*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cuối cùng Mẫn Đăng vẫn không nói ra một câu “xxx mẹ anh”.
Cậu không nếm ra mùi vị gì, nhưng dạ dày rất ấm.
Chắc là canh rất ngon.
Căn bếp bắt đầu nhỏ lại, ánh đèn dần sáng lên, trên người càng ngày càng ấm áp.
Mẫn Đăng dựa vào tường, nhìn động tác của Hoắc Sơ bên bàn xử lý.
Hoắc Sơ dùng khăn tay trắng sạch lau tay nhiều lần, mở hộp da đen ra, lấy ra một con dao trong đó.
Đến giờ Mẫn Đăng mới biết cái hộp da đen kia đựng dao.
Con dao rất đẹp, không giống như có thể cắt củ cà rốt. Giống dùng để cắt đầu người hơn, xinh đẹp lại đẫm máu.
Hoắc Sơ cầm con dao này trông còn đáng sợ hơn, đôi mắt quá nghiêm túc, khom người cúi đầu, giống như đang tiến hành nghi lễ.
Uống hết một bát canh, Mẫn Đăng đi ngay. Thuần túy là bị dọa, cậu lo lắng rằng lát nữa mình sẽ bị Hoắc Sơ ấn lên thớt cắt ra.
Hoắc Sơ cắt cà rốt xong, ngẩng đầu nhìn thấy trên mặt bàn cách đó không xa để cái bát không.
Trên tay chơi một con dao hoa đẹp, anh có phần không biết làm sao, cười khẽ một tiếng: “Ngầu thật, để ông chủ ở lại đây rửa bát.”
Hôm sau Mẫn Đăng dậy rất sớm, chuẩn bị đến bếp sau dọn dẹp.
Khi cậu đến, thấy bếp sau đã được dọn sạch tinh, hơi ngẩn ra.
Cái bát hôm qua cậu uống canh đâu…
Hoắc Sơ rửa rồi?
Mẫn Đăng vặn vặn ngón tay, vành tai không tự chủ đỏ lên.
Nghỉ ngơi buổi trưa, Mẫn Đăng xách túi rác vừa ném vào thùng rác.
“Ôi ai vậy….” Chu Nhất Cương giẫm lên không kiềm chế được lại gần.
Trong lòng Mẫn Đăng giật thót, lùi ra sau một bước nhỏ.
“Con mèo kia đâu?” Chu Nhất Cương liến nhìn bàn chân mình.
Mẫn Đăng cảnh giác, tay không tự chủ siết thành nắm đấm. Sức lực không đủ, nói rất kiên định, “Con mèo đó… không thể đưa… cho anh.”
Mặc dù vừa sợ hãi sẽ cà lăm, nhưng Mẫn Đăng cảm thấy hình như mình đã thay đổi được một ít.
Vẫn vô dụng và sợ hãi như cũ. Nhưng loại gọi là phản kháng này, có lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai.
Phản kháng sẽ nghiện.
Trước đây cậu không học được, cũng không dám học. Không ngờ vì một con mèo còn dũng cảm khiêu chiến bản thân.
Từ dũng cảm nhìn rất khích lệ lòng người, nhưng cũng không phải ai cũng có thể có. Càng không phải miệng mở ra khép lại nói tôi siêu dũng cảm thì sẽ dũng cảm.
Dũng cảm quá khó.
“Đó là con mèo tôi nuôi!” Cuối cùng Chu Nhất Cương nhìn thẳng Mẫn Đăng, tức đến nổ phổi, “Xem cái dáng vẻ vô dụng của nó, không có tôi cho ăn có thể mập như lợn thế sao! Cậu mới đến nhà hàng hơn một tháng, cậu cho nó ăn mấy ngày, mẹ kiếp toàn là tôi cho ăn! Ông đây cho ăn ba năm! Đệt.”
Mẫn Đăng hơi thả lỏng, nhưng không tin.
“Chu Nhị Cương!” Giọng Chương Khâu nghe có phần sốt ruột.
Chu Nhất Cương không quay đầu, lườm một cái, nhắm mắt lại rời đi.
Chương Khâu đi tới, nhìn Chu Nhất Cương đi xa.
Há to miệng muốn nói gì đó với Mẫn Đăng, lại không nói ra.
Mẫn Đăng lau tay lên tạp dề, cũng chuẩn bị đi.
“Hắn dựa vào việc bắt nạt mày…” Chương Khâu thấy cậu muốn đi, vẻ mặt mất tự nhiên, duỗi cẳng chân đạp thẳng vào thùng rác, “Để phủ định những điều… những điều trong lòng hắn…”
Mẫn Đăng nghe không hiểu.
“Lần đó ông đây cũng nhìn thấy.” Chương Khâu càng nói càng phiền, đập một phát lên thùng rác, “Tóm lại mày cách người bị bệnh thần kinh kia xa một chút, nếu không thì anh tẩn chết mày.”
Mẫn Đăng: “…”
Mỗi ngày đều sống trong bị bắt nạt, hình như đã dần dần quen rồi.
