nửa ngày cũng không nói tiếng nào. Bà đang định nói gì thì bị một chị em gọi đi mất.
Lâm Lam cách đoàn người nhìn con trai mình, thấy cậu đang nói gì đó với người bên cạnh, mất tập trung, vừa nhìn đã biết là tâm sự rất nặng. Bà bị sự ầm ĩ bốn phía khiến cho tinh thần không yên, bèn đi về hướng kia.