Viện mồ côi bên này rất vắng vẻ, đường đi vào gần như là đường một chiều.
Hoắc Sơ để lái xe chờ bên ngoài, tự mình đi vào.
Quy mô của viện mồ côi không lớn, nhưng mấy chữ đỏ rực ở cổng viện rất dễ nhận.
Đẩy cửa sắt ra, mấy đứa trẻ dưới khung bóng rổ đều nhìn về phía cửa.
Vừa thấy Hoắc Sơ xách theo hộp quà to to nhỏ nhỏ lập tức vây quanh người ta.
“Chào các cháu.” Hoắc Sơ mỉm cười chào hỏi mấy đứa trẻ.
“Chào chú ạ.” Đám trẻ con đều cười vui vẻ.
“Chú tìm viện trưởng của các cháu.” Hoắc Sơ mỉm cười chia hộp quà trên tay.
“Viện trưởng đang ngủ trưa!” Bọn trẻ con đồng loạt hô. “Chú ơi cháu dẫn chú đi.”
Bốn năm đứa trẻ dẫn Hoắc Sơ đi vào trong tòa nhà.
Chỗ rẽ bên trong tòa nhà có một văn phòng, Hoắc Sơ giơ tay gõ cửa. Lại không nghĩ rằng cửa không khóa, trực tiếp không cẩn thận đẩy ra.
Trong văn phòng có một cái ghế nằm to lớn, một người đàn ông trung niên mập mạp nâng cao bụng giật mình tỉnh lại.
“Làm phiền rồi.”Hoắc Sơ đứng ở cửa chưa đi vào, “Xin lỗi.”
“Không sao không sao...” Người đàn ông trung niên nâng bụng lớn, khó khăn bò dậy khỏi ghế.
Lúc này Hoắc Sơ mới bước vào.
“Chào anh chào anh...” Người đàn ông trung niên rốt cuộc bò dậy, “Tiên sinh có chuyện gì không?”
“Chào viện trưởng.” Hoắc Sơ mỉm cười đặt rượu thuốc xách theo trên tay lên bàn làm việc của ông.
“Kẻ quên mùa* họ Vương, một chữ Phỉ duy nhất.” Viện trưởng Vương nhìn lướt qua rượu thuốc đắt tiền trên bàn kia, lập tức cười híp cả mắt lại không thấy được.
*kẻ quê mùa gốc là bỉ nhân (鄙人) dùng xưng hô một cách khiêm tốn, nghĩa là kẻ quê mùa thô lậu nơi điền dã, hàm nghĩa chỉ người ít học hèn kém.
“Viện trưởng Vương có biết một người tên là Mẫn Đăng không? Bây giờ đã mười chín tuổi.” Hoắc Sơ cười hỏi, “Trước kia cậu ấy ở viện mồ côi này.”
“... Đã rời khỏi viện mồ côi lâu rồi thì phải? Tôi còn nhớ rõ chuyện đó, tuy viện mồ côi chúng tôi nhỏ, nhưng trẻ em ở đây rất nhiều, vả lại...” Vẻ mặt viện trưởng Vương khó xử, “Tôi cũng vừa đến không lâu, những chuyện thế này viện trưởng cũ mới biết rõ.”
“Vừa tới không lâu?” Hoắc Sơ bắt lấy điểm quan trọng.
“Phải.” Viện trưởng Vương sờ đầu, “Mới hai năm.”
“Viện trưởng cũ bây giờ ở đâu?” Hoắc Sơ hỏi.
“Cái này tôi cũng không biết, có điều hình như bà ấy họ Chương, tên là Chương gì ấy nhỉ...” Viện trưởng Vương tìm trong ngăn tủ cả buổi, tìm được một tấm ảnh, “À, tên là Chương Phân Phương, anh tìm bà ấy, bà ấy đã làm việc ở viện mồ côi này ít nhất hơn bốn mươi năm.”
Hoắc Sơ nhận lấy ảnh chụp nhìn thoáng qua, một người phụ nữ trung niên đứng ở giữa, có một vòng trẻ con vây quanh người.
Anh nhìn lần lượt từng đứa trẻ.
Liếc mắt một cái đã nhận ra một bé trai tóc dài cúi đầu ở mép ngoài.
Đó là Mẫn Đăng.
“Tôi có thể lấy ảnh chụp đi không?” Hoắc Sơ cười hỏi.