“À được…” Mẫn Đăng nhẹ giọng đáp ứng.
‘Tách —— ‘
Thùng rác đã nứt ra.
Mẫn Đăng quay người một đường chạy chậm.
Chương Khâu: “…”
Lúc Chương Khâu đen mặt dọn dẹp thùng rác, tuyên bố tổ hợp tan vỡ.
Chỉ còn mấy phút nữa sẽ hết giờ làm, Mẫn Đăng đi vệ sinh.
Mấy thiếu niên choai choai trong nhà vệ sinh đang đẩy đẩy kéo kéo, thấy Mẫn Đăng đi vào, sau khi quái gở cười vài tiếng thì im lặng lại.
Mẫn Đăng quay người muốn đi.
“Nè, anh trai, anh đợi một lát.” Một nam sinh vừa cười cười vừa gọi.
Mẫn Đăng cúi đầu, ngẫm nghĩ cho rằng là khách trong nhà hàng, cho nên do dự mãi, vẫn quay lại.
“Cái đó… anh…” Hình như nam sinh hơi xấu hổ, “Kiểu người như các anh… cũng đi vệ sinh giống chúng tôi sao?”
Mẫn Đăng chợt ngẩng đầu lên, nhìn người kia.
Nam sinh bị nhìn chằm chằm, sợ hãi lùi một bước.
“Nếu không thì sao? Giống bọn con gái bảo anh ta ngồi xổm lên trên hả.” Nam sinh đứng gần nhất, cười mỉa tiếp một câu.
Vừa nói câu này ra, nhóm thiếu niên đều cười lên. Giống như cả đời chưa bao giờ cười, xấu xí kinh khủng.
Cổ họng Mẫn Đăng khô khốc, hốc mắt đau nhức.
Cậu cảm thấy bây giờ chính là thời điểm có thể nói một câu “xxx mẹ mày”, “Tôi…”
“Ơ —— chị em à!” Một giọng nam trầm cứng rắn vang lên.
Chu Nhất Cương là người phương Bắc, cao 1m85 vẫn còn cao lên được, bề ngoài cũng không hung dữ, nhưng mặt rất đen.
Mẫn Đăng nuốt nước miếng một cái, đứt mạch não.
Mấy tên choai choai trong nhà vệ sinh nhìn thấy cũng sững sờ.
Tác động của giống loài mới luôn luôn rất mạnh mẽ.
“Chị em à cậu vẫn chưa đi xong hả.” Chu Nhất Cương cong ngón tay hình hoa lan, bóp eo nhỏ.
Mấy tên choai choai từ không thể tin được khôi phục lại trong hoảng sợ đủ kiểu. Lập tức có người nhỏ tiếng chửi vài câu, đồ ẻo lả.
“Nói ai ẻo lả đó?” Chu Nhất Cương vẫn đè họng cao giọng nói chuyện như cũ.
Mấy đứa vị thành niên rùng mình một cái: “Biến thái.”
“Hôm nay biến thái chỉ muốn đánh chết đám chim lông trứng đều nhỏ chúng mày!” Chu Nhất Cương đột nhiên nói chuyện bình thường, gầm lên một câu.
Mấy đứa lộ chim ra, rùng mình một cái, từng người kéo quần lên.
Mẫn Đăng bị dọa dán thẳng vào tường.
Cái này vẫn chưa xong.
Chu Nhất Cương kéo quần xuống, lộ chim ra, “Còn không to bằng một cọng lông của tao!”
Nhóm choai choai sợ đến nỗi mặt mày biến sắc, nước mắt như mưa. Lập tức tan tác như chim muông.
Lúc này Chu Nhất Cương mới ho khan hai tiếng, nhắm chim vào cầu tiêu.
Mặc dù Mẫn Đăng bị dọa quá chừng, nhưng cũng biết Chu Nhất Cương giúp cậu.
Cậu vừa lên tiếng, “Tôi…”
“Cậu đi ra.” Chu Nhất Cương vừa xùy xùy, khắp mặt là ghét bỏ, “Tôi không ưa đám ngu xuẩn kia, nhưng cũng không có nghĩa là tôi ưa cậu, tôi không ưa nhất vẫn là loại người bất nam bất nữ như các cậu… biến thái.”
Lúc đầu Mẫn Đăng vừa bị dọa sợ, bị hắn ta nói như vậy càng không hiểu nổi.
“…. Biến thái cái gì?” Mẫn Đăng hỏi.
“Chính là… đồng chí…” Chu Nhất Cương như kẻ trộm, cúi đầu nói với chim mình.
“… Đồng chí là cái gì?” Mẫn Đăng ngu ngơ.
“Cậu không phải?” Chu Nhất Cương ngơ ra, răng va vào nhau lập cập.
Mẫn Đăng không biết hắn ta có ý gì, túm chặt túi quần mình, hơi căng thẳng, nhưng vẫn lắc đầu một cái.
Bầu không khí trong nhà vệ sinh có phần thương cảm.
