Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương Khâu vẫn kêu vang như cũ, ngẩng đầu ưỡn ngực bảo vệ Mẫn Đăng sau lưng mình.

Đôi mắt Hoắc Sơ tỏa sáng, tức giận và bấc đắc dĩ kết thúc một ngày giống như bong bóng bị xì hơi chậm rãi tiên tan đi.

Lại rất nhanh bị một lại cảm xúc ngọt phát ngấy lấp đầy. Anh giãn nở đến bay lên.

Bầu không khí giữa ba người yên tĩnh lạ thường, chỉ có Mẫn Đăng cúi đầu.

Tay rũ xuống bên chân siết thành nắm đấm, trên mặt đỏ bừng một mảng, cậu muốn đánh chết Chương Khâu.

Hoắc Sơ không nhịn được bật cười, vươn tay nắm bàn tay siết chặt của Mẫn Đăng, “Không sao, tôi không nghe thấy gì hết. Thật đấy.”

Chương Khâu hít sâu một hơi, không biết hối cải, “Tôi vừa nói là anh với Mẫn Đăng hoàn toàn không có khả năng! Cho dù nó —— ”

Hoắc Sơ cười bưng kín lỗ tai Mẫn Đăng.

Mẫn Đăng trợn trắng mắt một cái, tránh ra. Dắt tay anh, dẫn người đi vào nhà hàng.

Chương Khâu nhìn tình hình trợn mắt há mồm, cảm thấy Mẫn Đăng không biết cố gắng, dăm ba câu lại bị lừa gạt đi.

Hai người đi thẳng tới căn phòng trên tầng hai.

“Cậu đi làm việc đi, tôi sẽ đợi cậu ở đây.” Hoắc Sơ ngồi trên ghế, cười vui vẻ. Không hề nhắc đến chuyện Mẫn Đăng mơ thấy anh.

Mặt Mẫn Đăng vẫn chưa hết đỏ, lung tung gật đầu. Cúi đầu đi ra khỏi phòng, trở về bếp sau.

Thật ra cậu không giúp được nhiều ở bếp sau, gần đây chủ bếp Đổng để cậu giúp xử lý đồ ăn đơn giản, thoải mái hơn gọt khoai tây nhiều.

Hôm nay nhà hàng không đông khách, chủ bếp Đổng tranh thủ dạy Mẫn Đăng làm điểm tâm ngọt đơn giản.

Sau khi làm xong, Mẫn Đăng cẩn thận bưng lên tầng hai nhà hàng.

Chắc là Hoắc Sơ chưa ăn tối.

Cửa phòng không đóng, Mẫn Đăng nhìn thoáng qua, ngơ ngẩn ngay tại chỗ.

Hoắc Sơ liên tục nghe điện thoại và gọi điện thoại, nhíu mày đang cười.

Cười rất giả tạo, lời nói cũng giả, Hoắc Sơ thú vị biến mất sau những lớp mặt nạ của mấy cuộc điện thoại.

Mẫn Đăng nhíu mày nhìn, đột nhiên cảm thấy lòng chua xót.

Cậu tưởng rằng Hoắc Sơ luôn luôn thong dong, trầm ổn, không sợ.

Trong thoáng chốc, cậu nhớ tới câu nói Hoắc Sơ nói với cậu ở trên sân thượng.

‘Tôi, một ông chủ, mỗi ngày làm ra vẻ dễ tính, gặp người thì cười. Có đôi khi bản thân cũng cảm thấy mệt mỏi, nhưng hết cách rồi, chỉ cần một ngày tôi không đứng ở sân thượng của cao ốc kia nói chuyện với cậu, tôi sẽ phải cười.’

Khi đó cậu chỉ lắng nghe, cái này không giống với nhìn thấy tận mắt Hoắc Sơ cười không vui.

Hoắc Sơ nói chuyện điện thoại xong lúc nào, Mẫn Đăng không biết, cậu nhìn Hoắc Sơ như thế cảm thấy khó chịu.

Hình như cậu thấy được cái bóng của mình trên người Hoắc Sơ.

Bị vô số xiềng xích trói lại, vây ngay tại chỗ. Bất kể đi về phía trước như thế nào đều tốn công vô ích.

Mẫn Đăng thu dọn xong hết giờ làm, Hoắc Sơ đã khôi phục nguyên dạng, híp mắt cười kéo cửa xe giúp cậu.

Mở được một nửa, điện thoại của Hoắc Sơ không ngừng đổ chuông, không ngừng tự động cúp máy.

Mẫn Đăng nghi hoặc nhìn tên trên điện thoại, là Hoắc Úc, tại sao Hoắc Sơ không nghe điện thoại của em trai mình.

Hoắc Sơ nghĩ ngợi, nhíu mày nhận điện thoại.

Đầu kia điện thoại nói gì, Mẫn Đăng không biết.  Nhưng Hoắc Sơ bên này chỉ nói ba câu.

“Biết rồi.”

“Chuyện không liên quan em.”

“Không có khả năng.”