“Ừm...” Viện trưởng Vương hơi chần chừ, nhưng lại liếc nhìn rượu thuốc trên bàn, phất phất tay, “Đem đi đi đem đi đi, dù sao cũng không quan trọng lắm.”
“Đúng rồi.” Hoắc Sơ vừa đi đến cửa, đột nhiên xoay người, “Chỗ này của các ông đã từng xảy ra hỏa hoạn chưa?”
“Đương nhiên không có, phòng cháy ở viện mồ côi làm rất đúng hạn.” Viện trưởng Chương khẳng định nói.
Hoắc Sơ bất lực trở về, chỉ nhận được một thông tin địa chỉ mơ hồ và tên người.
Bên ngoài con hẻm lạnh quá, gió thồi phần phật.
Mẫn Đăng và Chương Khâu khom người chuồn êm đến tầng hai nhà hàng, dựa vào lan can thở dốc một hơi.
Nhiệt độ trong nhà hàng thích hợp, thậm chí rất ấm áp.
Mẫn Đăng tháo khăn quàng cổ ra, nhìn một nhóm người đi vào trong ở bên dưới.
“Bọn oắt con này lại lén lút chuồn đi từ trường học.” Chương Khâu nhìn một đám nam sinh mặc đồng phục đi theo quản đốc bước vào.
Mẫn Đăng nhận ra bốn người trong bảy, tám nam sinh kia. Là mấy người hôm đó ở nhà vệ sinh quanh co lòng vòng mắng cậu, lại bị Chu Nhất Cương dọa.
“Mày nhìn cái đứa trắng nhất ở giữa.” Chương Khâu rất hứng thú đánh giá đứa dẫn đầu trong đám nam sinh kia, “Nó tên Hoắc Úc, mày đoán xem nó có quan hệ gì với Hoắc Sơ?”
Mẫn Đăng nghe vậy nhìn xuống, một đám nam sinh phía dưới đều mặc đồng phục.
Nhưng nam sinh kia trắng nhất, liếc mắt có thể nhìn ra, hơn nữa Mẫn Đăng luôn luôn cảm thấy nam sinh này khá quen.
Mẫn Đăng nhìn chằm chằm mái toác xoăn của cậu ta, rốt cuộc biết nhìn quen chỗ nào.
Đây không phải là áo gile buổi sáng, giới thiệu kiểu tóc chó gì đó với cậu sao.
Chẳng qua Hoắc Úc này trông không giống Hoắc Sơ.
“Nè, mày nhanh hỏi anh đi.” Chương Khâu lấy cùi chỏ chọc chọc cậu, “Ông đây sắp nghẹn chết rồi!”
“... Cha con?” Mẫn Đăng nói.
Chương Khâu: “...”
“Quan hệ anh em đấy đồ ngu! Mẹ kiếp mày óc cứt à, Hoắc Sơ mới hai bảy tuổi, chẳng lẽ chín tuổi hắn đã sinh con trai à!” Chương Khâu rống lên với cậu.
“Tại sao dáng dấp lại không giống nhau tí nào.” Mẫn Đăng hỏi.
“Con riêng, đây là sản phẩm bố hắn quá trớn làm ra.” Chương Khâu chậc một tiếng, “Anh nghe tin đồn nói Hoắc Sơ đã đưa mẹ hắn ra nước ngoài, mẹ hắn điên rồi.”
Đám người dưới lầu càng ngày càng gần.
Mẫn Đăng mỉm cười. Quay người đi xa, cậu không hề muốn đụng phải đám người kia.
Hai người vừa xuống lầu, đã bị quản đốc nhìn thấy.
“Hai ngươi lại đâu giúp một chút đi.” Quản đốc vẫy vẫy tay.
Mẫn Đăng: “...”
“Giúp gì đó.” Chương Khâu cà lơ phất phơ đi xuống.
“Đám thiếu gia kia chuyển cái thang này vào nói là muốn tổ chức sinh nhật bất ngờ gì đó, hai người các cậu vào giúp đỡ, cùng nhìn một chút.” Quản đốc dẫn hai người họ vào một phòng lớn.
Trong căn phòng đám nam sinh đều đem đồ trang trí trong balo ra đặt lên cái bàn dài giữa phòng.
Đã thổi được mấy cái bóng bay. Trên bóng bay viết anh hai sinh nhật vui vẻ.
“Làm phiền các anh.” Hoắc Úc ngoan ngoãn nói lời cảm ơn.