“Này!” Chủ bếp người nước ngoài tóc vàng mắt xanh tan làm, dùng một câu Đông Bắc thông thạo, “Tiểu Cương các cậu làm gì vậy, chim nhỏ chuồn đi đâu?”
Giọng nói của người nước ngoài không rõ ràng, đọc tách hai chữ chim nhỏ ra.
Nói xong người nước ngoài cũng cởi quần ra.
Chu Nhất Cương nhìn thoáng qua, căm phẫn gần chết kéo khóa quần lên. Quay người đi, vừa đi vừa đá.
Mẫn Đăng thở phào, cũng quay người đi ra.
Về nhà cậu mua rất nhiều đồ ăn, để ăn mừng.
Ăn mừng…
Ăn mừng hôm nay được tặng hành lá.
Ăn mừng táo hôm nay là táo đỏ.
Ăn mừng thật ra thì tất cả mọi chuyện cũng không khó đến vậy.
Theo thường lệ mở phát trực tiếp, tay cầm món ăn của Mẫn Đăng cũng rất nhẹ nhàng.
“Hôm nay… hôm nay nấu súp bí ngô kem và bò bít tết chiên.” Mẫn Đăng nghe được giọng của mình.
Không to, nhưng đầy đủ rõ ràng.
Trên màn hình phát trực tiếp xuất hiện năm người xem.
Mẫn Đăng chỉ chú ý người lần trước tên mỗi ngày ngâm chân ba lần, nhưng mỗi ngày ngâm chân ba lần không bình luận, cũng không biết người đó có đến xem không.
Trước tiên Mẫn Đăng luộc bí đỏ đã cắt thành miếng, tiếp đó lấy chảo ra.
“Làm nóng một miếng bơ trước…” Lần đầu tiên Mẫn Đăng tường thuật.
Cũng không phải khó lắm, cậu nghĩ vậy.
Lúc bơ từ từ tan ra ở đáy chảo, lần đầu tiên trái tim Mẫn Đăng cảm nhận được mềm mại.
Khi cậu vừa đinh thả miếng thịt bò xuống, lại liếc mắt nhìn màn hình di động.
Mỗi ngày ngâm chân ba lần: đợi một phút nữa.
Mắt Mẫn Đăng sáng rực lên, có phần không kìm lòng được chào hỏi, vẫy vẫy tay về phía video.
Mẫn Đăng sợ anh không nghe được lời mình nói trước đó, lại nói lại hôm nay nấu món gì.
Tuy mỗi ngày ngâm chân ba lần không nói gì thêm, nhưng Mẫn Đăng đã không tự chủ cong miệng cười lên.
Động tác trên tay cũng lưu loát hơn.
“Thêm sáu mươi gram kem đánh bông vào bí đỏ.” Mẫn Đăng đổ bí đỏ đã đánh mướt ra.
Không biết từ lúc nào số người xem trên màn hình phát trực tiếp đã tăng lên hơn 200 người.
—— tay tiểu ca ca đẹp quá đi, liếm.
—— tại sao phát trực tiếp mỹ thực lại xuất hiện trong kênh thú cưng??
—— muốn làm Husky chiên sống à ha ha ha ha ha.
—— chủ kênh vừa khom lưng ai nhìn thấy xương quai xanh!
—— các cậu không cảm thấy giọng nói rất bùi tai sao? Kèm theo buff dịu dàng, rất khiến người ta muốn bắt nạt.
Mẫn Đăng cúi đầu nhìn canh, căn bản không nhìn đến số người tăng vọt ở phía sau và bình luận yêu ma quỷ quái như mưa đạn bên trên.
Đương nhiên càng không để ý đến mình không phát trực tiếp trong kênh mỹ thực bình thường.
Hình ảnh trong video vô cùng ấm áp.
Một cái kệ bếp nho nhỏ, một phần canh nóng vừa tắt lửa.
Không thể nói ấm áp cỡ nào, nhưng cũng đủ để người ta cảm thấy khoan khoái.
Vị giác của Mẫn Đăng rất kém, cậu không thể phân biệt rõ ràng hầu hết các mùi vị như người bình thường.
Thế nhưng bát súp hôm nay, khiến cậu nhớ đến đêm hôm đó. Trong bếp sau không có ai, Hoắc Sơ mỉm cười đưa bát canh nóng cho cậu.
Mẫn Đăng vì bản thân mình đột nhiên nghĩ đến Hoắc Sơ còn sửng sốt cả buổi. Có điều bát canh đêm hôm đó quả thật uống rất ngon.
Súp bí ngô kem có hương vị rất tinh tế, Mẫn Đăng để thìa xuống, cúi đầu cười khẽ: “… Cũng ngon.”
Ngón tay Hoắc Sơ đang gõ lên bàn phím dừng lại, nghiêng đầu nhìn lên điện thoại đã hiển thị kết thúc phát trực tiếp.
Giọng nói lúc nãy…
Hình như anh đã nghe ở đâu rồi.
(súp bí ngô kem)
(bò bít tết chiên)