Hoắc Sơ nói xong cúp điện thoại, sắc tối ở đáy mắt sắp đốt lên.

Tối hôm đó qua đi, Mẫn Đăng nhận ra có gì đó không ổn là từ sáng ngày hôm sau.

Đồ đạc trong phòng Hoắc Sơ không hề bị xáo trộn.

Ngày thứ ba, lại là như thế, điều này chứng tỏ mấy ngày nay Hoắc Sơ chưa từng ngủ ở nhà.

Tình huống này kéo dài hơn một tuần, trong những ngày này Hoắc Sơ đã không ngủ ở nhà.

Trong phòng luôn là hình dáng một ngày trước Mẫn Đăng dọn dẹp xong không hề nhúc nhích.

Buổi tối Hoắc Sơ tới đón Mẫn Đăng về nhà, nhiều lần Mẫn Đăng muốn hỏi anh, nhưng mỗi khi trời tối vẻ mặt Hoắc Sơ mệt mỏi, dựa vào cửa sổ xe trực tiếp ngủ mất khiến cậu không mở miệng được.

Những ngày này Hoắc Sơ gầy đi một ít, quầng thâm dưới mắt nghiêm trọng. Mặc dù vẫn cười dịu dàng như cũ, nhưng Mẫn Đăng có thể chú ý tới tơ máu và mệt mỏi trong mắt anh.

Xe đỗ dưới lầu nhà cậu, Mẫn Đăng không xuống xe.

Hai người im lặng một lúc, Hoắc Sơ phá vỡ im lặng trước.

“Sao vậy?” Hoắc Sơ cười hỏi cậu.

“Anh không cần đến đón tôi, tôi có thể tự về, anh đi ngủ sớm một chút.” Mẫn Đăng nói.

Sắc mặt Hoắc Sơ chìm xuống, anh vuốt mạnh ấn đường. Trước mắt biến thành màu đen, những ngày này anh cười cười đến nỗi mặt rút gân, vẫn không thể không cười. Uống rượu uống đến nôn, nôn tới mức không đứng dậy được. Những lão già kia thì không chịu nhả ra.

Anh biết chuyện anh làm đều là phí công, nhưng không làm, chính là nhận thua.

Trong lòng kìm nén một ngọn lửa rối bời không chỗ xả, mở lời âm thanh mang theo cảm xúc. Anh không muốn để cho Mẫn Đăng nhìn thấy mặt này của mình, nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ xe.

Ngoài cửa sổ xe đen thui một mảng, ngay cả đèn xe to đùng cũng không xuyên qua tấm màn đen đặt ở mặt đất, anh coi như đi đến cuối rồi.

Cổ tay bị kéo chặt, đầu ngón tay lạnh lẽo ấn ấn lên huyệt thái dương.

Hoắc Sơ kinh ngạc nghiêng đầu.

“Anh đừng bóp ấn đường như vậy.” Mẫn Đăng nhíu mày, “Vậy cũng vô dụng, hai hôm nay anh có thể ngủ thì ngủ thêm một lúc, tôi có thể bảo Chương Khâu về cùng tôi… tâm trạng của anh…”

Mẫn Đăng hơi dừng, vành tai đỏ thấu, âm thanh rất nhỏ, “Tâm trạng của anh ổn rồi… lại đến đón tôi nha...”

Trên cửa sổ xe dính một chấm nhỏ màu trắng, không đợi Hoắc Sơ nhìn kỹ, vô số chấm trắng rơi xuống.

“Tuyết rơi kìa...” Mẫn Đăng nói.

Hoắc Sơ gật đầu, đẩy cửa xe ra, dắt cậu xuống xe.

Hai người ngẩng đầu nhìn, toàn bộ bầu trời đêm đen như mực, bông tuyết bay lả tả lơ lửng nhỏ bé lại nhẹ nhàng.

Trong nháy mắt rơi xuống mặt thì lạnh như băng, Hoắc Sơ thở dài một hơi, cúi đầu khom lưng ôm lấy người.

Mẫn Đăng cứng ngắc không nhúc nhích, cậu có thể nhìn ra mấy ngày nay Hoắc Sơ không ổn. Cậu không biết Hoắc Sơ có chuyện gì, cũng không thể nào an ủi.

Nghĩ ngợi, hơi chần chừ giơ tay lên, vỗ vỗ sau lưng Hoắc Sơ.

Hoắc Sơ không nói gì, nhẹ nhàng cọ đầu vào giữa cổ cậu.

Bông tuyết lớn, đèn đường tối. Hai người sóng vai đi vào hành lang.

“Ngủ ngon.” Hoắc Sơ duỗi tay gạt bông tuyết trên vai Mẫn Đăng.

“... Ngủ ngon.” Mẫn Đăng nói xong, do dự lại mở miệng, “Tôi không biết anh làm sao, nhưng anh đừng lo lắng quá,... anh... anh ngủ thêm một lát nữa nha.”

“Được.” Hoắc Sơ mỉm cười khẽ gật đầu.