Chương Khâu cũng rất hưởng thụ, vén tay áo lên rồi leo lên dán chữ giúp bọn họ.
“Anh qua đây bơm bóng bay đi.” Hoắc Úc nói với Mẫn Đăng.
“Để bọn họ làm đi, thật vất vả chúng ta mới ra ngoài, đi ra ngoài chơi một lát.”
“Không được, tôi muốn nhìn.”
“Ngày mốt mơi sinh nhật anh cậu, hôm nay đã chạy đến đây làm khổ.” Một nam sinh trong đó bất bình giùm “Anh ta có cảm kích cậu không?”
“Ngày mốt có tiết của Dương Hỏa Sơn, cậu dám trốn học?” Hoắc Úc tính tình tốt mỉm cười, “Anh trai tôi rất thích tôi.”
Mấy cái nam sinh cười hì hì quậy tới quậy lui.
Từ đầu đến cuối, cũng không ai nhận ra Mẫn Đăng.
Mẫn Đăng cũng thở phào nhẹ nhõm. Cho đến khi Hoắc úc nhìn chằm chằm cậu một mực không rời mắt.
“Anh là nhân viên phục phụ trong nhà hàng à?’ Hoắc Úc ngồi bên cạnh cậu, cười nghiêng đầu nhìn cậu, “Trông anh thật sự không giống một nhân viên phục vụ.”
Mẫn Đăng nhíu mày không đáp lời.
Hoắc Úc nhún vai, không để ý, nhìn căn phòng được trang trí gần xong, dẫn theo đám nam sinh kia chớp nhoáng đều chạy đi.
“Mày sao vậy?” Chương Khâu nhận ra khác thường của Mẫn Đăng.
“Không sao.” Mẫn Đăng lắc đầu, trên mặt hơi nghi hoặc.
Mùi hương trên người nam sinh lúc nãy kia giống mùi trên người Hoắc Sơ như đúc.
Sáng sớm hôm sau, Mẫn Đăng đội mũ xong đến nhà Hoắc Sơ.
Cậu cảm thấy cậu cắt quả đầu này thực sự không phù hợp lắm, quá lạnh.
Mở cửa, vào phòng sau đó mới chậm rãi nóng lên. Sắp xếp trong phòng giống hệt hôm qua cậu ra ngoài.
Chắc là Hoắc Sơ vẫn chưa về nhà.
Ngay khi Mẫn Đăng nghĩ ngợi, cửa phòng tắm đột nhiên mở ra. Mẫn Đăng bị giật mình nhảy ra sau thật xa, sững sờ ngay tại chỗ.
Hoắc Sơ quấn một chiếc khăn tắm quanh hông, đang tiện tay xoa nước trên đầu, giương mắt nhìn thấy cậu, ngạc nhiên cười một tiếng, “Ăn sáng chưa?”
Mẫn Đăng nhìn vào cơ bụng giữa eo Hoắc Sơ vô thức lắc đầu.
“Đợi tôi một lát.” Hoắc Sơ nhíu mày, đi vào phòng ngủ, mặc quần áo.
Mẫn Đăng xoay người, lặng lẽ vén áo mình lên, nhìn xuống, thở dài.
Trước kia cậu rất thèm muốn có cơ bụng.
Cậu cũng có, chẳng qua sẽ biến mất vào mùa đông.
“Hôm nay không quét dọn, cùng ăn một bữa cơm đi.” Hoắc Sơ thay quần áo xong đi ra.
“Không cần —— ”
“Đi thôi.” Hoắc Sơ cầm chìa khóa xe lên, “Tôi cũng chưa ăn.”
“Được rồi...” Mẫn Đăng cảm thấy mình rất hiền hoà.
Trên xe Hoắc Sơ mới phát hiện Mẫn Đăng có gì đó không đúng, dưới mũ hình như không còn mái tóc dài trước kia.
“Sao vậy?” Mẫn Đăng không quen anh nhìn chằm chằm vào mình.
“Cậu...” Hoắc Sơ kinh ngạc nhìn cậu, “Cắt tóc rồi?”
Mẫn Đăng gật nhẹ đầu.
“Cắt kiểu gì?” Hoắc Sơ tò mò.
“Thì... tùy tiện cắt thôi.” Mẫn Đăng mất tự nhiên chớp chớp mắt, nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Hoắc Sơ không nói gì, cứ nhìn nhìn cậu chằm chằm như vậy. Ý đồ hết sức rõ ràng.
