Hoắc Sơ mặc âu phục tu thân, thong dong cất bước.
Một đường chinh chiến, hoàn toàn không có may mắn thoát khỏi.
Khóe miệng cười khẽ làm cho các cô nhân viên phục vụ thẳng mắt, mềm eo.
Kinh ngạc thốt lên một mảng âm thanh té ngã, từng người làm ra vẻ muốn chết.
Đợi người đi xa, miệng lại phấn khích mắng mịa nó mịa mó. Quá cmn đẹp trai. Ông đây cứng rồi. Tôi muốn bị ảnh dùng dây lưng quất mặt. Những chữ thô tục sắc tình như thế này.
“Chậc.” Chương Khâu gối đầu lên cánh tay, cánh tay rũ xuống lan can tầng hai, cúi đầu nhìn chuyện xảy ra ở đại sảnh, “Đến mức này sao, chẳng phải là hai mắt một mũi à, ai không có chứ.”
Một bên khinh thường nói một bên lại nhìn kỹ càng.
Các cô gái sau lưng Hoắc Sơ vẫn nhảy cẫng hoan hô như cũ, anh cũng không quay đầu nhìn.
Đợi đi đến chỗ góc cua. Nụ cười trên mặt bỗng nhiên thu vào, mặt mày trong trẻo lạnh lùng.
Nhận ra có người nhìn anh, nheo mắt lại ngẩng đầu nhìn lên.
Chương Khâu bị ánh mắt kia nhìn toàn thân khẽ run rẩy, “Ông chủ Hoắc này mẹ kiếp không phải người tốt lành gì…”
“Sao thế?” Mẫn Đăng nhìn xuống dưới.
“Ông chủ Hoắc trông quá đáng —— ”
Chương Khâu còn chưa nói hết lời này, chỉ thấy Hoắc Sơ khoanh tay đứng dưới lầu ngửa đầu hướng lên trên mỉm cười.
Dáng vẻ ôn hòa tuấn tú, phong độ nhẹ nhàng.
Còn nghiêng đầu huơ huơ tay.
Mẫn Đăng cũng dựa theo thông thường gật đầu coi như chào hỏi.
Chương Khâu còn tưởng là mình nhìn lầm, lại cẩn thận đi nhìn.
Ánh mắt Hoắc Sơ quét tới cậu ta, vẫn lạnh tanh như cũ, gió lạnh thổi mạnh.
Ở đâu có cái tên đần trước đó cười xán lạn như hoa hướng dương.
Cậu ta đợi Hoắc Sơ đi xa.
Lại suy tư trong chốc lát, toàn thân giật mình, rùng mình một cái. Run rẩy chà xát cánh tay, “Sao anh cảm thấy không đúng lắm.”
“Đi thôi, sắp tan làm rồi.” Mẫn Đăng quay người đi xuống cầu thang.
Một đám người chen chúc ở bếp sau, mấy cô gái líu ríu yên tĩnh lạ thường. Tiếng bước chân của Mẫn Đăng và Chương Khâu lớn hơn một chút, suýt nữa bị các cô gái tập thể nhấn chết.
“Dạo này ông chủ Hoắc đến nhà hàng rất thường xuyên. Các cô gái trước mặt chúng ta làm một biểu cảm nào. Mỗi lần gặp mặt ngày mười lăm mới là ngày ông chủ Hoắc sủng hạnh các cô.” Merry Vương cũng bị chen ra ngoài, lên tiếng chào hỏi bọn họ.
Lại nói tiếp, “Tuần này cũng đến hai lần, không biết bị hồ ly tinh nào cầu mất hồn.”
“Có cái rắm đẹp á, mỗi ngày nấu cơm trong phòng bếp tại sao bọn họ không đến nhìn.” Chương Khâu hừ lạnh một tiếng.
“Sếp Hoắc của chúng ta chính là ngôi sao Michelin đã xác định, đó là tạp chí món ngon rất nổi tiếng hiện nay trong nước, có một kỳ mời ông chủ của chúng ta đến.” Merry Vương nhướng mày phổ cập khoa học, “Chụp đến độ gọi một từ soái, ai cũng muốn bổ nhào lên người ông chủ được không, từ kỳ đó về sau, bất kể nam hay nữ…”
Mẫn Đăng dựa vào tường, cúi đầu nhìn sàn nhà. Cái được cái không dùng ngón tay gõ nhẹ lên mặt tường.
