Một giọt nước không biết từ đâu nhỏ xuống mặt của Trình Nhiễm khiến cô tỉnh dậy.
Mới cử động một chút mà cơ thể của cô đau đớn kịch liệt. Cô đưa mắt nhìn khung cảnh xung quanh thì phát hiện bản thân đang ở trong một khu rừng lớn. Xung quanh toàn những cái cây cổ thụ rất cao. Từng tiếng chim vang lên bên tai tiếng cô không thể xác định được phương hướng.
Trình Nhiễm quay sang bên cạnh, thấy Tần Tư Lăng đang nằm bất động thì vội vàng lết người gần đến. Tay của cô vẫn được hắn nắm chặt lấy không buông. Đúng như những lời hắn đã hứa với cô khi nhảy xuống là sẽ nắm lấy tay của cô.
Rơi xuống địa hình này, hai người bị thương không có ít. Tuy nhiên, Tần Tư Lăng hầu như bị thương toàn bộ cả ngoài lẫn trong. Trước khi tiếp đất, hắn đã ôm chặt lấy cô vào trong cơ thể. Cả người va đập mạnh đến nỗi xương cốt như muốn vỡ ra.
"Tư Lăng... Anh sao rồi?"
Vừa lật người của Tần Tư Lăng lại thì Trình Nhiễm kinh hoàng khi thấy toàn thân hắn bê bết là máu. Đặc biệt là ở phía sau đầu chảy máu rất nhiều. Cô nhìn bàn tay dính máu của mình hồi lâu thì mới phát hiện ra đó là máu của Tần Tư Lăng.
Trình Nhiễm nhanh trí kìm nén cảm xúc lại rồi mở khóa chiếc balo trước ngực ra lục lọi một hồi. Cuối cùng cô lấy ra một cuộc băng với một lọ cồn nhỏ, thêm chút bông. Vết thương của Tần Tư Lăng ở phía sau gáy là nặng nhất. Bây giờ cô phải giúp hắn băng lại phần nào để cầm máu đã. Với chút ít đồ như thế này không đủ để băng cả người. Trình Nhiễm định xử lí qua vết thương ở đầu cho Tần Tư Lăng trước rồi cố gắng đưa hắn đi tìm người.
Mặc dù trong lòng của cô hiện tại rất sợ và run nhưng vì tính mạng của Tần Tư Lăng nên cô vẫn cố gắng gồng ép bản thân chịu đựng.
Sau một một loay hoay xong thì cô cũng đã xử lí xong vết thương ở đầu của Tần Tư Lăng. Lúc này một giọt nước mắt của Trình Nhiễm bỗng chảy xuống gò má.
Tần Tư Lăng ngốc này... Cô đâu cần hắn ôm chặt như thế. Nếu khi khi rơi xuống, hắn không cố gắng bảo vệ cô thì cũng chẳng đến nỗi như hiện tại.
Nhìn qua trời có vẻ đã sáng. Trình Nhiễm lấy điện thoại trong balo ra muốn gọi cứu hộ thì cô phát hiện điện thoại của cô đã vỡ nát.
Cô đổ cả những đồ trong balo ra thì thấy tất cả những đồ dễ vỡ đều bị vỡ tan hết. Sau khi tổng kết qua một lượt thì cô thấy chỉ còn 1 chai nước bằng nhựa dẻo, 2 xấp tiền, 1 thẻ đen, 1 túi khăn giấy và ít quần áo, đồ dùng cần thiết lặt vặt,...
Nếu biết trước sự tình thì chắc cô sẽ phải mang nhiều hơn thế chứ không phải ít đồ vô dụng này.
Trình Nhiễm nhét hết những đồ dùng được vào balo rồi đeo lại trước ngực. Cô nhấc cánh tay của Tần Tư Lăng lên rồi cố gắng dìu hắn đi về phía trước tìm người.
Hai người đi lạc trong rừng không biết qua bao lâu thì cũng tìm thấy có dấu hiệu của người sống. Trình Nhiễm đi theo những làn khói bay cao kia đến một ngôi lành có vẻ rất đông người. Cuối cùng, cô cạn sức rồi ngã xuống đất, cùng Tần Tư Lăng ngất ở trước cổng làng.
....
Mùi thuốc bắc thoang thoảng bên mũi của Trình Nhiễm khiến cô giật mình tỉnh lại. Một bà lão đang ngồi gần đó cắm cúi đun nồi nước sôi. Nghe thấy động tĩnh ở phía giường thì từ từ quay người lại, cầm bát thuốc vừa mới múc đi về phía của Trình Nhiễm, đưa cho cô.
"Cô tỉnh rồi à? Mau uống bát thuốc này đi."
Trình Nhiễm không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả. Bà lão thấy cô không động đậy liền từ từ giải thích.
"Cơ thể cô bị thương ngoài da cũng không nặng nên ta đã xử lí cho cô rồi. Uống bát thuốc này vào sẽ giảm đau nhức."
Thấy bà lão không có ý xấu, Trình Nhiễm đành giơ hai tay nhận lấy bát thuốc rồi cảm ơn bà ấy.
Lúc này cô lại nhớ đến Tần Tư Lăng, phát hiện hắn không có ở đây thì vội vàng dò hỏi.
"Có một người đàn ông đi cùng cháu... Bà có biết anh ấy ở đâu không?"
"Cậu thanh niên đẹp trai đó hả? Thân thể của cậu ta bị thương nặng lắm. Đang được chồng ta ở gian nhà bên cạnh chữa trị cho."
Trình Nhiễm nghe xong vội vàng đặt bát thuốc xuống rồi chạy ra ngoài khiến cho bà lão không kịp trở tay.