Mẫn Đăng bị nhìn chằm chằm tới nỗi tai đỏ lên. Ho nhẹ một tiếng, đành phải giơ tay từ từ cởi mũ.
Trong xe đột nhiên yên tĩnh.
Mẫn Đăng bất an chớp mắt, không hiểu sao Hoắc Sơ đột nhiên không nói nữa.
Trong xe có thể nghe thấy rõ ràng tiếng hít thở anh tới tôi lui của hai người.
Ngay khi Mẫn Đăng muốn đội mũ lên lần nữa.
“Tôi có thể sờ một chút không?” Hoắc Sơ bất thình lình hỏi.
“Sờ chỗ nào?” Mẫn Đăng choáng váng.
“Chỗ nào cũng có thể sờ sao?” Hoắc Sơ mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn cậu.
Mẫn Đăng: “...”
“Tôi nói đùa.” Hoắc Sơ, “Tạo hình này của cậu rất... kiên cường.”
“Ngậm miệng...” Mẫn Đăng thở dài một hơi, cúi đầu thấp xuống, “Sờ đi.”
Vẻ mặt Hoắc Sơ nghiêm túc giơ tay lên, chậm rãi đặt trên đầu Mẫn Đăng.
Mẫn Đăng cảm thấy quá kì lạ, sờ đầu thôi mà, sờ loạn xạ một trận giống như Chương Khâu không được sao.
Sờ nhẹ nhàng như vậy...
Quá kỳ dị.
“Trứng vịt này đâm tay.” Hoắc Sơ nghiêm túc đưa ra đánh giá.
Không phải tính tình Mẫn Đăng tốt, cậu chỉ lười so đo.
Nhưng chính là vậy cũng bị trêu đến phát cáu, luống cuống tay chân đội mũ lên, quay đầu bơ đẹp Hoắc Sơ.
Đây gần như là lần đầu tiên Mẫn Đăng phát cáu trước mặt anh. Trừng mắt, thở phì phò cúi đầu tự nổi giận.
Hoắc Sơ cảm thấy mình sắp bị hòa tan rồi.
“Tôi sai rồi.” Hoắc Sơ thẳng thắn dứt khoát.
Mẫn Đăng ngẩn người thật lâu, lái xe được một nửa cậu mới hậu tri hậu giác nói một câu, “Không sao.”
Hoắc Sơ giật mình trong chốc lát lại cười lên, xe cũng bị cười tới mức đỗ ở ven đường.
Mẫn Đăng nhìn chằm chằm vào anh một lúc, triệt để bơ anh.
Một bữa ăn sáng quả thực là khó chịu toàn thân, Mẫn Đăng chẳng ăn được bao nhiêu thứ. Nhà vệ sinh cũng đi mấy chuyến.
Không biết vì sao, một khi đối mặt với Hoắc Sơ, tay cậu cũng không biết để ở đâu. Cái kẹp cũng chọc lên mặt.
Hoắc Sơ cũng không cười cậu, vội vàng cầm khăn tay lau mặt cho cậu, xác định không sao mới thở dài một hơi, đi ra ngoài với cậu.
Vừa ngồi lên xe, Hoắc Sơ lại đột nhiên xuống xe. Nhưng chẳng được bao lâu đã chạy trở về.
“Ăn cái này đi.” Hoắc Sơ nhét hai cái bánh bao thịt và một cốc sữa đậu nành vào trong tay cậu.
“... Cảm ơn.” Mẫn Đăng nói.
“Không có gì.” Hoắc Sơ gắng sức nín cười.
Mẫn Đăng: “...”
Rốt cuộc đang cười cái gì...
Trở lại bếp sau, Mẫn Đăng nhảy mấy vòng ngay tại chỗ. Sự không được tự nhiên cả người mới miễn cưỡng tiêu tan.
“Sao vậy? Đỏ bừng cả mặt?” Chương Khâu nhướng mày nhìn cậu.
“Không có gì.” Mẫn Đăng xoa nhẹ lên mặt một phen.
“Đúng rồi, Hoắc Sơ thấy đầu mà rút lui chưa?” Chương Khâu lại hỏi.
“Không biết...”
“Mày chủ động từ chối hắn đi!” Chương Khâu sốt ruột.
“Hôm nay anh ta còn mời em ăn cơm.” Mẫn Đăng rất xoắn xuýt, “Em luôn cảm thấy em như vậy có phải không tốt lắm, nhưng anh ta lại chưa nói thích em với em, em cũng không tiện từ chối.”
