Cồn tản ra tựa như dây leo đại thụ kéo dài, từ từ ché kín đầu óc, kín không kẽ hở.
Cho nên Hoắc Sơ nghe Mẫn Đăng trả lời xong, ngớ người ra một lúc lâu.
Anh quy định? Anh quy định lúc nào nhỉ?
Mẫn Đăng dọn sạch chút bột mì còn lại trên sàn nhà, đứng dậy. Nhìn Hoắc Sơ vẫn ngồi thừ trên mặt đất, xoắn xuýt nên trực tiếp nhảy qua, hay gọi anh đứng lên tránh ra.
Cuối cùng cậu vẫn không dám trực tiếp nhảy qua người Hoắc Sơ, lúc này mới lên tiếng.
“Cho… cho tôi ra ngoài.” Mẫn Đăng nói khẽ, “Tôi phải đi về.”
“À được, tôi tiễn cậu.” Đầu óc Hoắc Sơ hơi hồ đồ, nhưng bản thân anh không nhận ra được.
Sau khi đứng bật dậy, ánh sáng trắng choáng váng trước mắt khiến anh không đứng vững nghiêng người ngã xuống.
Trước mắt Mẫn Đăng tối sầm, trong hơi thở chỉ kịp ngửi được một mùi rượu cực kỳ nhạt, toàn thân đã bị đè lên tường.
Sau khi Hoắc Sơ ý thức được, cố gắng chống người lên, nhưng bất đắc dĩ trước mắt vẫn không nhìn rõ, “Xin lỗi…”
“Tôi đỡ anh… lên giường…” Mẫn Đăng không chế hơi thở càng lúc càng nhanh, duỗi tay vuốt mồ hôi lạnh trên trán.
“Xin lỗi.” Hoắc Sơ lắc lắc đầu, chống tường dựng đứng người mình lên.
Mẫn Đăng siết nắm đấm, do dự mãi, vẫn đưa tay đỡ cánh tay Hoắc Sơ.
“… Đi thôi.” Mẫn Đăng nói.
Tường với sàn nhà đang lắc lư không ngừng trước mắt, khiến Hoắc Sơ không thể không đem một nửa sức người tựa lên người Mẫn Đăng.
Hai người đi đến nỗi lung la lung lay, giống như đều uống say.
Hoắc Sơ cao hơn Mẫn Đăng gần một cái đầu, cho nên nói Mẫn Đăng đang dìu Hoắc Sơ bước đi, chẳng thà nói là Hoắc Sơ coi Mẫn Đăng như một cây ba-toong.
“Hự —— ”
Lúc bị ném lên giường, nằm ngửa nhìn thấy đôi mắt Mẫn Đăng, lúc này Hoắc Sơ mới phát hiện mình ôm người ta lên luôn.
Vội vàng buông tay.
Mẫn Đăng bối rối đứng dậy, tay không ngừng run rẩy.
Hít thở sâu mấy hơi, cậu mới siết tay thành nắm đấm lần nữa.
Quay người ra ngoài định rót cho Hoắc Sơ cốc nước.
Cổ tay lại bị kéo, Mẫn Đăng giật nảy mình, hất ra theo bản năng.
Lại nghe được Hoắc Sơ hơi mơ hồ nói: “Ngủ cùng tôi đi.”
“Không phải…” Hoắc Sơ nhíu mày, nhận ra mình nói chuyện có chút nghĩa khác, “Ý tôi là muộn quá rồi, cậu ngủ ở đây đi.”
Mẫn Đăng thả lỏng nắm tay đang nắm chặt, thả lỏng cơ thể đang căng cứng.
Nhìn thoáng qua thời gian, đã hơn một giờ sáng rồi.
Sau khi cậu đút cho Hoắc Sơ một ít nước, ra khỏi phòng, ngồi trên sofa hít sâu thở dài một hơi. Mệt quá.
Mẫn Đăng xoa nhẹ mắt, ngủ thiếp đi trên sofa.
Ghế sofa nhà Hoắc Sơ rất lớn, gần như có thể làm giường.
Cậu nhẹ nhàng đặt tay lên tấm thảm nhung màu trắng cậu gấp hôm trước.
Mềm thật…
Mẫn Đăng nhận ra mình bắt đầu nằm mơ.
Không gian thu hẹp, ánh đèn mờ ảo lúc sáng lúc tắt, ngoài cửa không ngừng cãi lộn.
Mẫn Đăng ôm mình thật chặt, hi vọng mình biến mất trong bóng tối, cũng cầu nguyện người bên ngoài đừng chú ý đến cậu.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, tiếp đó một tiếng vang rất to.
Người kia bắt đầu đạp cửa.
—— âm thanh bùng bùng bùng dường như mãi mãi cũng sẽ không dừng lại.
Cậu biết đây là mơ.
Bác sĩ từng nói, mơ là giả. Mơ là giả, cậu đang nằm mơ.
Cửa bị đạp ra.
Mẫn Đăng nhắm chặt mắt, tê cả da đầu.
Cái lạnh đâm vào từ xương sống khiến cậu gần như gập người lại. Không thể động đậy.