Lỗ tai nhẹ nhàng giật giật, cẩn thận lắng nghe.
Cuối cùng kết thúc bày đĩa, Hoắc Sơ mỉm cười bảo người vây quanh tất cả giải tán.
Không lâu sau, người đã tản đi hết sạch.
Hoắc Sơ bưng đĩa mỉm cười đưa tới trước mặt Mẫn Đăng đang ngẩn người.
Quơ quơ dưới mũi cậu.
“Nếm thử.” Hoắc Sơ nói.
Mẫn Đăng nhận lấy đĩa, lại liếc mắt nhìn Hoắc Sơ. Đột nhiên tìm được cảm giác khiến người muốn bổ nhào tới mà quản đốc nói.
Cậu cảm thấy kỳ lạ.
Đối với cậu mà nói Hoắc Sơ chỉ là một người xông tới trong lúc tình cờ… một người khác biệt.
Đều không giống với tất cả những người cậu từng tiếp xúc.
Hoắc Sơ tựa như một ngọn lửa đang cháy sáng, hấp dẫn cậu đi ra từ góc tối.
Nhưng loại cảm giác này lại không chỉ là tò mò.
Mẫn Đăng nghĩ cả buổi không nghĩ ra. Nhìn chằm chằm đồ ăn tinh mỹ bày trong đĩa, chớp chớp mắt.
Có lẽ, cậu vẻn vẹn chỉ muốn nếm thử bánh ngọt của Hoắc Sơ có hương vị gì.
Hoắc Sơ thấy cậu ngẩn người, cười một tiếng xoay người lại đi thu dọn.
Mẫn Đăng bưng đĩa tùy tiện tìm cái bàn ngồi xuống tiếp tục suy nghĩ.
Sắc mặt Chương Khâu không tốt bu lại, liếc Mẫn Đăng, “Sao anh lại cảm thấy hai người không bình thường? Rốt cuộc mối quan hệ giữa hai người là gì?”
“Quan hệ bình thường?” Mẫn Đăng nói.
Chương Khâu: “...”
Hai người im lặng một lúc lâu, Mẫn Đăng ăn hết đồ trong đĩa.
“Ăn ngon không?” Chương Khâu giả vờ như vô tình hỏi một câu.
“Em muốn đến bệnh viện.” Mẫn Đăng nhẹ nói.
“... Cái gì?” Chương Khâu cứng đờ.
Mẫn Đăng có bao nhiêu sợ hãi, có bao nhiêu kháng cự bệnh viện không ai biết rõ hơn y.
Y lớn hơn Mẫn Đăng bảy tuổi, mẹ y xách Mẫn Đăng về nhà, cơ bản đều do y dẫn theo. Chuyện đến bệnh viện này tuyệt đối không có khả năng Mẫn Đăng chủ động nhắc tới. Mẫn Đăng ngây người ở bệnh viện trọn vẹn bốn năm, ai đề xuất đến bệnh viện, Mẫn Đăng cũng sẽ không đề xuất.
Chương Khâu không muốn nghĩ sâu về lý do đến bệnh viện. Càng không muốn nghĩ về Hoắc Sơ này.
“Chữa trị đầu óc?” Chương Khâu ra vẻ bình tĩnh.
“Chữa trị lưỡi.” Mẫn Đăng nói. Nét mặt kiên định lại nghiêm túc.
Chương Khâu lại trợn mắt. Mẹ nó vài phút trình diễn này chính là con đường thiếu niên quật cường từ từ chữa bệnh theo đuổi chồng mà.
Cmn cái này khác với tổng giám đốc yêu tôi lần nữa y đọc tối hôm qua ở chỗ nào chứ?
Không được.
Chương Khâu càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ, y đọc sách không nhiều. Nhưng cũng biết tổng giám đốc đều là người lạnh tim lạnh phổi, động một tí là muốn móc thận cho bạch nguyệt quang.
Y nặng nề nghĩ cả buổi, cuối cùng cảm thấy là thời điểm gánh lên phần diễn nữ phụ độc ác.