“Mày vẫn chưa từng nhìn thấy sự đời, thật ra đàn ông đều như vậy, đừng áy náy, hắn tự tìm thôi.” Chương Khâu sợ ngốc bạch ngọt Mẫn Đăng này bị lão cáo già kia câu tới tay, sợ đến nỗi đầu óc nhanh chóng vận hành.
Vỗ tay một cái, đề nghị: “Tối nay anh dẫn mày đi xem một chút! Ngực lớn chân dài mới là chiến sĩ!”
Mẫn Đăng cẩn thận ngẫm nghĩ, “Làm cái này không phạm pháp chứ?”
Chương Khâu trừng cậu: “Nghĩ gì thế! Ngắm con gái một chút thôi mà! Không làm đương nhiên không phạm pháp, đã làm sẽ phạm pháp!”
Mẫn Đăng: “...”
Sao trong mơ hồ cậu nghe hiểu gì đó...
“Tối nay Hoắc Sơ vẫn đón mày hả?” Chương Khâu đột nhiên nghĩ đến điều này.
“Vậy làm sao bây giờ?” Mẫn Đăng khó xử.
“Không sao.” Chương Khâu cười mỉa một tiếng, “Sau khi hắn đưa mày về nhà, anh đứng dưới lầu nhà mày đợi mày, chúng ta lén chuồn đi.”
“... Được.” Mẫn Đăng hơi chột dạ.
Hết giờ làm trước khi đi Chương Khâu còn đặc biệt kéo Mẫn Đăng tham khảo một chút kế hoạch.
Quyết định một chút ám hiệu.
Hoắc Sơ vẫn ở đó sẽ kêu tiếng chó sủa, không ở đó sẽ gọi thầm.
Mẫn Đăng tỏ vẻ ghét bỏ đối với chuyện này.
Chương Khâu lại tràn đầy phấn khởi, giống như làm được sự nghiệp lớn.
Đợi Mẫn Đăng tìm tòi, đẩy cửa sau ra, vừa khóa chặt cửa. Hoắc Sơ đã cười đưa một cốc trà sữa nóng qua.
Mẫn Đăng lúng túng nhận.
“Không nói cảm ơn?” Hoắc Sơ nhướng mày nhìn cậu.
Khăn quàng trên cổ Mẫn Đăng không quấn chặt, anh vừa duỗi tay nắm góc khăn quàng cổ.
Mẫn Đăng né tránh.
Nét mặt Hoắc Sơ giật mình trong chốc lát, giống như không biết phải làm làm sao lại thu tay về.
Mẫn Đăng cảm thấy anh đáng thương, thở dài một hơi, đặt góc khăn quàng cổ vào tay anh.
Hoắc Sơ lập tức cười, cầm khăn quàng cổ quàng chặt giúp Mẫn Đăng.
Coi như anh thăm dò rõ ràng rồi, mặc dù bình thường trông Mẫn Đăng không có biểu cảm gì lạnh lùng hà khắc, tim lại rất mềm.
Đưa người đến dưới lầu, Hoắc Sơ nghĩ đây là thời điểm nên có chút hành động.
Anh có nắm chắc.
Mở cửa xe, nhìn người đi ra.
“Ngủ ngon.” Hoắc Sơ cười nói.
“Ngủ ngon.” Mẫn Đăng vẫn chột dạ trong lòng như cũ, nói xong vội vã đi lên lầu.
Vừa lên lầu, đi đến ban công, điện thoại trong túi đã vang lên.
Chương Khâu gọi tới.
“Đồng chí Mẫn Đăng, mời báo cáo tình huống, mời báo cáo tình huống. Xong.” Chương Khâu đè họng hô.
Mẫn Đăng bất đắc dĩ: “Vẫn chưa đi ”
“Mời đồng chí Mẫn Đăng tuân theo sắp đặt của tổ chức! Mời dùng ám hiệu trả lời, nếu không thì tính là đồng lõa của tội phạm!” Chương Khâu nói.
Mẫn Đăng: “...”
Mẫn Đăng cắn răng, “Gâu gâu gâu.”
“Được rồi, nhận được tin tức, mời đồng chí Mẫn Đăng kiên nhẫn chờ, nhanh chóng báo cáo tin tức lần nữa cho tổng bộ.” Chương Khâu cúp điện thoại.