Cửa sổ phòng ngủ mở gần một nửa, gió thổi qua rèm cửa vang lên sột soạt.
Hoắc Sơ nheo mắt tỉnh lại, nghiêng đầu nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ.
Một tia chớp xâm lược giống như cắt mở bóng tối.
Anh đứng dậy xuống giường, chân trần giẫm lên sàn nhà. Đóng chặt cửa sổ, lại kéo rèm cửa lên.
Tiếng gió gào thét biến mất, cả phòng lập tức trở nên vô cùng yên tĩnh.
Anh vừa định quay lại giường, phòng khách lại vang lên âm thanh kỳ lạ.
Giống như có người đang khóc. Tỉ tê nghẹn ngào, cùng với tiếng hít thở không khí không ngăn được.
Hoắc Sơ lắc lắc đầu, cho rằng hôm nay mình uống nhiều.
Trong nháy mắt nằm vật xuống giường, đầu óc đột nhiên nhớ ra, hôm nay Mẫn Đăng ngủ ở phòng khách.
Bỗng nhiên đứng dậy, anh thậm chí cũng không kịp bật đèn, lao ra phòng khách.
Nương theo một ít ánh trăng hắt qua cửa sổ sát đất, Hoắc Sơ nhìn rõ người nằm trên sofa.
Người ngủ trên sofa đã cuộn lại thành một cục, giống như không thể thở được, vẫn đang hít vào. Giọng nói rất nhỏ đang khẽ gọi gì đó.
Hoắc Sơ không nghe rõ.
“Mẫn Đăng?” Hoắc Sơ chậm rãi đi tới, mở đèn đặt dưới đất bên cạnh ghế sofa ra.
Quầng sáng màu vàng ấm nháy mắt tràn đầy toàn bộ không gian.
Cũng chiếu sáng khuôn mặt giàn giụa nước mắt và cổ tay bị mình cấu chảy máu của Mẫn Đăng.
“Cậu sao thế?” Hoắc Sơ không tự chủ nhỏ giọng lại, thậm chí anh không dám đụng vào Mẫn Đăng.
Người nằm trên sofa không hề hay biết, bàn tay đang túm cổ tay mình dùng lực rất lớn, máu từ từ nhỏ lên tấm thảm màu trắng.
Hoắc Sơ nhíu mày đến gần. Anh biết tình huống hiện tại chắc chắn không ổn.
“Mẫn Đăng…” Hoắc Sơ chậm rãi ngồi xổm bên cạnh sofa.
Mẫn Đăng vẫn không có phản ứng.
Hoắc Sơ từ từ đặt tay lên cổ tay Mẫn Đăng.
Đúng lúc này, lại vang lên một tiếng sấm rất lớn, theo bầu trời gần như sáng lên một nửa vang vọng bên tai.
Trực giác của Hoắc Sơ không tốt, quay đầu nhìn lại thời gian.
Mẫn Đăng thét chói tai, giống như bị xé toang, cuối cùng cả người không gánh nổi nữa mà sụp đổ.
“Phắc.” Hoắc Sơ không nhịn được chửi một tiếng, kéo tấm thảm qua quấn chặt lấy người cậu.
Giọng Mẫn Đăng từ sắc nhọn dần dần khàn khàn, cho đến khi cổ họng không hét lên được vẫn đang cố gắng khẽ kêu.
“Không sao đâu.” Hoắc Sơ nhíu mày ôm thật chặt người vào ngực, “Không sao đâu…”
Hoắc Sơ vẫn luôn ôm người như vậy.
Lúc Mẫn Đăng tỉnh lại, đầu óc cũng hoảng hốt.
Toàn bộ thần kinh đắm chìm trong trong sự sợ hãi, khống chế không nổi run lên.
Hoắc Sơ một bên ôm người, một bên duỗi tay lấy điện thoại, chuẩn bị gọi 120.
Vừa cầm được điện thoại vào tay. Người trong ngực vẫn luôn run rẩy không cử động nữa.
Hoắc Sơ vội vàng cúi đầu nhìn xem, đối mặt với đôi mắt đỏ bừng.
Đây là tỉnh rồi, anh thở phào một hơi.
“Tôi đưa cậu đến bệnh viện.” Hoắc Sơ nói.
“… Tôi không đi.” Mẫn Đăng rốt cuộc mở miệng, giọng khàn khàn.
Hoắc Sơ cúi đầu nhìn cậu, nghiêm túc xác nhận lại lần cuối cậu thật sự không cần phải đến bệnh viện, lúc này mới đứng lên rót cốc nước mang tới.
Mẫn Đăng nhận cốc nước, uống rất vội, đảo mắt đã hết sạch.
“Vẫn muốn.” Mẫn Đăng nhỏ giọng nói.
Hoắc Sơ rót thêm cốc nữa, “Uống chậm thôi.”
Mẫn Đăng nghe vậy, đổi động tác ngửa đầu uống thành cúi đầu uống.
Sau vài cốc nước, nước ấm từ từ làm dịu thần kinh.
Hoắc Sơ đang nhìn Mẫn Đăng uống hết cốc nước thứ sáu, cuối cùng không muốn uống nữa mới yên tâm.