"Này cô gái... Từ từ đã..."
Trình Nhiễm vừa ra đến cửa thì thấy trước mặt là một khung cảnh xa lạ. Nhất thời cơ thể của cô sững lại không biết làm sao cả. Bà lão hớt ải chống gậy từ trong ra nhắc nhở cô.
"Cô gái, lần sau đừng tự tiện ra ngoài nữa. Nơi này là rìa biên giới, không có chính phủ và quân đội bảo vệ. Nếu để bọn lính ngoại bắt được thì cô coi như xác định."
Hiện tại Trình Nhiễm không cần quan tâm tới cái gì cả. Điều cô để ý lúc này chỉ có mỗi Tần Tư Lăng đã ra sao rồi thôi.
"Cháu muốn gặp chồng cháu... Bà có thể dẫn cháu đi không?"
"Haiz... Đi theo ta."
Bà lão chống gậy đi trước, Trình Nhiễm vội vàng theo sau bà. Hai người đi sang gian nhà gỗ bên cạnh. Bà lão cầm then cài rồi rút ra, sau đó đẩy cửa đi vào. Một mùi thuốc bắc nồng nặc xộc vào mũi của Trình Nhiễm khiến cho cô hơi cau mày lại.
Bên trong gian nhà nhỏ, một ông cụ đang nhẹ nhàng rút những mũi kim châm từ trên lưng của Tần Tư Lăng xuống. Trình Nhiễm trông thấy vậy thì định chạy đến. Ai ngờ lại bị bà lão ngăn lại.
"Chồng ta đang chữa trị, đừng quấy rầy ông ấy."
Trình Nhiễm dừng lại, dõi theo từng cách mà ông lão kia đang chữa trị cho Tần Tư Lăng. Nhìn bộ dạng hiện giờ của hắn lại khiến tim của cô càng siết chặt lại. Chắc hắn cũng đau lắm. Cô bị trầy xước toàn người đã thấy khó chịu lắm rồi. Mà Tần Tư Lăng không những bị toàn thân mà còn bị thương vùng đầu, bị nội thương bên trong...
Tất cả những điều hai người họ trải qua... Nếu trở về được cô sẽ trả lại cho kẻ đã hãm hại mình. Trong đầu Trình Nhiễm chợt hiện lên từng lời nói của Đỗ Thanh Xảo. Càng nhớ lại càng khiến cho cô như muốn điên lên. Nhất định là cô ta... Cô đơn giản nghĩ Đỗ Thanh Xảo chỉ là đang đố kị thôi. Thật không ngờ cô ta lại có thể không từ thủ đoạn giết chết cô.
Được lắm... Đỗ Thanh Xảo... Tốt nhất đừng để cho cô quay lại. Nếu không thì đừng trách!
Trình Nhiễm cứ thế ngồi đợi nhờ ông cụ kia chữa trị cho Tần Tư Lăng xong thì trời cũng đã tối mịt. Khi tận tai nghe ông cụ nói rằng hắn không bị sao thì cô mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm. Trình Nhiễm vô cùng cảm ơn hai ông bà rồi cả tối đó ngồi cạnh giường chăm sóc cho Tần Tư Lăng.
Do vì mệt qua nên Trình Nhiễm đã tiếp đi lúc nào không hay. Đến khi có thứ gì đó chạm vào bên má của cô thì mới khiến cho cô giật mình tỉnh dậy.
Tần Tư Lăng nhìn cô gái trước mặt cảm thấy có chút quen mắt nhưng cứ cố nhớ đến là đầu hắn lại bắt đầu đau như búa bổ. Còn Trình Nhiễm mất vài giây mới định thần lại, lao đến ôm chầm lấy hắn.
"Tư Lăng... Anh tỉnh rồi. Anh khiến em lo lắng muốn chết... Tỉnh rồi... Tốt quá..."
Cơ thể của Tần Tư Lăng cứng ngắt, không động đậy. Mãi đến khi Trình Nhiễm buông hắn ra, muốn tiến đến hôn hắn thì hắn lại né tránh.
"Cô là ai? Sao tôi lại ở đây?"
"Hả? Tư Lăng... Em không muốn đùa như vậy đâu."
Nhưng cô quan sát một lúc thì có vẻ như Tần Tư Lăng không có đùa. Trình Nhiễm liền đưa ra một nhận định rằng hắn bị mất trí nhớ rồi.
"Tôi không nhớ gì hết... Nhưng mà hành động của cô vừa nãy chẳng khác gì biến thái cả. Hết tự do ôm lại hôn."
Khéo miệng của Trình Nhiễm hơi giật giật. Cô định giơ tay muốn táng cho Tần Tư Lăng một cái. Nhưng rất nhanh cô lại suy nghĩ.
Tần Tư Lăng mất trí nhớ? Điều này cũng hay đi... Chẳng phải cô sẽ có cơ hội lợi dụng hắn để bản thân mình mang thai thành công. Sau đó, dù Tần Tư Lăng có khôi phục lại kí ức hay không thì cũng chẳng thể ngăn cản cô bỏ đưa bé được... Nghĩ đến đây, Trình Nhiễm bỗng nở một nụ cười tươi.
Đột nhiên cô lao đến hôn mạnh vào môi của hắn. Tần Tư Lăng thấy mình bị khinh dễ lập tức cau mày, bịt miệng lại.
"Tôi chưa thấy ai lại bạo gan như cô cả! Cô có chịu trách nghiệm với tôi không mà dám hôn tôi?"
"Em đã đưa anh lên giường cưỡng bức anh rồi. Anh nghĩ xem em có chịu trách nghiệm hay không?"
******