Mẫn Đăng thở dài một hơi, xuyên qua cửa sổ nhìn chiếc xe mở đèn dưới lầu, chậm rãi lái xe ra khỏi cư xá.
Điện thoại lại vang lên, cậu nghe điện thoại dựa theo yêu cầu nói ám hiệu, “Cục —— ”
“Cục cái gì mà cục! Bé cưng mau mau xuống lầu, tối nay anh trai dẫn mày đi nhận biết lại thế giới này!” Chương Khâu ngậm gió lạnh, cười đến nhiệt liệt.
Mẫn Đăng: “...” Cậu muốn mắng người.
Mẫn Đăng quấn chặt khăn quàng cổ, đội mũ cẩn thận, đeo găng tay vào.
Buổi tối quá lạnh, cậu không muốn trước khi nhận biết lại thế giới này đã nhận biết được nhà Diêm Vương.
Chiếc xe điện màu hồng nhạt dưới lầu rất dễ thấy, Chương Khâu mặc phong phanh, lạnh mê người.
“Nhanh lên nhanh lên!” Chương Khâu dậm chân trên mặt đất, ném mũ bảo hiểm qua cho cậu.
Mẫn Đăng hít mũi một cái, cảm thấy mình giống như bị cảm.
“Hôm trước anh mới đổi tấm che, phía trên có ký hiệu BMW.” Chương Khâu cười ha ha, “Người anh em xe này cũng là BMW rồi.”
Mẫn Đăng cũng cười theo, miệng thở ra từng hơi trắng.
Xe điện đổi tấm che mới vẫn chạy nhanh như cũ.
Trên chiếc xe BWM mới tinh, hai người nắn chặt nắm đấm. Đón gió lạnh, bỏ lại sương trắng đằng sau.
Dùng tư thế cực kỳ ngu xuẩn chảy nước mũi.
“Ông chủ Hoắc, có nể mặt tôi không, cái này dẫu gì cũng là một trong những mắt xích quan trọng nhất trong cuộc đời của tôi. ” Dương Chấn Vũ thúc giục, “Ông cứ coi như thêm nhiệt vì sinh nhật của ông đi.”
“Ngậm miệng.” Hoắc Sơ nhìn tình hình giao thông phía trước, không nhịn được lại đạp phanh lại, “Địa chỉ.”
“Được rồi!” Dương Chấn Vũ báo địa chỉ rồi cúp máy.
Hoắc Sơ đi theo hướng dẫn, tìm được vị trí của Dương Chấn Vũ trong rất nhiều quán bar.
Chỗ đậu xe lân cận đã đầy từ lâu, tìm cả buổi mới tìm được một chỗ trống.
Anh vừa lái qua, lại phát hiện có một chiếc xe điện màu hồng để bên cạnh chỗ trống, chiếc xe điện dừng gần sát bên cạnh chiếc xe lớn kia, cũng không chiếm chỗ.
Hoắc Sơ nhướng mày đỗ xe vào, nhất thời chiếc xe điện bị hai chiếc xe dồn vào không nhìn thấy.
Xuống xe anh đặc biệt xác nhận lại một lần không đụng phải chiếc xe màu hồng kia mới yên tâm.
Trời lạnh thế này lái xe điện đến đây chơi cũng hiếm thấy, đúng là dũng sĩ.
Dũng sĩ đáng được tôn kính.
Hoắc Sơ nhìn thời gian gửi tin nhắn cho Mẫn Đăng trước khi vào quán bar.
Hoắc Sơ: Đã ngủ chưa?
Mẫn Đăng cũng trả lời rất nhanh.
Mẫn Đăng: Đã ngủ.
Mẫn Đăng: Anh thì sao.
Mẫn Đăng hiếm khi chủ động đáp lời anh, Hoắc Sơ hơi kinh ngạc vui mừng.
Hoắc Sơ: Tôi cũng sắp ngủ.
Mẫn Đăng: Vậy ngủ ngon.
Hoắc Sơ: Ngủ ngon.
Mẫn Đăng cầm điệm thoại màn hình tối đen, lại liếc nhìn Chương Khâu đang nhảy đang hô ở chỗ xa, cảm thấy chột dạ trong lòng.
Lúc nãy khi cậu trả lời tin nhắn đã nơm nớp lo sợ, cảm giác này khiến cậu cảm thấy mình rất giống đàn ông xấu giấu vợ đi ra ngoài...