“Xin lỗi.” Mẫn Đăng cúi đầu, hốc mắt đau nhức.
“Không có gì.” Hoắc Sơ vỗ nhẹ lên lưng cậu, “Tôi còn phải cảm ơn cậu ấy chứ.”
Mẫn Đăng nghi ngờ nhìn anh một cái.
“Sáu giờ sáng mai tôi còn phải họp. Nếu cậu không đến đây, đoán chừng tôi không tỉnh rượu được.” Hoắc Sơ giũ tấm thảm, dùng nửa sạch sẽ khoác lên người Mẫn Đăng, “Không sao, đừng suy nghĩ nhiều.”
Mẫn Đăng nắm chặt ghế sofa dưới người, hít thở gian nan khó nuốt.
Vết thương đau nhói trên cổ tay vẫn đang nhắc nhở, nhắc nhở lúc nãy cậu như người bị bệnh thần kinh.
Sáu giờ sáng.
Hoắc Sơ vừa mở mắt đã đi ra phòng khách.
Phòng khách rất trống, cho nên anh liếc mắt đã thấy được sofa trống không, và tấm thảm màu trắng được xếp gọn gàng.
Con thỏ ốc biển đi rồi.
Thở dài một hơi, Hoắc Sơ lại làm rối tấm thảm.
Từng căn nhà lầu lướt qua bên ngoài cửa sổ xe, và đủ loại người đi làm hoặc đi học.
Trên gương mặt họ bất kể đang cười hay mặt buồn rười rượi. Tóm lại là đón ánh nắng đang đi về phía trước.
Mẫn Đăng ôm balo bất luận đi đâu cũng mang theo của mình, vì tựa đầu lên cửa sổ xe bị lắc lư mà hơi buồn ngủ.
Cậu nhắm hai mắt, không nhìn bên ngoài cửa sổ xe nữa.
Mẫn Đăng muốn bỏ công việc này.
Không ai sẽ yên tâm cho một người lúc nào cũng có thể phát bệnh đi lại trong nhà mình.
Hoắc Sơ không nói, chỉ vì tính tình tốt.
Nhưng cậu không thể ỷ vào tính tình tốt của người ta, coi như lẽ đương nhiên tiếp tục ở lại.
Điện thoại nắm trong tay, màn hình vẫn đang dừng lại trong khung tin nhắn của trợ lý Đậu.
Một câu vô cùng đơn giản. Cậu gõ không ra, cũng không muốn gửi đi.
Mẫn Đăng cúi đầu thấy được băng vải màu trắng trên cổ tay mình, nhìn chằm chằm nơ con bướm bên trên cười một tiếng.
Lúm đồng tiền hai bên má như ẩn như hiện.
Hoắc Sơ nhìn không hề giống một người biết thắt nơ con bướm.
Cuối cùng tin nhắn vẫn được gửi đi.
Vì Mẫn Đăng cảm thấy nơ con bướm rất đẹp.
“Thuốc giải rượu và thuốc dạ dày.” Trợ lý Đậu đặt thuốc và một cốc nước ấm trước mặt Hoắc Sơ.
“Đã lấy được tư liệu chưa?” Một tay Hoắc Sơ xoa huyệt thái dương, thần sắc khó coi.
Dạ dày hơi đau.
“Tôi nhớ tôi đã nhắc anh uống thuốc dạ dày trước.” Trợ lý Đậu cười mỉa hai tiếng, “Xoa huyệt thái dương làm gì, lại không bớt đau.”
Hoắc Sơ: “…”
Hoắc Sơ bất đắc dĩ đặt tay lên dạ dày.
“Đây là tài liệu mà Mẫn Đăng tiên sinh đã điền cho công việc ở nhà hàng.” Trợ lý Đậu rút ra một xấp tài liệu trong ngực.
“Cậu ra ngoài trước đi.” Lúc này dạ dày Hoắc Sơ cũng không đau, thậm chí hơi vội mở túi tài liệu ra.
Trước khi nhân viên nhà hàng nhận chức đều sẽ điền một phần tư liệu cơ bản nhất, trong đó bao gồm cả tên, tuổi và tình trạng gia đình.
Dương Chấn Vũ đã nói với anh Mẫn Đăng có chướng ngại giao tiếp rất nghiêm trọng, anh muốn biết vì sao Mẫn Đăng bị bệnh này, dù sao không có khả năng là bẩm sinh.
Tư liệu rất rõ ràng.
Tên Mẫn Đăng, giới tính nam, 19 tuổi.
19?
Hoắc Sơ nhìn chằm chằm con số này, Mẫn Đăng trông rất nhỏ.
Thế nhưng trước kia anh chưa hề nghĩ đến vấn đề này, ở độ tuổi này nên đi học như bình thường.
Tư liệu không dài, gần như liếc một cái đã đọc xong.
Nhưng lúc Hoắc Sơ nhìn thấy quê quán, con ngươi gần như co rút lại không thể thấy trong chớp mắt.
Nền trắng chữ đen, trên tư liệu thình lình viết.
—— trại mồ côi Huệ An khu Huệ An thành phố Lâm Hải.