Hoắc Sơ trở về nửa đêm thì lên sơn sốt, ngày đêm đảo lộn, ba bữa cơm không ổn định, ngày thứ bảy tâm lực quá mệt mỏi, cuối cùng anh giày vò bản thân đến tình trạng kiệt sức ngủ thiếp đi.

Giữa chừng tỉnh một lần, uống thuốc hạ sốt xong anh lại ngã xuống lần nữa.

Sáng sớm hôm sau, Hoắc Sơ nghĩ lát nữa Mẫn Đăng sẽ đến, ép buộc bản thân bò dậy.

Rửa mặt, đánh răng, vẫn không quên cạo râu.

Mặc âu phục vào, thắt cà vạt, anh vẫn là ông chủ Hoắc.

Thu dọn xong ra khỏi phòng ngủ, điện thoại bị ném trên mặt thảm sofa đột nhiên vang lên.

Điện thoại lập tức kết nối, chân vấp phải chân ghế sofa, đổi thành ngày thường cùng lắm chỉ lảo đảo một cái.

Hoắc Sơ lại quỳ thẳng xuống, đầu đập trên mặt đất. Bên tai ù ù một hồi, anh lại nghe được giọng Mẫn Đăng.

“... Hoắc Sơ?” Mẫn Đăng nghe đầu kia điện thoại truyền đến một tiếng vang trầm. Giống như người ngã trên mặt đất.

Đợi một hồi đầu kia mãi không có âm thanh truyền tới.

“Hoắc Sơ?” Mẫn Đăng lại gọi.

“... Hả? Sao vậy.” Hoắc Sơ nói chuyện.

“Anh có chuyện gì thế?” Mẫn Đăng

“Không sao, vừa nãy điện thoại đột nhiên rơi xuống đất.” Hoắc Sơ cười nhẹ nói, “Sao lại gọi điện cho tôi?”

“... Chuyện là.” Mẫn Đăng khó xử nhìn thoáng qua Chương Khâu bên cạnh.

Cậu luôn cảm thấy Hoắc Sơ có gì đó bất thường.

“Nói đi, xin phép nghỉ cũng khó khăn thế cơ á?” Chương Khâu liếc mắt nhìn cậu.

“Tôi... sáng hôm nay có thể tôi phải xin nghỉ.” Mẫn Đăng nói gian nan, “Có chút việc.”

“Có thể.” Hoắc Sơ nói, “Chú ý an toàn.”

“Ừm...” Mẫn Đăng nhíu mày nghĩ ngợi lại hỏi, “Lúc nãy anh... thật sự không có chuyện gì chứ?”

“Lo lắng cho tôi à?” Hoắc Sơ cười ra tiếng, “Vậy tôi không cho cậu nghỉ nữa, đến đây làm bữa sáng cho tôi rồi lại đi.”

“... Cũng được, vậy tôi —— ”

“Lát nữa tôi đi làm luôn rồi, cậu có việc thì mau đi làm.” Hoắc Sơ ngắt lời cậu, “Bên chỗ tôi còn có chuyện, cúp trước.”

Mẫn Đăng còn muốn nói điều gì, đầu bên kia điện thoại đã cúp máy.

“Xin nghỉ được rồi?” Chương Khâu liếc mắt nhìn cậu, “Mày nhanh nhanh bỏ công việc này cho anh, đừng tìm hắn lăn lộn với nhau.”

Mẫn Đăng nhíu mày im lặng.

“Được rồi, hôm nay mẹ anh làm bánh khoai môn giòn cho mày.” Chương Khâu đưa mũ bảo hiểm cho cậu, “Bé cưng lên xe.”

(bánh khoai môn giòn)

Hoắc Sơ cúp điện thoại nằm trên mặt đất một lúc, vừa rồi đập đầu mạnh quá, trước mắt đen một mảng lớn.

Một lúc lâu sau anh mới bò lên ghế sofa.

Điện thoại lại vang lên, anh hơi nheo mắt nhìn, là trợ lý Đậu của anh gọi tới.

Căn phòng vắng vẻ, anh nằm trên ghế sofa, lời nói chính anh thậm chí cũng nghe được tiếng vọng.

“Alo, trợ lý Đậu.”

“Phòng ở có người tiếp quản rồi?”

“Biết, xe không dễ bán, ép giá bình thường.”

Nói ba câu, căn phòng đột nhiên yên tĩnh lại.

“Alo, cậu khóc đấy à?” Hoắc Sơ chế giễu anh ta, “Người ngay cả căn nhà cũng không mua nổi như cậu mà khóc tôi? Cậu cảm thấy thích hợp không?”

“Được rồi, nhanh lên đi.”

Điện thoại cúp máy.

Hoắc Sơ mở mắt nhìn trần nhà trắng tinh, thở một hơi thật dài, sau đó nhắm mắt lại.

Sau này anh không khảm kim cương lên lò nướng được nữa...

Thử lùi lại mà cầu việc khác khảm vàng đi.
Nhấn Mở Bình Luận